TRÁCH ANH QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Mứt Chanh

Khi Dương Tâm Dược về đến nhà đã hơn 9 giờ tối.

Ba mẹ Dương đang ở phòng khách xem gameshow, vui mừng khi thấy con gái trở về. Mẹ Dương quan tâm hỏi cô: “Con có đói bụng không? Trong phòng bếp có bữa ăn khuya cho con đó.”

“Không đói bụng không đói bụng.” Dương Tâm Dược vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, “Sau khi thi xong, con cùng bạn đã đi ăn lẩu băng chuyền. Ba mẹ còn nhớ tới dì Bạch lớn tuổi nhất lớp con không? Dì ấy còn mang theo thịt bò sốt cho tụi con ăn nữa, thật là ngon!”

Mặc dù Dương Tâm Dược được coi là “Phú nhị đại”, nhưng bởi vì ba mẹ Dương kiếm tiền cũng không dễ gì, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cho nên trên người cô cũng chẳng có thói quen xa hoa lãng phí gì. Cô có thể đến nhà ăn hai ngàn, que nướng ven đường cũng có thể ăn được. Đêm nay  bọn họ đi ăn lẩu băng chuyền nhỏ, nhà hàng nhỏ cãi cọ ồn ào, người thì đông đúc,cái bàn còn rất dơ, Chung Khả móc ra túi khăn giấy mang bên người cẩn thận lau khô, dáng vẻ tinh tế này cho dù đem ba nữ sinh bọn cô ra so cũng không bằng, cũng không biết chàng trai cẩn thận như vậy sau này sẽ cưới cô gái dạng nào đây.

Dương Tâm Dược đá giày rơi ở cửa, cặp sách nặng trên người nện ở trên mặt đất, xém chút nữa đã đem sàn nhà bằng gỗ đập thành một cái hố. Haizz, học sinh thi lại thật không dễ làm.

Cô kéo cặp sách đi lên lầu. Hai ngày thi này khiến cô kiệt sức, vậy nên cô phải về phòng bổ sung giấc ngủ thôi! Ngày mai tuyệt đối phải ngủ tới khi tỉnh dậy mới được!

“Dược Dược vất vả rồi, nhanh ngủ đi con.” Ba Dương đau lòng cho đứa con gái bảo bối này, tuy rằng cô đã thành niên nhưng ở trong mắt ông, cô vẫn là đứa nhóc con. Ông lại nói, “Đúng rồi, chủ nhật này sẽ họp phụ huynh, ba và mẹ con thương lượng một chút, lần này mẹ con không đi nên ba sẽ đi, lần sau lại đổi cho mẹ con đi.”

“…… hả hả hả hả???” Dương Tâm Dược giẫm hụt một bước thiếu chút nữa đã từ cầu thang ngã xuống dưới.

Cô sử dụng tay chân để đỡ lấy mình rồi quay đầu lại, giọng nói lớn đến nỗi có thể xuyên phá nóc nhà: “Họp phụ huynh?! Họp phụ huynh gì chứ?”

“Thì là sau kì thi giữa kì sẽ họp phụ huynh.” Ba Dương chỉ chỉ vào điện thoại mà giải thích, “Ba vừa mới nhận được tin nhắn, nói chiều chủ nhật sẽ họp phụ huynh, đến lúc đó sẽ phát bài thi xuống.”

“……!!!” Dương Tâm Dược hoảng sợ, cô chính là lớp trưởng vậy mà tin tức lớn như vậy cũng chưa nghe thầy chủ nhiệm nói qua!

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, nếu thật sự họp phụ huynh, chuyện trèo tường lần trước cô để tiểu Phương ca ca hỗ trợ qua loa lấy lệ với thầy, không phải sẽ bị đưa ra ánh sáng sao?



Thầy chủ nhiệm đột nhiên phát ra chiêu lớn tàn sát tất cả học sinh trong lớp khiến họ không kịp trở tay.

Cuối tuần, lớp học lại chỉ nghỉ một ngày rưỡi, trưa chủ nhật đã phải trở lại. Mà họp phụ huynh sẽ tổ chức vào hai giờ chiều, dự tính là sẽ họp trong ba giờ.

Trong lớp khắp nơi đều kêu đang kêu loạn lên. Bàn học của vài người có cất giấu hàng cấm, máy chơi game gì đó, điện thoại dự phòng gì đó, còn có nam sinh trộm cất giấu thuốc lá, này tuyệt đối không thể để phụ huynh nhìn thấy! Bọn họ nắm chặt thời gian để thu thập bàn học, quét tước vệ sinh, tranh thủ chăm chỉ cùng khắc khổ để lưu lại ấn tượng tốt cho phụ huynh.

Viên Tiêu bắt lấy cặp sách, đem truyện tranh bỏ túi quý giá của mình vào, cô ấy phát điên mà nói: “Dựa theo tính cách âm hiểm của thầy chủ nhiệm chúng ta, có thể tuyên bố thành tích trước mặt tất cả phụ huynh hay không chứ! Chỉ bằng thành tích đếm ngược trong lớp này của tớ, tiền tiêu vặt tháng sau lại bị cắt đi một nửa rồi!”

“Thầy Văn không tàn nhẫn như vậy đâu.” Dương Tâm Dược vội vàng đem tin tức mình tìm hiểu được nói cho cô ấy biết, “Vừa rồi tớ vừa mới đến văn phòng, thấy mấy thầy cô đang sửa sang bài thi. Thầy chủ nhiệm nói chỉ đọc tên 10 người đứng đầu cùng Trạng Nguyên các khoa, mặt khác sẽ không nói.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Viên Tiêu thở phào nhẹ nhõm, an tâm lên không ít. Cô ấy đem ánh mắt cực kì hâm mộ đặt ở trên người Chung Khả, mặt mày hớn hở hỏi, “Nếu tớ có được chỉ số thông minh của Chung Khả Ngải thì tốt rồi, lại nói tiếp, học thần, hôm nay ba mẹ cậu sẽ đến đây chứ? 700 điểm, quang tông diệu tổ!”

Chung Khả nhàn nhạt cười một cái, đem sen đá để trên bàn, nói với giọng bình tĩnh: “Không, hôm nay ba tớ sẽ tới. Mẹ tớ bị ung thư vú, mấy năm trước đã qua đời rồi.”

Viên Tiêu ngây ngẩn cả người, một câu “Thực xin lỗi” đổ ở bên miệng, lẩm bẩm lầm bầm nhưng lại nói không nên lời.

Đây là lần đầu tiên Chung Khả đề cập đến tình huống trong nhà, tuy rằng quan hệ của Dương Tâm Dược và cậu rất tốt, nhưng cậu rất ít khi nói đến cha mẹ mình. Cô còn tưởng rằng là do tính cách độc lập của con trai, nào nghĩ đến cư nhiên còn có ẩn tình khác.

Cho dù y học không ngừng tiến bộ nhưng ung thư cho tới hôm nay vẫn như cũ là một vấn đề khó khăn không nhỏ trên thế giới, không có trăm phần trăm chữa khỏi. Một hồi bệnh nặng liền đủ để phá hủy một gia đình —— không riêng gì vấn đề kinh tế mà còn là về vấn đề tâm lý.

Dương Tâm Dược không nghĩ tới vài câu tán gẫu cư nhiên sẽ xúc động tâm sự của cậu, cô quan tâm mà nhìn về phía cậu. Nếu trên mặt cậu lộ ra một chút không vui, cô tuyệt đối sẽ nhào lên cho cậu một cái ôm ấm áp.

“Được rồi, không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tớ.” Chung Khả giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Dương Tâm Dược —— đây là lần đầu tiên cậu làm ra động tác thân mật như vậy, tóc của cô gái thậm chí còn mềm hơn so với tưởng tượng của cậu ——cậu cười nói, “Tớ thật không có việc gì đâu, đều đã qua nhiều năm như vậy.”

Cậu một lần nữa đem đề tài này vứt ra khỏi đầu: “Các cậu thì sao, ba ba tới hay là mẹ tới?”

Dương Tâm Dược đem móng vuốt gỡ ra khỏi đầu mình, không chịu để cậu làm loạn mái tóc được chải chuốt cẩn thận của mình: “Ba tớ nói là sẽ đến.”

Viên Tiêu: “Nhà tớ thì mẹ tớ đi.”

Đáp án của Bạch Thiên nằm ngoài dự đoán: “Mẹ tớ có việc, cho nên không ai tới họp phụ huynh.”

“…… Sao?”

Bạch Thiên nhún nhún vai, không sao cả mà cười nói: “Trên thế giới này gia đình đơn thân nhiều lắm.”

Ngày nay nhịp sống rất nhanh, đã sớm không phải kết hôn nhất định phải bạch đầu giai lão như mấy chục năm trước, gia đình đơn thân thực bình thường, không có gì mà nhìn với con mắt khác.

Viên Tiêu linh hoạt, lập tức nói tiếp: “Không ai tới họp phụ huynh cũng khá tốt, ít nhất thành tích của cậu sẽ không bị người trong nhà lải nhải.”

Mấy người một bên nói chuyện phiếm một bên làm việc, thực nhanh đã đem hộc bàn dọn sạch, trên mặt đất cũng quét tước sạch sẽ.

Khi thầy chủ nhiệm vào cửa, ông vừa lòng gật gật đầu khi thấy mọi người tích cực làm việc. Ông nhìn trái nhìn phải liền đem Dương Tâm Dược gọi đến trước mặt.

“Lớp trưởng, có bạn học hai bên phụ huynh đều đến, hiện tại ghế dựa không đủ, em gọi vài bạn đến phòng chứa đồ, đem mười ghế gấp lại đây cho thầy.”

Dương Tâm Dược cười hì hì giơ cánh tay lên, làm ra động tác mạnh mẽ kinh điển của thủy thủ, cho thầy thấy bắp tay đầy đặn của mình: “Gọi người làm gì, một mình em có thể làm được.”

Dứt lời, cô nhảy nhót chạy về phòng chứa đồ.

Phòng chứa đồ nằm ở góc của tầng này, và nó chỉ bằng một nửa kích thước của một lớp học. Nó chứa một số thứ linh tinh cần thiết cho lớp học, chẳng hạn như văn khoa phải dùng mô hình địa cầu, khoa học tự nhiên phải dùng ống nghiệm. Dương Tâm Dược thường xuyên giúp giáo viên lấy dụng cụ, cho nên đối với phòng chứa đồ cực kì quen thuộc.

Cô vừa mới đi được hai bước thì phía sau liền vang lên tiếng bước chân liên tiếp.

Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chung Khả tự nhiên đi theo phía sau cô tựa như sóc đuôi to, cảm giác tồn tại mười phần.

“Cậu tới làm cái gì.” Cô ghét bỏ mà nói, “Tớ nói có thể được mà. Mười cái ghế gấp, cậu xem tay trái tớ đem được 5 cái,” tay trái của cô làm ra động tác chụp, “Tay phải đem 5 cái,” tay phải cô cũng làm ra động tác chụp lấy, “Tuyệt đối không thành vấn đề!”

Chung Khả đem hai bên cánh tay cô ấn xuống, đỡ bả vai cô để cô xoay người lạu rồi đem cô đẩy mạnh đến phòng chứa đồ.

Cậu bực mình: “Sức của cậu là chuyện của cậu, tớ muốn giúp cậu là chuyện của tớ.”

Cậu luyến tiếc để con gái làm sai vặt. Nếu mọi chuyện đều phải để công chúa đi làm, vậy thì kỵ sĩ như cậu còn gọi là kỵ sĩ sao?



Phòng chứa đồ chỉ có hai cái cửa sổ, bóng đèn đã hỏng rồi cho nên chỉ có thể nương theo ánh nắng trên hành lang tối tăm lấy đồ.

Phòng chứa đồ không có máy sưởi, trời thì rất lạnh, hai người phân công nhau hành động tìm kiếm trong căn phòng không lớn này. Cũng may chồng ghế gấp là mục tiêu rất lớn, bọn họ thực nhanh đã tìm được mục tiêu.

Ghế gấp đặt ở trong một góc, được phủ bằng vải nhựa màu xám. Trên bàn bên cạnh dựng một khối mô hình người plastic, một nửa là xương, một nửa là cơ bắp nội tạng, ở trong căn phòng ảm đạm này đặc biệt càng trở nên đáng sợ hơn.

Chung Khả là một chàng trai đương nhiên sẽ không sợ loại đồ vật này, nào nghĩ đến Dương Tâm Dược cũng không hề sợ, cô còn hứng thú bừng bừng đi lên, gần gũi xem xét nửa ngày. Chung Khả có chút tiếc nuối lại có chút bất đắc dĩ, xem ra loại “Nhà ma cứu mỹ nhân” chỉ có thể toàn dựa vào trí tưởng tượng.

Cậu dựa vào nói: “…… Lá gan của cậu thật lớn.”

Dương Tâm Dược thờ ơ gõ gõ vào mô hình bộ phận ”Xương sường”: “Đây đều là giả, có cái gì mà đáng sợ chứ? Hơn nữa cậu quên rồi sao, tớ còn có một thân sát khí hộ thể đấy!”

“……”

Lợi hại lợi hại, người ta đều là một thân chính khí, một thân dương khí, vị nữ trung hào kiệt này trời sinh có một thân sát khí.

Đáng tiếc mạnh miệng nói quá nhiều, liền chọc đến phiền toái —— khi cô khom lưng dọn ghế, dây chuyền trên cổ của cô móc vào mô hình “xương sườn”, chỉ nghe một tiếng giòn vang thật nhỏ, chiếc vòng trước mắt hai người chợt lóe qua, mặt dây chuyền rơi trên mặt đất, nảy hai lần rồi bỗng nhiên biến mất!

Dương Tâm Dược: “!!!”

Đây chính là vào sinh nhật lần thứ 18 của cô, các đồng đội góp vốn tặng cho cô một chiếc dây chuyền bạc. Bình thường cô luyến tiếc mang nó nhưng hôm nay vất vả lắm mới mang lên cho đẹp, nào nghĩ đến tự nhiên bị kẻ hèn “xương sườn” này kéo xuống!

Cô vội vàng ngồi xổm xuống để tìm kiếm, giọng nói không tự giác mà mang theo vội vàng: “Chung Khả Chung Khả Chung Khả, làm sao bây giờ!”

Trong phòng thực tối tăm, nguồn sáng cũng mơ hồ cực kỳ, cô mở to hai mắt nhìn tới rồi quỳ rạp trên mặt đất nhưng cũng không tìm được.

“Cậu đừng vội, có tớ ở đây.” Chung Khả cũng ngồi xổm xuống giúp cô cùng tìm.

Một đôi bàn tay to cùng một đôi tay nhỏ đang sờ soạng trên mặt đất dơ bẩn. Mặt dây chuyền kia cực kì nhỏ, chỉ lớn bằng nửa móng tai, có hình dạng như một chiếc chuông, bị Viên Tiêu cười nhạo là “chuông chó”.

Vẫn là Chung Khả đáng tin cậy, nhớ tới điện thoại có đèn pin liền vội vàng bật điện thoại lên, thuận lợi giúp cô tìm được rồi chuông chó.

Dương Tâm Dược thở phào một hơi, đưa tay lên và lau mồ hôi mỏng trên trán. Kết quả là, cô quên mất đôi bàn tay của mình bẩn đến mức nào, chỉ mới vuốt một cái mà trên trán nhiều thêm ba dấu tay lớn màu đen.

Chung Khả: “…… Haha.”

Dương Tâm Dược: “Cậu cười cái gì?”

Chung Khả chỉ chỉ vào đầu cô, tận lực nghẹn cười: “Dơ muốn chết.”

Dương Tâm Dược lại mờ mịt sờ sờ mặt: “Nơi nào dơ?”

Kết cục đương nhiên là càng chùi càng bẩn.

Khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết của cô gái nhiều thêm mấy vết bẩn, một đôi mắt hạnh vô tội tròn xoe mà nhìn Chung Khả. Dáng vẻ kia giống như là ở chó con lăn lộn trong vũng bùn, không ý thức được mình có bao nhiêu dơ, còn vọng tưởng nhận được một cái ôm từ chủ nhân, nhịp tim tăng vọt lên như sắp nổ tung.

Chung Khả không dám nhìn cô nữa, cậu cúi đầu từ trong túi móc ra khăn giấy, đưa tới trước mặt cô, cậu dời mắt đi: “Trên tay cậu dơ, dùng cái này lau đi.”

Dương Tâm Dược không kiên nhẫn mà vỗ về cậu, hào phóng mà nói: “Tớ nhìn không tới, cậu giúp tớ lau đi.”

“……”

Chung Khả chỉ có thể bị bắt nhìn thẳng vào cô, trong tay cầm khăn giấy thật cẩn thận nhích lại gần.

Cách một tầng khăn giấy mỏng, đầu ngón tay của chàng trai trượt trên gò má non mịn mềm nhẵn của cô. Làn da của cô cực tốt, trắng trắng, chỉ có một vài đốm tàn nhang nhỏ trên hai bên cánh mũi, không chỉ không giảm đi nét đẹp mà còn thêm một chút đáng yêu cho cô.

Lòng bàn tay của cậu đang run rẩy, thực nhẹ cũng thực kiên định ở trên má cô lướt qua —— nói là “Lau”, còn không bằng nói là cậu đang “Vuốt ve” đi.

Ở trước mặt cô, cậu chẳng qua là người bình thường nhất, có xúc động, có kỉ niệm tuổi dậy thì ở con trai.

Mà người con gái cậu yêu nhất bây giờ đang đứng trước mặt cậu.

Bọn họ cách nhau rất gần, khoảng cách chưa đến 20cm, gần đến nỗi cậu có thể ngửi được hương trái cây ngọt ngào trên người cô. Cậu không dám có một chút động tác dư thừa nào, lo lắng tiếng lòng vang lên sẽ làm cậu mất đi lý trí cắn xuống một ngụm.

Cậu bởi vì quá mức hoảng hốt cho nên không chú ý tới trong mắt Dương Tâm Dược chợt lóe qua cái nhìn không được tự nhiên.

Cô gái ôm trọn vườn bách thú trong lòng, nai con nhảy nhảy, thỏ con nhảy nhảy, chó nhỏ kêu kêu, ngay cả chim hoàng oanh cũng xướng nổi lên ca dao.

Cô nhìn Chung Khả gần trong gang tấc, nhìn cậu nheo mắt và tự lau vết bẩn trên má. Đầu ngón tay cậu nóng bỏng và cử động của cậu vô cùng nhẹ nhàng, như thể cô là báu vật quan trọng nhất trên thế giới, còn cậu là con rồng bảo vệ kho báu.

không, không được Dương Tâm Dược!

Cô nắm chặt nắm tay, liều mạng báo cho chính mình: Chung Khả chính là “anh em khác phái” của cô! Cho dù cậu đẹp trai, lại ôn nhu, gần gũi, nhất định phải nhớ kỹ, cô đã có tiểu Phương ca ca, tuyệt đối không thể bò tường!

Nhưng……

Nhưng toàn bộ máu mãnh liệt đều hướng về phía trái tim, cô thật sự khống chế không được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi