TRÁCH ANH QUÁ ĐÁNG YÊU

8 giờ sáng.

Tại biệt thự nhà họ Dương ở hồ Bắc ngoại ô Yến Kinh.

“Lão Dương, lão Dương ông đừng ngủ nữa!” Người phụ nữ được bảo dưỡng tốt cùng vẻ mặt nôn nóng đẩy người chồng đang ngủ say bên cạnh. Ngày hôm qua ông xã giao đến tận khuya, rạng sáng mới trở về nhà.

Người đàn ông mệt mỏi trở mình, không kiên nhẫn mà rầm rì hai câu, đem lời vợ nói đều trở thành gió thoảng bên tai. Ông đã hơn 50 tuổi rồi, thể lực cũng ngày càng sa sút. Lúc trẻ có thể cùng ba người sát phạt ở bàn tiệc, còn bây giờ, uống vài chén rượu đã phải về nhà tìm vợ, ngủ một giấc đến khi mặt trời lên tới đỉnh mới có thể đem tinh lực bổ trở về.

Người phụ nữ thấy chồng mình không thèm nhìn bà mà còn tiếp tục ngủ đông như loài gấu, mày liễu liền dựng đứng, trực tiếp nắm lấy da mặt dày của ông kéo qua trái rồi lại kéo qua phải: “Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh! Ông mau xem điện thoại đi!”

Nói xong, một tay bà đem điện thoại đặt dưới mí mắt ông, giao diện sáng lung linh đang dừng ở khung thoại WeChat.

Nếu người đàn ông khác mà gặp được cảnh này, chỉ sợ đã cho rằng bà xã đang muốn kiểm tra mình, nhưng ông lại là một người đoan chính, với trái tim luôn hướng về người nhà cho nên không sợ bất luận sóng gió gì.

Ông nửa mê nửa tỉnh mà nhấc mí mắt lên, ngáp một cái rồi nhận điện thoại, sau đó đưa tay vuốt vuốt.

“Cái quái gì thế này?!!!!!” Nháy mắt, người đàn ông đã trở nên thanh tỉnh, từ trên giường bật dậy. Ông dùng sức dụi dụi mắt, cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận mà nhìn lịch sử trò chuyện xẹt qua trên màn hình, cảm giác huyết áp đã bay thẳng đến đầu rồi.

Giao diện trên tay ông dừng lại ở nhóm phụ huynh của Trường học lại Kinh Anh. Chỉ mới một phút đồng hồ ngắn ngủi mà gần trăm tin nhắn nhảy lên.

Tất cả phụ huynh đều tức giận vì một sự kiện —— “Ngày hôm qua chuột náo loạn nhà ăn ở trường, vài học sinh phải vào bệnh viện!”

“Vài học sinh” trong lịch sử trò chuyện đều không phải là tin nói bậy, mà là có tên có họ, thật sự không thể thật hơn.

Con gái bảo bối Dương Tâm Dược của ông cũng ở trong đó!

“Không được!” Ba Dương xoay người từ trên giường đi xuống, hoang mang rối loạn mặc quần áo, đồng thời giải thích với vợ, “Bà gọi cho con gái hỏi thăm tình huống nhé, tôi phải nhanh đến trường học nhìn xem đến tột cùng là chuyện như thế nào!”

Một màn kia đều được trình diễn tại các gia đình khác ở thành phố này.

Bây giờ không thể so như trước, mỗi nhà cũng chỉ có một, hai cục cưng bảo bối, cưng chiều còn không kịp, ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được trường học lại tốt cho con, cố tình gặp loại sự cố này, ai còn ngồi yên cho được hả?



Kỳ thật chuyện nháo lên này hóa ra toàn là tin vịt.

Học sinh trường học lại Kinh Anh tuy rằng 85% là nội trú, nhưng còn có một ít học sinh bởi vì nhà gần trường, thành tích tốt, sẽ lựa chọn học ngoại trú.

Khoa tự nhiên có hai nam sinh ngày hôm qua tham dự “đại chiến đánh chuột”, nhất thời kích động, khi về nhà liền vui vẻ nói với cha mẹ.

Ý cậu ta là muốn khoe thành tích với ba mẹ, lúc nói lại quơ chân múa tay, một người đóng vai mấy nhân vật, đem toàn bộ chuyện xưa kể lên kể xuống phập phồng, đồng thời lại gia tăng thêm một ít khoa trương cùng phán đoán……

Nào nghĩ tới phụ huynh một chút cũng tưởng thật, anh truyền tôi, tôi truyền cho anh, chuyện này càng truyền càng lớn, đến cuối cùng hoàn toàn biến thành câu chuyện tai họa khủng bố.

Năm con chuột béo thành 50 con chuột béo.

Bảy tám nam sinh vây quanh một con —— đơn thương độc mã đại chiến cùng lũ chuột.

Chung Khả cùng Đới Kỳ Lân bị chuột cắn —— tất cả học sinh tắm máu chiến đấu hăng hái.

Dương Tâm Dược kêu taxi đi bệnh viện —— nữ lớp trưởng  lớp xã hội bị xe cứu thương lôi đi!

Lời đồn thay hương đổi vị, lỗ tai ba Dương nghe thấy cũng muốn nuốt hai viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, tốc độ xe dọc theo đường đi tăng vọt, không biết ăn nhiều hay ít hóa đơn phạt nữa. Cố tình điện thoại con gái lại gọi không thông ( Dương Tâm Dược đi học không mang theo điện thoại) khiến ba Dương đau lòng tột đỉnh.

Ông một bên mắng trường học giấu giếm, một bên đau lòng, khóc vì con gái mình chịu khổ.

Con gái nhà người ta là thục nữ đặt trong lòng bàn tay, nhưng Dương Tâm Dược lại là mình đồng da sắt. Trước kia ở đội Hoa Kiếm, dù bị thương, thua thi đấu cũng sẽ không nói với ba mẹ, một mình yên lặng tiêu hóa. Ngay cả khi đi tập huấn, cũng chỉ mang balo trên lưng, mỗi lần trở về đều  gầy đi cả một vòng, đen thêm hai độ, cô còn cằn nhằn hàm răng của mình.

Sư kiện chuột cắn lần này khiến ba Dương mẹ Dương tin đến tám phần, cũng bởi vì tính cách “có chủ ý của chính mình” của Dương Tâm Dược. Khẳng định là cô chủ động xông lên đánh chuột, khẳng định là cô vào bệnh viện cũng sẽ giấu ba mẹ!

Nước mắt của ba Dương bị chính câu chuyện xưa trong đầu kích thích, ông cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Kết quả vào đến sân trường, ông mới phát hiện hết thảy đều sóng yên biển lặng, giọng nói giảng bài vang lên, thầy giáo ở trên bục giảng thực nghiêm túc truyền thụ tri thức, thật sự không có tình huống thê thảm như trong phim bom tấn Hollywood.

Ba Dương: “……”

Không chỉ có ông ngốc, vài vị phụ huynh nghe tin đến trường cũng đang phát ngốc.

Thầy chủ nhiệm bước đến chào đón, sáng sớm ông đã bận rộn công tác, cho đến khi nhìn thấy nghị luận của vài vị phụ huynh trong nhóm, ông vội vàng ở trong nhóm giải thích một chút tình huống thực tế, nhưng vẫn cứ có vài phụ huynh tới trường học nói rằng “ thấy mới tin”.

Thầy chủ nhiệm ra nghênh đón phụ huynh, mặt mang theo tươi cười, ân cần dẫn bọn họ tham quan khuôn viên trường. Trạm thứ nhất chính là nhà ăn.

Trải qua cuộc đại chiến giữa người với chuột ngày hôm qua, nhà trường đã mời một đội dọn vệ sinh chuyên nghiệp từ bên ngoài để làm sạch trần của nhà ăn mà không có góc chết. Trên thực tế, vệ sinh nhà ăn của trường học lại Kinh Anh rất tốt, cũng được cấp giấy phép vệ sinh, nhưng ai có thể ngờ rằng một lũ chuột lại trốn trên đầu mọi người cơ chứ?

Việc dọn dẹp kỹ lưỡng không mất nhiều thời gian nhưng để đảm bảo được sạch sẽ nhất thì căn tin của trường sẽ bị đóng cửa ít nhất là một tháng. Trong thời gian này, tất cả các bữa ăn cho tất cả học sinh sẽ được cung cấp bởi công ty cung cấp dịch vụ ăn uống và tiền sẽ được nhà trường phụ trách.

Nếu có học sinh bởi vì chuột mà ảnh hưởng  đến tâm tình thì giáo viên tâm lý của trường sẽ giúp bọn nhỏ khai thông. Có thể nói, đối với chuyện ngoài ý muốn này, trường học đã lấy ra tất cả thành ý.

Hai bạn học bị thương đã đến bệnh viện băng bó qua, còn Dương Tâm Dược vẫn còn nguyên vẹn. Thần kinh của cô thô muốn chết, ăn ngon ngủ ngon, tối hôm qua còn đột phát muốn ăn túi thịt chuột.

Ba Dương vốn dĩ đã nổi giận đùng đùng muốn tới tìm, xả giận cho con gái, nhưng ông đi dạo khắp nơi, một chỗ sai cũng không hề phát hiện.

Vài vị phụ huynh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng vẫn là mẹ Đới Kỳ Lân, người phụ nữ trung niên với thân hình mập mạp mở miệng.

“Kỳ Lân nhà tôi từ nhỏ đã không làm phiền chúng tôi, lúc này bị ấm ức lớn như vậy, cũng không nói một tiếng với chúng tôi. Nếu không phải  sáng nay nhìn thảo luận ở trong nhóm, tôi là mẹ nó cũng không biết! Có phải giáo viên các người đã nói gì đó với tụi nhỏ hay không, không cho thằng bé nói cho phụ huynh chúng tôi biết có phải hay không?” Bà đâu biết rằng, sở dĩ Đới Kỳ Lân không đem chuyện này nói cho phụ huynh đó là bởi vì cậu ta đem chuyện này coi là “anh hùng cứu mỹ nhân”, đơn phương cho rằng đây là “ tình yêu bí mật” giữa cậu ta cùng nữ thần, nếu nói cho phụ huynh, vậy giống cái gì nữa!

Ở bên cạnh bà ấy, trong ánh mắt của ba Chung cũng lộ ra một ít nghi ngờ: Chung Khả là học sinh ngoại trú, ngày hôm qua sau khi về nhà, ngón trỏ tay phải có chút hồng, thằng nhóc chỉ nói là bị phỏng, chưa nói đến chuyện giữa trưa thiếu chút nữa bị chuột cắn được. Này đến tột cùng là do con trẻ không muốn để phụ huynh lo lắng mới không nói, hay là các giáo viên hạ lệnh khiến bọn nhỏ “im lặng” đây?

Thầy chủ nhiệm nhìn thấy các vị phụ huynh đều vẫn cứ không yên tâm liền cắn răng một cái: “Như vậy đi, đều nói mắt thấy mới tin, không bằng để tôi mang vài vị đi phòng học nhìn xem được chứ? Nhưng hiện tại còn chưa tới giờ nghỉ ngơi, mọi người xin hãy bước nhẹ chân một chút, ở phía sau cửa kính nhìn xem, không nên ảnh hưởng đến giáo viên đang giảng bài.”

Vì thế một đám người lại đi về phía phòng học một lần nữa.

Ba Dương cùng ba Chung phát huy tinh thần thân sĩ, để nhóm mẹ học sinh đi tham quan trước rồi mới cùng nhau đi lên, nhìn vào trong cửa thủy tinh.

Sau khi thi giữa kì, học sinh trong lớp đều thay đổi chỗ ngồi, chuyện này các phụ huynh đều biết. Hiện giờ Chung Khả cùng Dương Tâm Dược đã “giải tán”, một đứa ngồi ở bàn ba, một đứa ngồi ở bàn cuối cùng, xa xa ngăn cách, không có truyền giấy, không có trêu ghẹo nhau, hai người thành thành thật thật vùi đầu ghi chép, trông ngoan ngoãn cực kỳ.

Thấy thế, ba Dương cũng yên tâm hơn. Manh mối yêu sớm đã không còn nữa! Đem hai đứa nhóc con này tách ra, an tâm học tập mới là chuyện đứng đắn. Tựa như bảng đen phía sau đã viết: “Giành giật từng giây, chuẩn bị cho chiến tranh thi đại học”, hiện tại đã là giữa tháng 12 rồi, còn lại nửa năm chờ đợi tuyệt đối không thể vì chuyện bên ngoài học tập mà phân tâm được.

Cũng trùng hợp, bọn họ ở phía sau  cửa “rình coi” một chút, thế mà đã kịp đến giờ tan học.

Bây giờ chuông tan học đã sớm không phải “Đinh linh linh” cũ kỹ như niên đại của bọn họ nữa, mà đã thay thế bằng âm nhạc nhẹ nhàng sống động, nháy mắt đánh vỡ không khí học tập vốn dĩ đã nặng nề.

Chỉ sau một giây khi chuông reo, Dương Tâm Dược từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, nắm sổ ghi chép trốn về phía cuối lớp.

Về phần Chung Khả ngồi ở bàn cuối, cậu nhanh chóng đặt cuốn sổ trên bàn vào ngăn bàn, ném bút xuống và giơ ngón trỏ tay phải bị bỏng, như thể đang cầm một cây cột thu lôi.

Dường như Dương Tâm Dược đang tranh công đem quyển ghi chép đưa đến trước mặt chàng trai: “Chung Khả Chung Khả! Đây là ghi chép tiết này của tớ, cậu không cần lo lắng, nội dung thầy nói tớ đều nhớ kỹ!”

Kỹ thuật diễn xuất của Chung Khả cũng tăng đến đỉnh điểm: “Cảm ơn cậu nhé Tâm Dược, nếu không có cậu ghi chép giúp tớ, kiến thức mà thầy giảng tớ đều không nhớ được.”

Chiếc đuôi của Dương Tâm Dược lắc qua lắc lại, hồn nhiên đã quên rằng Chung Khả chỉ là ngón tay bị phỏng mà không phải ngón tay bị gãy xương……

Ba Dương: “……”

Ba Chung : “…… Anh Dương,  hiện tại em có một suy đoán lớn mật, không biết có nên nói hay không.”

Ba Dương: “Đừng nói, anh không thích nghe.”

Chẳng lẽ hai đứa này trang bị cực từ sao? Bằng không tại sao vừa tan học, hai đứa liền dính vào nhau chứ?

Thừa dịp thời gian nghỉ giải lao, phụ huynh khác đều vào phòng học thăm hỏi con mình, chỉ có ba Chung cùng ba Dương đứng bên ngoài cửa kính, nhìn hai bạn nhỏ nhà minh “thân mật khăng khít”.

Thầy chủ nhiệm đứng ở phía sau bọn họ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Hai vị…… Nếu không vội, đi tới văn phòng tâm sự được không?”

Ba Chung cùng ba Dương hỏi theo bản năng: “Tâm sự cái gì?”

Thầy chủ nhiệm quay đầu về phía lớp học và thì thầm bằng giọng nói giống như của một thành viên ngầm: “Khụ, tâm sự bạn học Chung Khả Ngải cùng Dương Tâm Dược yêu sớm?”

Nếu hai vị đương sự ở chỗ này, tuyệt đối muốn hô to oan uổng: Quan hệ giữa cậu cùng cô thật sự là bạn học thuần khiết, như thế nào thầy giáo cùng phụ huynh đều cảm thấy bọn họ đang nói chuyện yêu đương chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi