TRẠCH NAM HOÀNG KIM

  Chờ cô nâng mắt, liền thấy ánh mắt xem diễn của chị Tiểu Đồng, anh cô cũng nhìn cô, nhưng anh đứng ở vị trí chị Tiểu Đồng không nhìn thấy, bĩu môi chớp mắt với cô, muốn cô cái bóng đèn này nhanh nhanh cách xa một chút.

     Nhịn xuống kích động muốn trừng mắt, Diệp Tố Kỳ liếc anh trai một cái, sau đó làm bộ như thẹn thùng, bưng những cái bát này nói: "Em mang thức ăn đi rửa!" Sau đó bỏ chạy, để lại không gian cho anh trai và chị Tiểu Đồng.

     Chắc Thành Uyên cũng vậy thôi... Tin tưởng lấy sự thức thời của anh, nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhất định sẽ lập tức nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đó.

     Nhà gỗ nhỏ cách đó không xa, có một nơi để cho khách du lịch xử lý nguyên liệu nấu ăn, làng du lịch thuận tiện như vậy, cũng để tăng thêm sức hút với khách du lịch.

     Diệp Tố Kỳ đặt bát trên bồn rửa tay, cũng không vội lấy dầu rửa bát và giẻ rửa bát, ánh mắt nhìn qua khe hở, liền thấy anh cô và chị Tiểu Đồng xâu thịt thành từng xâu, vừa tán gẫu, mà chị Tiểu Đồng cũng nghiêng mắt nhìn Diệp Vĩnh Kỳ, thỉnh thoảng bị đùa đến cười lớn tiếng.

     Nhìn thấy cảnh này Diệp Tố Kỳ mặt mày mỉm cười, hơn nữa cô cũng thấy Thành Uyên từ nhà gỗ nhỏ đi tới, mở cửa thấy không khí hai người, anh lại lặng lẽ không tiếng động quay trở về, còn khẽ đóng cửa lại.

     Anh trai và chị Tiểu Đồng đều không có phát hiện Thành Uyên, mà biểu tình cứng đờ trên mặt Thành Uyên kia... Cô xem cũng rất muốn cười.

     "Phốc xuy." Nhịn không được, Diệp Tố Kỳ cười ra tiếng.

     "Tôi một mặc suy nghĩ, rốt cuộc vì gì mà cô gái thích tôi đến không có tự tôn, đột nhiên không quấn lấy tôi, thì ra đã ăn chán."

     Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói đùa cợt lại mang theo ác ý.

     Tươi cười trên mặt Diệp Tố Kỳ nhanh chóng biến mất, quay đầu, liền thấy Thượng Trình đứng sau lưng cách cô hai bước đang cười lạnh.

     "Sao anh lại ở chỗ này?" Cô cau mày, hai tay không tự chủ được run rẩy, nhưng cô ở trong lòng cố gắng cổ vũ bản thân, cô không cần sợ anh ta, người đàn ông này là kẻ không có cốt khí, chỉ biết nói lời dễ nghe lừa gạt cô, kỳ thật lại là kẻ không làm được gì cả.

     "Tôi cũng cực kỳ ngoài ý muốn, vỗn cũng phải quay về Đài Bắc, lại ở chỗ nghỉ thấy em còn có Thành Uyên, rõ ràng trước kia khi tôi theo đuổi em còn nói chịu không nổi người đàn ông buồn tẻ lại không thú vị đấy, hiện tại nhìn em với anh ta ở cùng một chỗ cũng rất tốt đó, ít nhất khi ở cùng với tôi, em cũng không có vui vẻ như thế."

     Thượng Trình nói xong, giận tái mặt: "Sao em có thể thay lòng đổi dạ nhanh như thế? Rời khỏi tôi, em nên đau lòng muốn chết mới đúng, sao có thể sống tốt như vậy chứ?"

     Sau khi ngoài ý muốn thấy Diệp Tố Kỳ, anh ta quyết định theo dõi bọn họ, trên đường lấy được liên hệ từ bạn bè trong game, hỏi về tình hình gần đây của Diệp Tố Kỳ, biết cô sau khi đi làm cũng không có thời gian chơi trò chơi, nhưng vẫn bảo trì quan hệ bạn bè tốt với Thành Uyên, hơn một năm trước bọn họ tranh cãi ầm ĩ một trận, anh ta ở trong cơn thịnh nộ không cẩn thận tiết lộ khuynh hướng bạo lực của chính mình, lỡ tay đẩy cô một phát, vốn định dựa vào Diệp Tố Kỳ yêu anh ta muốn chết, chỉ cần lạnh nhạt cô vài ngày, cô sẽ ngoan ngoãn chạy đến trước mặt anh ta, cầu xin của anh ta tha thứ.

     Nhưng ra ngoài dự kiến của anh ta chính, Diệp Tố Kỳ cư nhiên cứ như vậy biến mất, lại từ chối điện thoại của anh ta không tiếp, khi đó anh ta đang ái muội với một cô gái khác, cũng không thèm để ý, rất nhanh quên mất Diệp Tố Kỳ, chỉ tiếc vẫn chưa có được đêm đầu của Diệp Tố Kỳ mà thôi, anh ta phát hiện cô không còn ngây ngô thời kì đại học, thêm vài phần hương vị phụ nữ, trở nên đẹp hơn, điều này làm cho anh ta đối với việc không thể có được thân thể của cô cảm thấy khó chịu không ngừng.

     "Em có biết một năm qua tôi sống như thế hay không?"

     Thượng Trình nhìn cô gái xinh đẹp tươi mát trước mắt, lại nghĩ đến bạn bè nói với anh ta, Diệp Tố Kỳ vào khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ, là nhân viên mới phòng kế hoạch Đại Công Ty, tiền đồ rộng lớn.

     Anh ta? Một tên lái xe cả ngày bị bà chủ làm khó, tiền lương ít đến thương cảm, còn hay bị trừ đông trừ tây, ngay cả bạn gái kết giao trong trò chơi cũng ngại hắn không tốt, kiếm được ít, ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không đực, tháng trước đã chia tay anh ta rồi.

     Nếu là Diệp Tố Kỳ, cô sẽ làm như thế nào?

     Một tháng hai người kết giao kia, anh ta chỉ cần để lộ tin tức tháng này anh ta thiếu tiền, Diệp Tố Kỳ sẽ săn sóc bỏ tiền trả phí sinh hoạt cho cả hai người, thậm trí khi anh tra trở về mở balo hoặc túi tiền sẽ thấy Diệp Tố Kỳ  lén bỏ vào mấy đồng tiền mệnh giá lớn, để cho anh ta làm phí sinh hoạt.

     Diệp Tố Kỳ sẽ không ghét bỏ công việc của anh ta, ngược lại sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp anh ta, nhưng cô gái này lại quyết một lòng rời khỏi anh ta, dựa vào ngực người đàn ông khác.

     Nhìn thấy ánh mắt cô nhìn Thành Uyên, Thượng Trình lập tức đã hiểu rõ, cô gái này động tâm.

     "Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?" Diệp Tố Kỳ cảm thấy được người đàn ông này thật sự là cực kỳ buồn cười, anh ta sống như thế nào thì có quan hệ gì với cô?

     Thượng Trình chính là như thế này, luôn oán thiên oán địa, chưa bao giờ biết chính anh ta không tốt, cho rằng đều do người khác không hiểu thưởng thức, mỗi lần tâm tình không tốt đều động tay chân với cô.

     "Trước khi vào làng du lịch này đều phải đăng ký, anh vào bằng cách nào? Nếu không phải du khách tốt nhất lập tức rời đi, nếu không tôi gọi người." Cô không muốn lại thấy người đàn ông này, sự xuất hiện của anh ta chỉ biết nhắc nhở cô trước kia chính mình rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn.

     "Gọi người?" Thượng Trình bật cười, tiếp theo nhanh chóng tiến lên chế trụ Diệp Tố Kỳ, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, kéo tới bụi cỏ, một tay kia sờ loạn trên người cô.

     Diệp Tố Kỳ sợ hãi: "Anh mau buông! Cứu…” 

"Em kêu đi, tôi không ngại cho anh trai em, tiểu Đồng còn có Thành Uyên thấy quá trình tôi có được em - - em đã nói cho tôi, nhớ không?" Thượng Trình dán vào lỗ tai của cô, nói xong lời hạ lưu lại nói: "Hay là em muốn cho Thành Uyên? Đáng tiếc, em không cơ hội rồi!"

     Diệp Tố Kỳ không ngừng vùng vẫy, cô muốn thét chói tai, lại kêu hô không được.

     Cô không muốn bị người thấy bộ dáng chính mình hiện tại, Thượng Trình giở trò đối cô, thậm chí thô lỗ lấy tay nắm cằm của cô, bức cô nhìn việc làm anh ta đang làm đối với cô, nắm cằm cô phát đau.

     Nước mắt không ngừng rơi, Diệp Tố Kỳ nội tâm cầu nguyện ai có thể tới cứu cô, nếu không lấy trình độ ti tiện của Thượng Trình, ngày sau nhất định sẽ bởi vì chuyện này mà dây dưa với cô... Lại bị Thượng Trình nắm lòng bàn tay, mặc anh ta cần ta cứ lấy, cô tình nguyện đi tìm chết!

     Ngay khi cô rơi vào tuyệt vọng, động tác Thượng Trình đột nhiên ngừng lại, cũng buông lỏng chế trụ tay cô ra, biểu tình trên mặt trở nên thống khổ. 

     Một giây sau, Diệp Tố Kỳ thấy Thành Uyên thần sắc tức giận, giống như Tu La, nhìn thấy biểu tình anh hung ác muốn ăn thịt người, nhưng cô lại cảm thấy rất an tâm.

     "Thành, Thành Uyên..." Cô nhất thời khóc không thành tiếng: "Cứu em..."

     Thành Uyên nói cái gì đều không có nói, anh trực tiếp một quyền đánh vào mặt Thượng Trình, lực tay rất nặng, Thượng Trình lập tức bị đánh rớt mấy chiếc răng.

     "A!" Thượng Trình bụm mặt, bi thương kêu rống: "Mày dám đánh tao? Thành Uyên mày - - "

     "Đánh mày thì thế nào?" Thành Uyên đi từng bước một về phía Thượng Trình: "Tao còn muốn đánh mày đến mẹ mày cũng không nhận ra."

     "Mày trút giận cho cô ta? Mày có viết cô ta là mặt hàng gì không?" Thượng Trình khinh miệt chỉ chỉ Diệp Tố Kỳ: "Lần đầu tiên gặp mặt, cô ta mặc cho tao ôm ấp, mặc cho tao hôn, vừa rồi cô ta căn bản không kêu người, nói không chừng chính là đang chờ mong, nhớ ngày đó lần đầu tiên cô ta đến chỗ tao ở, liền giúp tao…” Thành Uyên chưa cho Thượng Trình cơ hội nói xong, một quyền đánh vào bụng anh ta, đau đến Thượng Trình không đứng thẳng lên được, chỉ có thể ngoan độc trừng mắt Thành Uyên.

     "Nếu trong miệng mày không thể nhả ra lời dễ nghe, tốt nhất ngậm miệng, mày lại thử nói ra mấy lời tao không muốn nghe xem."

     "Hừ, mày có tư cách gì ra mặt giúp cô ta? Hai người căn bản không kết giao." Thượng Trình sớm từ trong miệng bạn bè biết được hai người này còn đang trong giai đoạn ám muội, cũng không có ở cùng một chỗ.

     "Có tư cách hay không cũng không do mày quyết định?" Thành Uyên cười nhạo, vẻ mặt không để ý kia kiến Thượng Trình chịu không nổi, khi anh ta muốn mở miệng phản kích, Thành Uyên tiến về phía trước một bước, dùng giọng nói chỉ anh ta có thể nghe thấy nói ra nói mấy câu, nháy mắt khiến sắc mặt Thượng Trình trắng bệch, trừng lớn mắt.

     "Đã hiểu sao? Sự tình hôm nay, tao không muốn nghe thấy có bất luận gì phong thanh truyền ra ngoài, nếu để cho tao nghe thấy bất luận tin tức gì không tốt về Tố Tố, cho dù mày ở nơi nào, tao đều có thể đào mày ra, mày có thể thử xem tao có năng lực này hay không." Thành Uyên hoàn toàn không kiêng kỵ biểu hiện ra một mặt tính cách lãnh khốc trong mình: "Hiện tại, tao cho mày ba giây biến mất trước mắt tao." 

     Thượng Trình không cam lòng, kế hoạch của anh ta, chỉ cần có được Diệp Tố Kỳ, y theo cá tính tâm cao khí ngạo của cô, tuyệt đối sẽ cực lực giấu diếm, anh ta liền dùng việc này uy hiếp cô tiếp tục kết giao với anh ta, sau đó lại nói mấy lời dễ nghe, còn sợ cô không ngoan ngoãn sao, anh ta lại tiếp tục cuộc sống thoải mái trước kia?

     Cho dù không thực hiện được, anh ta còn có thể mặt dày dán lên, chỉ cần đến cửa Công Ty Khoa Kỹ Mặc Kỳ đứng, Diệp Tố Kỳ nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

     Nhưng Thành Uyên vừa rồi nhỏ giọng nói với anh ta, sở dĩ công việc của anh ta không thuận, bị công ty khai trừ, là Lâm Hải Đường ra tay, chỉ vì cho anh ta một cái giáo huấn, mặt khác, Thành Uyên còn nói nếu anh ta tiếp tục quấn lấy Diệp Tố Kỳ, như thế những ảnh chụp và phim nhựa hồ sơ không thể cho ai biết trong máy tính anh ta sẽ bị đưa đến cục cảnh sát, đến lúc đó anh ta sẽ gặp phải vận mệnh ngồi tù.

     Da đầu Thượng Trình run lên, Thành Uyên làm sao mà biết những thứ anh ta cất giữ? Anh ta rốt cuộc là ai?

     Thành Uyên mới mặc kệ Thượng Trình suy nghĩ cái gì, anh dùng giọng nói trong veo mà lạnh lùng bắt đầu đếm ngược: "Ba."

     Vừa nghe, Thượng Trình cũng đã rời đi như chạy trốn.

     Sự tình hôm nay anh ta nhất định sẽ trôn trong lòng, những thứ không thể cho ai biết trong máy tính đó không thể bị người khác biết, anh ta không muốn ngồi tù!

     Diệp Tố Kỳ yên lặng ở một bên nhìn hai người đàn ông đứng sóng đôi, cô không có biện pháp ức chế nước mắt mình chảy đầm đìa, toàn thân không ngừng run rẩy. 

     Thành Uyên tới tìm cô từ bao giờ? Anh thấy, nghe thấy được bao nhiêu? Có phải hay không... Đều đã nghe thấy được?

     Nhục nhã khiến cô xấu hổ vô cùng, Thượng Trình nói mỗi một câu đều giống như dao nhọn, cắt một đường vào miệng vết thương cũ trong lòng cô.

     Cô đã từng có bao nhiêu ngốc, bao nhiêu không biết đau lòng chính mình, Thành Uyên đều đã nghe thấy sao? Anh sẽ nghĩ về cô thế nào?

     "Tố Tố." Giọng Thành Uyên đã không có băng lãnh phẫn nộ mới vừa rồi đối mặt với Thượng Trình, có vẻ ôn nhu: "Vừa rồi em không có cầu cứu."

     Đúng, cô không có kêu.

     Diệp Tố Kỳ từng đọc một câu chuyện, một bé gái bị kẻ bắt cóc lấy đao dí vào sườn, muốn xâm hại cô bé, sau đó bạn trai của cô bé kích động chất vấn cô bé: "Vì sao em không cầu cứu?"

     Trước kia Diệp Tố Kỳ cũng nghĩ, đúng nha, vì sao không cầu cứu? Nhưng khi chính mình trải qua chuyện đó, cô có thể lý giải suy nghĩ của cô bé đó.

     Bởi vì không muốn bất luận kẻ nào thấy một mặt chật vật không chịu nổi của cô, không muốn anh trai tức giận, tự trách.

     Nếu để cho anh trai biết, anh nhất định sẽ cực kỳ tự trách chọn một nơi như vậy, để cho cô chịu ủy khuất, anh trai sẽ tự trách cả đời.

     Còn có Thành Uyên, anh sẽ nghĩ gì về cô? Có thể cảm thấy cô dơ bẩn hay không... Nhục nhã khiến Diệp Tố Kỳ cúi đầu, không dám đón nhận ánh mắt Thành Uyên.

     "Em nhất định cực kỳ sợ hãi đi?" Thành Uyên đi tới bên ngoài nhà gỗ nhỏ lại không thấy Diệp Tố Kỳ, nghĩ cô hẳn là đi xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhưng đi tới nơi xử lý nguyên liệu nấu ăn lại chỉ thấy bát muôi trên bàn, nội tâm có dự cảm không hay, đi ra ngoài tìm thì nghe thấy chỗ bụi cỏ có động tĩnh, chạy tới chỉ thấy Thượng Trình đang khi dễ cô.

     Thấy cô không ngừng vùng vẫy rơi lệ, anh giộng như mất đi lý trí, muốn giết Thượng Trình, nhưng anh áp chế kích thích, anh cho rằng, phương thức để cho một người thống khổ không phải để cho anh chết, mà là để cho anh sống còn thống khổ hơn chết. 

     Anh sẽ không để cho Thượng Trình dễ chịu, hiện tại thả anh ta chỉ là tạm thời, sau này anh sẽ khiến cho tên kia gặp báo ứng nên có - - nhưng đấy là chuyện sau này, hiện tại quan trọng là Diệp Tố Kỳ.

     Cô vừa trải qua chuyện vừa rồi, Thành Uyên không dám tiếp xúc quá gần cô, nghĩ muốn an ủi, lại bởi vì trở ngại ngôn ngữ mà nói không nên lời gì dễ nghe, thật lâu mới cứng ngắc nói: "Không có việc gì, không ai có thể thương tổn em, chuyện này không có ai biết, em không phải sợ." Tôi sẽ bảo hộ em, năm chữ này anh nuốt vào trong lòng.

     Anh không biết những lời này nói ra có được không, kỳ thật anh không chỉ muốn nói câu nói kia, thấy cô khóc đến khổ sở như thế, yếu ớt như thế, toàn thân đều phát run, anh rất muốn ôm cô, anh đau lòng kìm lòng không đậu đưa tay muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, mà khi đến trước mặt cô thì lại mạnh mẽ dừng lại.

     Không thể phủ nhận, Thượng Trình có câu nói rất đúng, bọn họ không có kết giao, ngay cả tư cách ôm cô vào lòng anh cũng không có.

     "Không có việc gì, tin tưởng tôi, thật sự không có việc gì rồi."

     Sau cùng, anh chỉ nhẹ giọng nói.

     Diệp Tố Kỳ ngẩng đầu nhìn Thành Uyên, vẻ mặt của anh là ôn nhu, anh không có trách cô không cầu cứu, không có xem nhẹ cô, ngược lại ôn nhu vụng về an ủi... anh không có trách cô.

     Lý giải điểm này, cô nhào vào trong lòng Thành Uyên, hai tay dùng lực ôm lấy anh, vùi mặt trong ngực anh, lớn tiếng khóc: "Thành Uyên, em rất sợ... Em rất sợ... Em cứ nghĩ em xong đời rồi, cho rằng không có ai tới cứu em... May mà anh đã đến rồi... May mà có anh..."

     Dựa vào trong ngực ấm áp, Diệp Tố Kỳ mới chính thức cảm thấy an toàn, nhưng một giây sau cô liền phát hiện thân hình Thành Uyên bị cô ôm lấy cứng đờ.

     Tâm Diệp Tố Kỳ trầm xuống, cho rằng anh bài xích cô chủ động, nhưng lập tức cũng cảm giác được một đôi tay to ấm áp che trên đầu cô, thấp giọng an ủi: "Tôi ở đây, đừng sợ, tôi ở đây."

     Nghe thấy lời này, Diệp Tố Kỳ khóc đến thảm hại hơn, cũng vô pháp khống chế tâm chính mình.

     Cô thật sự thực thích người đàn ông đối với những người khác băng lãnh, nhưng trước mặt cô luôn luôn ôn nhu vụng về, muốn ở trong ngực tràn ngập cảm giác an toàn cảu anh một đời.

     Diệp Tố Kỳ buộc chặt hai tay, tùy hứng lại tham lam hấp thu hơi thở của Thành Uyên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi