Đồng Thụy Nhĩ vừa vào phòng khám, y tá Tiểu Tống liền báo với anh:
– Bác sĩ Đồng, có anh Thích tìm anh.
Lúc Đồng Thụy Nhĩ đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ.
Người nọ mặc chiếc áo măng tô rộng màu vàng, ánh nắng ban trưa chiếu vào gò má anh, đường nét khôi ngô như tượng tạc, như được dát thêm một lớp màu vàng nhũ kim.
Người đàn ông này Đồng Thụy Nhĩ không quá xa lạ, là Thích Vũ Mục.
Anh đã từng nhìn thấy Thích Vũ Mục, hoặc trên tạp chí hoặc ở bản tin trên tivi, trong lòng anh luôn có cảm giác kháng cự kỳ lạ.
Đồng Thụy Nhĩ không thích khuôn mặt quá mức đẹp trai này của Thích Vũ Mục, nhưng anh vẫn tự biết vì sao mình lại không thích anh ta.
Bởi vì Thích Vũ Mục chính là người đàn ông mà Cố Thái Hồng yêu.
Lần này Thích Vũ Mục đến tìm anh, Đồng Thụy Nhĩ đoán chắc Thích Vũ Mục đã biết được vài chuyện, nên anh đóng cửa ban công lại.
– Anh Thích.
– Xin chào, tôi là chồng của Thái Hồng, Thích Vũ Mục- Thích Vũ Mục chìa tay ra với anh, giọng nói trầm ấm trong trẻo, nhưng vẫn khiến Đồng Thụy Nhĩ cảm thấy có chút không thích.
Họ ngồi xuống đối diện nhau.
Thích Vũ Mục nói đại khái tình hình của Cố Thái Hồng cho Đồng Thụy Nhĩ nghe, rồi bắt gặp trên mặt Đồng Thụy Nhĩ hiện lên vẻ lo lắng giống như mình.
– Tình hình này của cô ấy có cần nhập viện điều trị không?- Thích Vũ Mục đã biết Đồng Thụy Nhĩ là bác sĩ lúc trước của Cố Thái Hồng, vì vậy anh không tìm đến chuyên gia nổi tiếng hơn, anh nghĩ vẫn nên báo trước cho Đồng Thụy Nhĩ.
– Đa nhân cách là một loại trở ngại tâm lý nghiêm trọng, trải qua ba năm tình hình của Thái Hồng vẫn luôn ổn định, nhân cách khác đó chưa từng xuất hiện. Xem ra phán đoán của tôi đã sai rồi, cô ấy chưa từng triệt để hết bệnh.
– Anh nắm rõ tình trạng của cô ấy, còn tôi muốn hiểu tất cả về cô ấy. Sao cô ấy lại bị như vậy, tình trạng này bắt đầu từ khi nào? Tôi đoán, có liên quan đến những sang chấn thời thơ ấu phải không. Bác sĩ Đồng, tôi cần tìm hiểu thật cụ thể.
Đồng Thụy Nhĩ nhìn vẻ mặt anh không giống giả vờ, chẳng biết tại sao, thái độ chán ghét và kháng cự trong lòng với người đàn ông này giảm bớt.
– Trên phương diện y học, định nghĩa của chúng tôi đối với đa nhân cách chính là: Một người có hai nhân cách trở lên, tương đối đặc trưng và khác biệt, đây là một loại chướng ngại tâm lý rối loạn dạng phân ly. Từ một nhân cách này chuyển hướng sang một nhân cách khác, bình thường đều có liên quan mật thiết với những tổn thương mang tính sự kiện. Anh đoán khá đúng, Thái Hồng bị như vậy, quả thật có liên quan đến những sự việc mà cô ấy gặp phải ở thời thơ ấu. Ba mẹ cô ấy ly hôn đã lâu, chắc anh đã từng gặp mẹ kế của cô ấy, Triệu Sương.
Thích Vũ Mục gật đầu.
– Bác Hứa Huệ Lâm, mẹ của Thái Hồng, và bác Triệu Sương, còn có em gái cùng cha khác mẹ với cô ấy là Cố Hoan Dư, không ai biết chuyện Thái Hồng mắc bệnh về thần kinh cả. Người đầu tiên phát hiện ra chính là ba cô ấy, Cố Chi Kiều. Sau khi bác Cố phát hiện ra, đã bí mật đưa Thái Hồng đi khám, bác ấy không muốn bất cứ ai biết con gái mình mắc bệnh về thần kinh, còn gạt bác Hứa là đưa Thái Hồng đi du học. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ bác ấy biết trước có mối hôn sự này, vì không muốn để xảy ra trục trặc, nên bác ấy nhất định phải giấu diếm bệnh tình của con gái- Đồng Thụy Nhĩ đột nhiên nghĩ thông vài chuyện, càng nói càng thấy xem thường Cố Chi Kiều.
Thích Vũ Mục biết anh đang muốn nói gì, mấy hôm nay qua tài liệu điều tra từ thám tử tư, anh đã biết được bảy tám phần tính cách của Cố Chi Kiều rồi.
– Năm Thái Hồng mười bốn tuổi, hai bác ấy chính thức ly hôn, bác Triệu chính thức bước vào nhà họ, còn dẫn theo Cố Hoan Dư, giành hết tất cả mọi thứ của Thái Hồng. Cố Hoan Dư chỉ nhỏ hơn Thái Hồng ba tuổi, nói cách khác, hai người họ đã lén lút qua lại khá lâu, giấu giếm bác Hứa suốt mười năm. Có thể nghĩ, cú sốc với hai mẹ con họ lớn đến cỡ nào.
Thích Vũ Mục nghe đến chau mày. Đồng Thụy Nhĩ nói tiếp:
– Người ngoài không biết chuyện sau khi ly hôn, hai mẹ con họ không dọn ra ngoài sống ngay, mà đã sống chung ở đó một thời gian. Chuyện này tôi nghe kể không nhiều, vì bác Cố không muốn kể hết đầu đuôi sự việc cho tôi nghe. Nhưng tôi đoán chắc chắn thời gian đó rất khó sống, Thái Hồng chính là phát bệnh trong khoảng thời gian hai năm sống chung ở đó. Lần đầu tiên cô ấy phát bệnh là vào năm mười sáu tuổi. Khi ấy tôi vẫn chưa quen biết Thái Hồng, bởi vì lúc cô ấy phát bệnh, bác Cố không đưa cô ấy đi khám ngay, mà trì hoãn mãi đến năm cô mười chín tuổi, bác Cố mới tìm đến thầy của tôi là Tần Phóng, cũng vì thế mà tôi quen biết được Thái Hồng. Có hai việc mà chúng tôi luôn nghi ngờ, một là trên người Thái Hồng lúc ấy có vết tích bị đánh đập, nhưng cô ấy không chịu mở miệng nói là ai đánh mình, ngay cả thầy Tần cũng không có cách gì cạy miệng cô ấy. Chúng tôi cũng nghĩ đến khả năng cô ấy tự gây tổn hại thân thể, nhưng phán đoán cuối cùng của thầy là vết thương do người ngoài tạo thành. Về phần người ngoài này rốt cuộc là ai, là bác Cố, Triệu Sương hay bác Hứa, hoặc là Cố Hoan Dư, thì lại là bí mật chôn kín của Thái Hồng, cô ấy một mực không chịu nói ra.
Đồng Thụy Nhĩ vừa kể vừa quan sát Thích Vũ Mục, thấy vẻ mặt Thích Vũ Mục sa sầm, nhíu mày sâu để lộ nội tâm dậy sóng. Anh mừng thầm, rồi nghĩ giờ mình là phật rồi sao, rõ ràng người này là tình địch đáng ghét, thế nhưng thấy đối phương quan tâm Thái Hồng, anh lại cảm thấy vui thay cho cô.
– Hai là vào lần nhân cách thứ hai xuất hiện cuối cùng vào ba năm trước, tôi có gặp được cô ấy. Khi đó thái độ của cô ấy khác với thường ngày, dịu dàng thân thiết nói với tôi cô ấy sắp đi gặp một người, chỉ cần nhìn thấy người đó, cô ấy liền khỏe hơn. Tôi luôn không biết người cô ấy đi gặp là ai.
Nghe đến đó, Thích Vũ Mục kinh ngạc, một cảm giác không vui và ghen tuông không thể xem nhẹ lướt qua trong lòng.
Cô muốn đi gặp ai?
– Anh đã gặp nhân cách kia của Thái Hồng, nên biết cô ấy là nhân cách hung hăng và mạnh mẽ. Nhưng rõ ràng tôi nhớ hôm đó, thần thái và cách nói chuyện của nhân cách này đã gần giống với nhân cách chủ rồi. Người đó có thể khiến cô ấy thay đổi lớn như thế, lúc đó tôi từng nghĩ hai nhân cách của Thái Hồng có thể dung hợp được, hai nhân cách này có thể thấu hiểu cho nhau. Chỉ cần thấu hiểu rồi, thì bệnh của Thái Hồng sẽ khỏi- Đồng Thụy Nhĩ chìm trong suy tư.
– Không biết ngày đó cô ấy có gặp được người nọ không, nhưng sau cái ngày đó, trong ba năm qua, tôi chưa từng gặp lại nhân cách hung hãn của Thái Hồng nữa. Tôi đã nghĩ, cô ấy thật sự khỏi bệnh rồi- Đồng Thụy Nhĩ thở dài- Hồi Thái Hồng mười chín tuổi được bác Cố đưa tới bệnh viện, đã sắp xếp cho cô ấy nhập viện điều trị trong vòng hai năm. Về sau Thái Hồng thi đại học, thầy Tần đề nghị cô ấy có thể vừa học vừa điều trị. Nhưng mừng là tình trạng của cô ấy ngày càng ổn định, lần cuối cùng thầy Tần thăm khám cho cô ấy chính là vào sinh nhật lần thứ hai mươi ba, nhân cách hung hãn được gọi ra qua phương pháp thôi miên của thầy Tần, đây cũng chính là lần cuối cùng tôi nhìn thấy nhân cách đó xuất hiện.
– Cho nên người mà cô ấy đi gặp rất quan trọng?- Thích Vũ Mục nắm được trọng điểm.
– Vâng- Đồng Thụy Nhĩ gật đầu- Tôi cho rằng sự tồn tại của người đó có thể vỗ về nhân cách bị phân liệt này.
– Nhưng gần đầy Thái Hồng lại tái phát, nguyên nhân do đâu? Là tái phát do bị áp lực và tổn thương thần kinh?- Thích Vũ Mục lòng đầy nghi vấn và áy náy, anh đang nhớ lại thái độ thờ ơ của mình với Cố Thái Hồng sau khi hết hôn, phải chăng có liên quan đến việc cô phát bệnh.
– Nguyên nhân chưa thể khẳng định. Nhưng tình huống phát bệnh, thường do gặp kích thích cực lớn hoặc cú sốc mang tính sự kiện mới có thể phát sinh chuyển biến. Bất luận thế nào, chắc chắn điều đó khiến cô ấy cảm thấy bị áp lực hoặc phát sinh cảm xúc quá khích.
– Sau lần biến đổi này, đã một ngày một đêm rồi, Thái Hồng ban đầu vẫn chưa quay lại- Giọng Thích Vũ Mục trầm hẳn- Nếu nhân cách hung hãn này mạnh đến nỗi thống trị luôn nhân cách chủ thì sao? Hoặc là sẽ triệt để xóa bỏ nhân cách chủ của cô ấy thì sao?- Đây là chuyện khiến anh lo lắng nhất.
– Nhân cách chủ không dễ bị khuất phục như vậy đâu, chuyện này có liên quan đến sức mạnh ý chí của bệnh nhân. Chướng ngại tâm lý dạng phân ly của bệnh tâm thần, diễn biến hết sức phức tạp, dù là bác sĩ, tôi cũng không dám chắc bất cứ chuyện gì một trăm phần trăm. Diễn biến mỗi người mỗi khác.
– Vậy nhân cách này làm gì thì nhân cách chủ có biết không?
– Bình thường nhân cách chủ sẽ không biết nhân cách phân liệt làm gì khi nó kiểm soát cố ấy, thời gian của hai nhân cách này độc lập, không ai đi vào ký ức của ai, cho nên lúc nhân cách này tồn tại, sẽ không nhận thức được sự tồn tại của nhân cách còn lại.
– Nhưng tại sao nhân cách hung hãn này lại biết được tình hình của nhân cách chủ? Như là cô ấy cũng biết tôi, biết tôi là chồng của Thái Hồng.
– Như tôi đã giải thích với anh, bệnh nhân đa nhân cách, mỗi nhân cách sẽ điều khiển một phần ký ức, còn với Thái Hồng, nhân cách phụ này đã tồn tại từ rất lâu. Nhân cách phụ tồn tại càng lâu, sẽ am hiểu chuyện của nhân cách chủ càng nhiều. Lý do lớn nhất dẫn đến sự xuất hiện của nhân cách phụ, là bởi vì suy nghĩ muốn bảo vệ nhân cách chủ. Với sứ mệnh giảm tải ký ức, cô ấy có thể giúp nhân cách chủ gánh chịu một phần ký ức. Nói cách khác, ý thức nhân cách phân liệt này luôn ngủ say trong tiềm thức của Thái Hồng, cho nên năng lực nhận biết sự vật sự việc xung quanh Thái Hồng, cô ấy có. Nhưng hai người họ không ở trong tình huống cùng tồn tại ý thức, cho nên sẽ không có ký ức chung. Đây cũng là nguyên do khi nhân cách hung hãn này xuất hiện, nhân cách chủ sẽ không biết cô ấy làm những chuyện gì, lúc này sẽ giống như hai cá thể độc lập. Cho nên nhân cách phụ có thể có sở thích hoàn toàn khác với Thái Hồng.
Trái tim Thích Vũ Mục chùn xuống, anh không hề muốn nghe đáp án này. Chuyện này có nghĩa là Thái Hồng yêu anh, nhưng đồng thời nhân cách phân liệt kia cũng có thể khiến cô yêu người khác.
Trong câu chuyện mà Đồng Thụy Nhĩ kể, có một chuyện làm anh khá để tâm, ba năm trước, cô nói phải đi gặp một người.
Người kia là ai? Tại sao trực giác mách bảo với anh rằng người đó là đàn ông nhỉ, mà người đó lại là người cô rất để tâm. Vừa nghĩ tới Thái Hồng vẫn có khả năng yêu người khác, Thích Vũ Mục đã cảm thấy tim bị bóp nghẹn.
– Anh Thích, bệnh tình hiện tại của Thái Hồng có uống thuốc cũng không phải cách chữa hay, cô ấy cần điều trị theo phương pháp thôi miên phân tích, để hai nhân cách của cô ấy tiến hành giao lưu và hòa giải. Nhưng anh phải hiểu, cố gắng đừng làm cô ấy kích động. Nhất là nhân cách hung hãn kia, tôi sợ cô ấy sẽ từ chối điều trị.
– Bác sĩ Đồng, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, tôi sẽ giữ liên lạc với anh- Thích Vũ Mục gật đầu.
– Được.
Sau một hồi nói chuyện, cảm giác kháng cự Thích Vũ Mục của Đồng Thụy Nhĩ vô hình chung lại biến mất, anh bắt đầu tiếp nhận thân phận là chồng Cố Thái Hồng của Thích Vũ Mục.
***
Cố Thái Hồng thay chiếc đầm ôm dài màu đỏ, trang điểm rất đậm, bôi son đỏ rực, cho nên lúc Thịnh An nhìn thấy cô, anh giật cả mình.
Mặc dù xem như là thân cận của Thích Vũ Mục, anh biết bệnh tình của Cố Thái Hồng, nhưng tự mình tưởng tượng và tận mắt trông thấy vẫn có xung đột mãnh liệt đấy.
Lần đầu tiên Thịnh An cảm thấy nhân cách phân liệt đáng sợ đến như vậy.
Trong ấn tượng của anh, Cố Thái Hồng là một cô gái dịu dàng, nhã nhặn, thanh tú, đến nay anh vẫn còn nhớ như in dáng vẻ ưu nhã mặc sườn xám ngồi đánh đàn tranh của cô.
Còn cô gái trước mặt lại hệt như nữ thần xinh đẹp sắc sảo bước ra từ địa ngục, đây là Cố Thái Hồng mà anh biết sao?
– Chị muốn đi đâu?- Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Thịnh An hỏi.
Đây là nhiệm vụ mà sếp đã giao cho anh, anh cần phải đi theo Cố Thái Hồng, có chuyện gì kịp thời báo lại cho sếp.
Cố Thái Hồng quay đầu lườm anh một cái, ánh mắt sắc lạnh thấu xương xuyên thẳng vào lòng người, lập tức khiến Thịnh An rùng mình.
– Hửm? Tôi muốn đi đâu anh sẽ đưa tôi đi à?- Cố Thái Hồng mỉm cười, khiêu khích nhìn Thịnh An.
– Vâng, chủ tịch đã căn dặn, chị đi đâu cứ nói với tôi, tôi sẽ đáp ứng chị- Thịnh An lấy lại bình tĩnh, trả lời đúng mực.
Cố Thái Hồng trầm ngâm một chút.
Lúc Thịnh An tưởng đối phương đang nghĩ cách thoát khỏi mình, liền nghe đối phương nói:
– Được, vậy anh lái xe đi, tôi muốn về nhà.
– Về nhà?- Thịnh An ngẩn người.
– Nhà Cố Chi Kiều. Anh biết chứ?- Môi đỏ của Cố Thái Hồng hơi vểnh lên, cười đến âm trầm lạnh lẽo.
– Vâng, tôi biết- Thịnh An rùng mình, xốc lại tinh thần, đáp.
***
Trong phòng khách biệt thự Cố gia, Triệu Sương đang ngồi trên sô pha, nhìn bộ dạng uất ức âu sầu của Cố Hoan Dư.
– Gần đây con thế nào, lâu rồi cũng không thấy Tiểu Đồng tới đây, hai đứa cãi nhau?- Triệu Sương khá hài lòng với chàng rể tương lai này, đối phương xuất thân danh giá, còn là bác sĩ phó chủ nhiệm của bệnh viện đứng TOP 3, con đường thăng tiến rộng mở.
Cố Hoan Dư như bị chọc vào chỗ đau, vẻ mặt đanh lại:
– Chuyện của con để tự con giải quyết, mẹ đừng hỏi nhiều.
Lòng tốt của Triệu Sương lại bị cô nói một câu như vậy, không khỏi nóng nảy:
– Cố Hoan Dư, trừ mẹ ra còn ai quan tâm con như vậy. Đừng trách mẹ không nhắc nhở con, tốt nhất con nắm chặt Đồng Thụy Nhĩ. Loại khố rách áo ôm như Cố Thái Hồng còn gả được cho Thích Vũ Mục, mẹ không chấp nhận đứa con rể nào kém hơn Đồng Thụy Nhĩ đâu nhé.
Cố Hoan Dư nghĩ đến Đồng Thụy Nhĩ đã đề nghị chia tay cô cũng sắp nửa năm rồi, cô một mực giấu diếm mẹ cô chuyện này, còn mặt dày vô liêm sỉ đi quấn lấy anh nữa.
Mắt cô đỏ hoe, ấm ức cũng chỉ tự mình giấu ở trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Hoan Dư rất coi thường Cố Thái Hồng, thích giành giật đồ của Cố Thái Hồng, duy chỉ có Đồng Thụy Nhĩ, là cô thật lòng muốn có.
Nhưng người đàn ông này lại chẳng có lòng với cô.
Chỉ mình cô biết, để có chút tình cảm gắn bó suốt ba năm qua này cô đã vất vả ra sao, nhưng dù cô hao tâm tổn trí thế nào cũng không giành được trái tim anh.
– Bà chủ, cô Thái Hồng đã về…
Quản gia vội vàng chạy vào thông báo.
Triệu Sương và Cố Hoan Dư ngơ ngác nhìn nhau, Cố Thái Hồng sao lại đến đây?
Nó tới làm gì?
Cố Thái Hồng mặc chiếc đầm ôm dài màu đỏ tươi, toàn thân như ngọn lửa đi vào.
Triệu Sương quá đỗi kinh ngạc, có một thoáng bà thậm chí chẳng nhận ra được Cố Thái Hồng.
Lần trước gặp Cố Thái Hồng là vì chi phí thuốc thang của Hứa Huệ Lâm. Cố Thái Hồng ở trong mắt bà không có gì đặc biệt, chẳng mảy may kế thừa chút nhan sắc nào từ Hứa Huệ Lâm, bà vẫn luôn cảm thấy cô không xinh đẹp bằng con gái mình.
Lúc Cố Thái Hồng lấy chồng, Triệu Sương bụng đầy tức tối, cảm thấy Cố Thái Hồng này sao lại tốt số thế, tự nhiên được gả vào nhà giàu sang. Cho nên suốt hôn lễ đó bà chẳng thèm để mắt đến Cố Thái Hồng, càng đừng nhắc đến biểu cảm mất hứng khi phải đụng mặt Hứa Huệ Lâm kia.
Giờ Cố Thái Hồng đứng đó, dáng người ưu nhã, khí thế không còn ấm áp và ôn hòa như Triệu Sương từng quen kia.
Cố Thái Hồng đứng khoanh tay, đôi mắt tối tăm tiếp cận Triệu Sương, vừa mở miệng là nói một câu khiến Triệu Sương điên tiết:
– Mẹ kế này, bà già rồi.
– Mày, mày gọi tao là gì? Ai là mẹ kế hả?- Triệu Sương không tin nổi Cố Thái Hồng sẽ xưng hô như vậy với mình. Quá khứ bất luận bà đay nghiến gây khó dễ cho cô bao nhiêu, cô vẫn rất nhẫn nhịn, gặp bà một câu dì Triệu hai câu dì Triệu.
– Đừng ồn ào như vậy, gọi bà là mẹ kế thì đã sao? Thân phận của bà thì có ai mà không biết, chưa kết hôn đã có con, quan hệ với người đã có gia đình, tiểu tam bước vào nhà lớn, gọi bà một tiếng mẹ kế, bà gánh nổi mà.
Triệu Sương tức muốn nổ mắt:
– Cố Thái Hồng, mày điên rồi à? Nghe xem mày đang nói gì vậy? Mày đợi đấy, tao gọi ba mày ra đây dạy dỗ mày!
– Lại nữa? Sao nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bà cũng chỉ xài mỗi chiêu này, lôi ông già cặn bã đó ra uy hiếp tôi. Tôi, không, thèm, sợ, nhé.- Mấy chữ cuối cùng này, Cố Thái Hồng cố tình nhấn mạnh kéo dài, tiếng nói lạnh buốt mang theo thâm độc, lại khiến Triệu Sương chết sững.
– Cố Thái Hồng, cô ăn nói tôn trọng một chút- Cố Hoan Dư nghe không nổi nữa, lên tiếng nạt nộ.
– Tôn trọng? Vậy sao cô không tôn trọng tôi trước nhỉ? Cố Hoan Dư, đáng lẽ cô phải gọi tôi một tiếng chị? Nào, gọi vài tiếng nghe chơi xem nào- Cố Thái Hồng khinh bỉ bĩu môi, hệt như đang nói chuyện với chú cún nhỏ, ánh mắt sắc bén cợt nhả nhìn Cố Hoan Dư.
– Cô, cô tới đây làm gì?- Cố Hoan Dư nhất thời tức nghẹn, không lẽ Cố Thái Hồng hung hãn là do gả vào nhà giàu sang, khác hẳn trước kia là do có chỗ chống lưng sao? Nhưng nghe đồn cô ta không được lòng nhà chồng mà, lấy đâu ra làm phách dữ vậy?
Cố Hoan Dư đột nhiên nhớ đến lần đó xem trộm điện thoại của Đồng Thụy Nhĩ, sau khi phát hiện Cố Thái Hồng có liên lạc với anh ấy, liền tức giận gọi điện thoại hỏi tội Cố Thái Hồng. Cú điện thoại đêm khuya đó, cô cũng bị Cố Thái Hồng dạy dỗ, sau đó cô ta còn dập máy trước nữa.
Quả nhiên, Cố Thái Hồng không còn giống trước kia. Trước kia Cố Thái Hồng tuyệt đối sẽ không dám ăn nói thế này với mẹ con cô.
– Tôi đến đương nhiên có việc cần làm- Cố Thái Hồng cười lạnh, nhưng ý cười lại không lan vào mắt. Triệu Sương thấy cô vươn tay, lòng bàn tay lật ngửa, nhìn mình nói- Trả đồ của tôi lại cho tôi.
Triệu Sương giật mình thon thót, giọng khàn đi:
– Đồ gì?
– Bà dì ghẻ này đã biết còn cố hỏi, năm tôi mười bốn tuổi, bà giật lấy sợi dây chuyền của tôi, giờ trả lại đây. Đó là bà nội cho tôi, bà đã chiếm dụng nó nhiều năm rồi, giờ nên trả lại cho chủ chứ.
Triệu Sương bị lời cô nói làm cho mất mặt, cả giọng cũng trở nên the thé:
– Mày đừng nói láo, tao lấy dây chuyền gì của mày?
Thịnh An đứng bên ngoài một mực quan sát, phát hiện bầu không khí căng thẳng bên trong, anh khiếp vía, may mà trên đường đi anh đã âm thầm gửi tin nhắn cho Thích Vũ Mục, hi vọng sếp giải quyết xong công việc sẽ tới ngay. Nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, anh rất sợ sếp còn chưa đến kịp, thì Cố Thái Hồng đã đại chiến với hai mẹ con nhà này rồi.
***
Tòa nhà Phân Vĩnh, Thích Vũ Mục vừa mới ngồi xuống ghế, chuẩn bị bắt đầu cuộc họp, liền nhìn thấy tin nhắn của trợ lý gửi tới:
– Sếp ơi, ét o ét! Chị Cố đang ở biệt thự Cố gia, cãi nhau với bà Triệu Sương.
Thích Vũ Mục âm thầm đặt điện thoại xuống, đứng lên:
– Cuộc họp hôm nay tạm thời hoãn lại, tôi có việc phải ra ngoài gấp.
Đối diện, Dư Sanh đang chuẩn bị đứng lên báo cáo, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thích Vũ Mục.
– Tan họp- Chỉ thấy chủ tịch đứng dậy, cấp tốc khoác áo, sải bước đi ra ngoài hệt như người mẫu nam trên sàn diễn thời trang.
Đám phụ nữ chỉ biết xuýt xoa, sếp quả là đẹp trai.
***
– Cố Thái Hồng!- Triệu Sương hét lên, giận đến run người- Mày không quan tâm mẹ mày nữa à? Giờ tao đi nói Cố Chi Kiều lập tức cắt đứt quan hệ với Hứa Huệ Lâm ngay!- Bà biết Hứa Huệ Lâm là điểm yếu của Cố Thái Hồng- Đừng đợi đến khi chị ta khóc lóc đòi tử tự thì lại đến làm phiền bọn tao, tao quá rộng lượng rồi đấy, họ đã ly hôn mấy chục năm rồi, tao nể mặt thần kinh mẹ mày yếu, nhẫn nhịn chuyện chị ta suốt ngày đến làm phiền chồng tao. Nếu mày muốn quậy, tao cũng không ngại kêu phóng viên đến phân xử đâu nhé.
Bà ta tưởng Cố Thái Hồng sẽ yếu thế, ai ngờ nét mặt Cố Thái Hồng lạnh băng, ánh mắt căm ghét cực độ, bà chưa từng nhìn thấy biểu cảm này, khiến bà choáng váng đến khó hiểu.
Cố Thái Hồng từ từ bật cười bén nhọn, ngay sau đó Triệu Sương nghe thấy một câu nói khó tin đến độ bà còn tưởng bản thân nghe nhầm:
– Bà ta muốn chết thì cứ để bà ta chết!
Nghe vậy, Triệu Sương sợ rồi, bởi vì bà chưa từng nhìn thấy Cố Thái Hồng dùng giọng nói độc ác và thù oán như vậy để nói về Hứa Huệ Lâm.
Chẳng phải Cố Thái Hồng rất hiếu thảo sao, vì Hứa Huệ Lâm, chuyện gì nó cũng nhẫn nhịn được mà?
– Mày ăn nói điên khùng gì đó!
Sau lưng truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Triệu Sương nghe thấy giọng của Cố Chi Kiều, như gặp được cứu tinh, thoắt cái đi tới bên cạnh ông, ra vẻ khổ sở:
– Chi Kiều, may quá anh về rồi, anh xem con gái anh ức hiếp em kìa- Vành mắt bà đỏ hoe, vẻ mặt như thể đang chịu đựng ấm ức to lớn lắm vậy.
Cố Thái Hồng cảm thấy buồn nôn thật sự, cô chán ghét nhìn hai người họ:
– Đủ rồi, đừng đóng kịch nữa, giao dây chuyền của tôi ra đây, tôi không có hứng thú đứng đây xem hai người diễn trò, sắp đến giờ ăn rồi, tôi còn phải ăn cơm nữa.
– Mày…- Triệu Sương giận đến phát run.
– Cố Thái Hồng, cô đừng có quá đáng- Cố Hoan Dư phụ họa theo mẹ mình, vịn Triệu Sương, trong lòng kinh ngạc chưa tan. Cô hơi sợ Cố Thái Hồng này, bởi vì cô chưa từng thấy qua dáng vẻ điên cuồng thế này của Cố Thái Hồng.
– Dây chuyền gì?- Cố Chi Kiều tức tối nhìn Cố Thái Hồng, tức giận vì thái độ của cô với mình và Triệu Sương.
– Dây chuyền của bà, là quà tặng sinh nhật tôi. Bà già này vừa bước vào cửa Cố gia, liền cướp dây chuyền của tôi, xin bà ta trả lại nguyên vẹn- Cố Thái Hồng nhìn chằm chằm Cố Chi Kiều, nhấn mạnh từng chữ.
– Em lấy dây chuyền của nó à?- Cố Chi Kiều nhớ sợi dây chuyền đó, là lúc mẹ ông còn sống đã đưa cho Cố Thái Hồng, dây chuyền đó xem như là bảo vật gia truyền của nhà họ.
– Em…- Triệu Sương bị Cố Chi Kiều nhìn, nhất thời chột dạ.
Cố Chi Kiều sao lại không hiểu, nhưng sự việc biến thành thế này thì quả thực quá khó coi.
– Được rồi Thái Hồng, chỉ một sợi dây chuyền thôi mà, dì Triệu Sương cũng như mẹ con, tương lai không phải không qua lại với nhau, Huệ Lâm cũng đâu muốn thấy con khiến mọi thứ căng thẳng như vậy đúng không?
Cố Thái Hồng cười lạnh:
– Tức cười, mẹ gì chứ? Dây chuyền bà nội cho tôi, thì chính là của tôi. Không trả dây chuyền, mấy người quy ra tiền mặt trả cho tôi.
– Mày lại quậy gì nữa? Phải vạch mặt nhau ra như vậy sao? Là vì chi phí thuốc men của mẹ mày à?- Cố Chi Kiều nổi giận.
– Các người có mặt để vạch à? Một đôi tra nam tiện nữ, không cần thể diện, lương tâm bị chó tha, đúng là nồi nào úp vung nấy mà.
Cố Thái Hồng dùng giọng điệu khinh miệt tột cùng, biểu cảm như muốn buồn nôn, từng câu từng chữ như muốn giết người. Cố Chi Kiều tức đến ngạt thở, ông đột nhiên nghĩ tới gì đó, lòng chấn kinh…
– Mày…
Ánh mắt ông đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm Cố Thái Hồng như nhìn một con quái vật.
Triệu Sương và Cố Hoan Dư đều phát hiện ra biến hóa của ông, nhất thời không biết nguyên nhân do đâu, nghi ngờ không thôi.
Cố Thái Hồng đột nhiên bật cười cuồng vọng, cô hất tóc, ánh nhìn rơi vào một điểm, môi đỏ khẽ nhếch:
– Anh đến rồi.
Cố Chi Kiều và Triệu Sương quay đầu lại, khá bất ngờ, đúng là hiếm khi gặp được Thích Vũ Mục.
Tuy Thích Vũ Mục là con rể của Cố Chi Kiều, nhưng hơn một năm nay, số lần ông gặp được anh có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần nào cũng vì chuyện kinh doanh của mình, mà ông mặt dày đến tòa nhà Phân Vĩnh thăm hỏi Thích Vũ Mục.
Đây thật sự là lần đầu tiên, Thích Vũ Mục chủ động đến Cố gia.