TRÁCH AI SAO QUÁ YÊU THƯƠNG

– Cô Cố, trên hồ sơ khám bệnh có hiển thị đã kết hôn, vậy cô thử thai chưa? Với các triệu chứng của cô cũng có thể đang mang thai- Bác sĩ đeo khẩu trang máy móc nói.

Lúc Cố Thái Hồng nghe thấy mấy chữ “đã kết hôn” thì ngẩn ra một chút, sau đó mới mơ hồ đáp:

– Dạ.

– Vậy cô đi thử thai trước đi.

– Bác sĩ, tôi không có thai, gần đây… không có… sinh hoạt vợ chồng- Mặt cô đỏ lên, lấy hết sức lực mới nói ra được câu này.

Bác sĩ bất ngờ nhìn cô một cái, nhưng cũng không tỏ vẻ kinh ngạc quá lớn:

– Vậy chắc do dạ dày có vấn đề.

Sau khi Cố Thái Hồng lấy thuốc ra khỏi bệnh viện đã sắp đến giữa trưa, bệnh viện lớn ở thành phố Giang luôn đông đúc như vậy, cô nhìn mặt trời chói chang một lúc, cơ thể nhỏ gầy đi vào dưới nắng.

Cố Thái Hồng mất một tiếng đồng hồ mới về tới nhà, cách ăn mặc trên người cô không hề ăn khớp với khu biệt thự hạng sang này, bảo vệ vẫn luôn cho rằng cô là giúp việc cho nhà giàu có nào đó trong khu này.

Cố Thái Hồng đang nghĩ vừa nãy trong bệnh viện, bỗng nhiên bị nói đến chuyện đã kết hôn, mấy chữ này với cô mà nói quá mức lạ lẫm.

Nhiều khi, cô không có khái niệm mình đã kết hôn. Cuộc hôn nhân này, kết hay không kết cũng chẳng có gì khác nhau. À, khác là có thêm một người đàn ông hận cô.

Chồng cô, rất hận cô.

Cố Thái Hồng về đến nhà, một mình đối diện với căn nhà trống. Sau một năm kết hôn, số lần cô nhìn thấy Thích Vũ Mục có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô biết không ai muốn nhìn mặt người mà mình cực kỳ chán ghét.

Thích Vũ Mục là một người đàn ông gần như hoàn hảo, chuyện anh làm được rất nhiều, chỉ duy nhất là không yêu cô.

Cố Thái Hồng khe khẽ thở dài, cất thuốc cẩn thận, đang định nấu bữa cơm đơn giản cho mình, điện thoại reo lên, là mẹ cô gọi đến.

– Thái Hồng, hôm nay là sinh nhật con, con với Vũ Mục có về nhà ăn cơm không?

– Mẹ, con không về được- Cố Thái Hồng trả lời yếu ớt, sức khỏe mẹ cô không tốt, nên cô không dám để mẹ cô biết tình hình thực tế sau khi kết hôn của mình.

– Mẹ biết rồi, con rể muốn một mình chúc mừng sinh nhật con đúng không?

– Dạ- Cố Thái Hồng đáp khẽ- Mẹ, sức khỏe mẹ thế nào? Tuần sau con sẽ về nhà một chuyến.

– Con gái đừng lo, hôm qua vừa mới chạy thận, tuần này vẫn còn lần nữa, mẹ nhớ mà.

– Mẹ, mẹ nhất định phải giữ gìn sức khỏe, có chỗ nào khó chịu thì phải gọi điện cho con liền, còn nữa, mẹ nói dì Vương thường xuyên liên lạc với con nha.

– Ừ biết rồi- Bên kia truyền đến tiếng cười của mẹ- Con lo cho mẹ ít thôi, quan tâm chồng con nhiều hơn kìa. Kết hôn là có gia đình riêng rồi, lo mà giữ gìn tình cảm vợ chồng, tuyệt đối đừng như mẹ.

– Con biết rồi- Cố Thái Hồng ra vẻ thoải mái để mẹ cô không nghe ra được có gì khác lạ,

Cúp máy, Cố Thái Hồng không còn muốn ăn gì.

Ba Cố Thái Hồng ngoại tình từ sớm, họ còn có con gái riêng, chỉ nhỏ hơn Cố Thái Hồng ba tuổi.

Đôi lúc Cố Thái Hồng cảm thấy mẹ mình không có mắt nhìn, lại nhìn trúng loại đàn ông xấu xa như ba, hỏng cả cuộc đời, nhưng cô lại không có tư cách chỉ trích mẹ.

Mẹ cô, Hứa Huệ Lâm, lúc còn trẻ là một mỹ nhân, không chỉ thu hút ba cô là Cố Chi Kiều, còn làm Thích Quý Sinh, ba của Thích Vũ Mục, mê đắm.

Thích Quý Sinh luôn nuối tiếc vì không cưới được Hứa Huệ Lâm, cho nên khi con gái của Hứa Huệ Lâm chào đời liền hứa hẹn, sau này sẽ để con cái của họ kết hôn với nhau.

Hôn sự của Cố Thái Hồng và Thích Vũ Mục cứ vậy mà có, nhắc tới đúng là mỉa mai.

Một năm trước, khi còn chưa kết hôn, Thích Vũ Mục từng tìm Cố Thái Hồng, nói với cô, anh sẽ không kết hôn với cô, anh đã có người mình thích, nên sẽ không lấy cô.

Khi đó, Cố Thái Hồng cũng đồng ý với anh sẽ từ chối, cô sẽ nói rõ ràng với Thích Quý Sinh. Cô không muốn ép buộc người khác, nếu Thích Vũ Mục đã có người anh yêu, cho dù mấy năm qua cô luôn một mực yêu thầm anh, thì cũng không có kết quả, cô hà tất phải hủy hoại hạnh phúc của người mà cô quan tâm nhất.

Thế nhưng cuối cùng khi đứng trước mặt Thích Quý Sinh, cô lại đổi ý. Cô đồng ý cuộc hôn nhân này, làm Thích Quý Sinh vui mừng ra mặt, đổi lấy sự triệt để chán ghét và khinh bỉ của Thích Vũ Mục.

Từ đó, Thích Vũ Mục nhận định cô là người phụ nữ ham tiền ham danh lợi, vì để đạt được vị trí bà chủ nhỏ của họ Thích, ở trước mặt anh vờ vĩnh diễn một màn kịch, quay lưng liền lật lọng, để anh mắc lừa. Anh hận chết cô.

Cố Thái Hồng nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay mình, đáy lòng giá buốt. Cô nào có vô sỉ như vậy, lúc đồng ý với anh, nói rõ sẽ từ chối cuộc hôn nhân này, là cô chân thành, cũng thật lòng cầu mong anh sẽ hạnh phúc.

Nhưng ba cô, Cố Chi Kiều, lại uy hiếp cô, bắt cô nhất định phải đồng ý cuộc hôn nhân này.

Cố Chi Kiều vì chuyện làm ăn của mình, kết thông gia với họ Thích, đối với ông lợi ích đủ đường.

Cố Chi Kiều mang Hứa Huệ Lâm ra uy hiếp, tuyên bố nếu Cố Thái Hồng không đồng ý kết hôn, ông sẽ không đến thăm Hứa Huệ Lâm nữa, cũng sẽ không chịu chi phí chạy thận mỗi tháng của bà.

Cố Thái Hồng hết cách, tiền chữa bệnh có lẽ cô còn xin Thích Vũ Mục giúp cô được, nhưng chuyện ông không đến thăm mẹ cô nữa, Cố Thái Hồng biết đối với mẹ cô mà nói là đả kích rất lớn.

Cho dù cả hai đã ly hôn, nhưng tháng nào Cố Chi Kiều cũng đi thăm Hứa Huệ Lâm, mà mỗi tháng Hứa Huệ Lâm đều mong mỏi đến ngày này.

Cố Thái Hồng dù không thể thấu hiểu, nhưng cô biết mẹ cô tuyệt đối không rời xa ba cô được.

Dưới tình hình như thế, cô thất hứa với Thích Vũ Mục, trở thành người đàn bà hèn hạ vô sỉ trong mắt Thích Vũ Mục, dùng hết thủ đoạn giành lấy vị trí bà chủ nhỏ họ Thích.

Đêm đã buông xuống, nhưng Cố Thái Hồng không buồn ngủ, cô vẫn nghiêm túc vẽ bản thiết kế. Công việc của cô là thiết kế tạo hình, thiết kế sân khấu cho các buổi biểu diễn khác nhau, lo liệu trang phục và phụ kiện trang sức cho người biểu diễn, xây dựng phong cách cho diễn viên…

Đoàn đội cô làm có tên là “Lưu Quang Design”, không quá nổi tiếng trong ngành, nhưng cũng hoàn thành vài thiết kế tạo hình hí kịch có tên tuổi, có lượng khách hàng ổn định.

Cố Thái Hồng thích vẽ bản phác thảo thiết kế, ở đêm khuya yên tĩnh thế này, có rất nhiều linh cảm.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng động, Cố Thái Hồng nghe thấy có người đang nhấn chuông cửa.

Cô lập tức thấy bất an, chạy đến xem màn hình chuông cửa, nhận ra khuôn mặt quen thuộc, là trợ lý nam Thịnh An của Thích Vũ Mục.

– Chị Cố, hôm nay công ty có tiệc kỷ niệm, chủ tịch uống hơi nhiều, tôi đưa sếp về.

Trợ lý của Thích Vũ Mục không gọi cô là chị Thích, tất cả đều ăn ý gọi là chị Cố. Cố Thái Hồng thầm cười khổ, có lẽ ngay cả nhân viên cũng biết cái mác vợ chủ tịch này có bao nhiêu danh không chính ngôn không thuận, khiến sếp họ chán ghét.

Cố Thái Hồng đành giúp Thịnh An đỡ Thích Vũ Mục vào nhà.

Thích Vũ Mục rất bận bịu, hiếm khi về nhà, nhưng phòng anh cô vẫn dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.

Thịnh An đỡ Thích Vũ Mục lên giường, nói với Cố Thái Hồng:

– Chị Cố, tôi còn phải về giải quyết một số việc, chủ tịch nhờ chị vậy.

Cố Thái Hồng chưa kịp nói gì, Thịnh An đã vội vã ra về.

Cố Thái Hồng nhìn Thích Vũ Mục.

Ánh đèn màu quýt dịu mắt chiếu lên mặt anh, đường nét đẹp đẽ phi phàm, gương mặt như họa.

Nếu ở trong bản thảo thiết kế, đây tuyệt đối là gương mặt khuôn mẫu, quá đẹp.

Đáy lòng Cố Thái Hồng vô thức rung động, mặc dù với cô, anh chưa từng bày ra biểu cảm tốt đẹp nào, nhưng cô vẫn không khỏi muốn được gần gũi anh.

Đêm sinh nhật, còn chưa quá mười hai giờ, vậy mà lại gặp được Thích Vũ Mục.

Lòng Cố Thái Hồng vừa trống trải lại vừa chua xót, đây xem như món quà sinh nhật cho cô à?

Thích Vũ Mục cảm thấy trên mặt có gì đó âm ấm. Hôm nay tâm trạng anh khá tồi tệ, uống thêm vài ly, bình thường anh không phóng túng như vậy, chỉ là, anh lại nghe được tin tức của cô ấy.

Cô ấy sắp về nước.

Anh chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, đau nhức, cô về thì đã sao? Anh đã kết hôn, hết thảy đều không thể cứu vãn.

Khăn nóng tỉ mẩn lau sạch mặt anh, làm anh tỉnh táo vài phần.

Thích Vũ Mục mở mắt ra, đối diện một gương mặt thanh tú, lại khiến anh vừa trông thấy đã không ưa.

– Cô đang làm gì?- Anh bất chợt níu tay cô lại, đầu mày nhíu nhẹ.

Trông thấy cô, tâm trạng anh càng thêm tồi tệ.

– Em… Em giúp anh lau mặt- Cố Thái Hồng lắp bắp, nghe ra được cô rất căng thẳng.

Cô càng như vậy, Thích Vũ Mục càng chán ghét cô, cô gái này lừa anh triệt để, giờ lại còn giả vờ ngây thơ cho ai xem.

– Á!- Cố Thái Hồng bị Thích Vũ Mục đột ngột kéo một cái, cả người ngã xuống bên cạnh anh, thất kinh hồn vía, mắt cô trợn tròn.

Mắt cô, thoáng chốc làm tim Thích Vũ Mục loạn nhịp, quên cả mấy lời tệ hại định nói.

Đôi mắt ấy thật đẹp, long lanh sương mù, ngơ ngác như sắp bật khóc, trông rất đáng thương.

Cố Thái Hồng sợ Thích Vũ Mục, sau khi kết hôn, họ chỉ thân mật vài lần, đều chẳng phải ký ức đẹp đẽ gì.

Đôi mắt thâm sâu của Thích Vũ Mục đột nhiên lóe ra sắc lạnh, sâu không thấy đáy, nhìn Cố Thái Hồng như vậy làm trong lòng cô càng thêm khiếp sợ. Cô rất muốn chạy trốn về phòng mình.

Giây sau, đôi môi nóng bỏng của anh giam cầm hơi thở cô.

Cố Thái Hồng chưa từng nhận được nụ hôn ngấu nghiến như vậy, lồng ngực anh cực nóng, như có một ngọn lửa đang muốn đốt cháy cô.

Nụ hôn cắn nuốt dạng này, khiến Cố Thái Hồng vừa luống cuống vừa đồng thời cảm thấy ấm áp.

Cô nhắm mắt hôn đáp trả anh, nhiệt tình và ngoan ngoãn hiến dâng chính mình.

Đêm đã khuya mà Cố Thái Hồng không còn thấy rét lạnh nữa, lửa tình nóng bỏng lan tràn hòa với tình cảm chân thành từ đáy lòng cô, cô như vậy mới có cảm giác mình còn sống.

Cô rất thích anh, nụ cười của anh, sự bá đạo của anh, cô đều cất giữ trong lòng.

– Lâm Linh… Lâm Linh…- Anh ôm cô, nhưng lại gọi một cái tên khác.

Cố Thái Hồng nghe giọng thâm tình khẽ gọi, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Nhiệt độ nóng bỏng tan đi, căn phòng trở nên lạnh lẽo, Cố Thái Hồng không muốn nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo của Thích Vũ Mục.

Đôi mắt Thích Vũ Mục là đôi mắt đẹp nhất trong lòng cô, hệt như cất chứa sao trời, chỉ là khi nhìn cô, nó lại trở nên lạnh lẽo.

Cố Thái Hồng nhẹ nhàng đứng lên, xuống giường, cúi xuống nhặt lấy quần áo mình, chậm rãi mặc vào. Mắt cô vừa nóng vừa mờ đục, cố nén nước mắt.

Cô gần như chạy khỏi phòng anh.

Vừa trốn về phòng mình, cô ngã ngồi xuống sàn, không thể kìm nén thêm, ôm lấy mặt mình khóc tu tu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi