TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Lão già chống gậy nghe âm thanh của đám người Hứa Ứng từ xa vọng lại, đám thiếu niên cười cười nói nói, thi thoảng lại xen lẫn tiếng chuông, còn có tiếng cười phì phì của con rắn lớn.Lão già chống gậy cười lạnh: “Bây giờ các ngươi cười vui vẻ bao nhiêu, lát nữa sẽ hoảng sợ bấy nhiêu.

Lần này là ăn mảnh nên phải tốc chiến tốc thắng, tránh cho mấy lão quỷ khác chạy tới!”Hứa Ứng là người đầu tiên vào cửa, Quách Tiểu Điệp đang nói câu gì không biết, thiếu niên này vừa bước chân vào cửa vừa quay đầu lại cười nói: “Đêm hôm khuya khoắt, ai lại giẫm chân lên ngực ngươi hai cái? Chẳng lẽ có quỷ?”Y đang nói thì đột nhiên quả chuông hiện lên sau lưng, uy lực bộc phát, coong một tiếng, tiếng chuông vang dội khiến mọi người chấn động tới thất điên bát đảo!Bên ngoài quả chuông, từng hoa văn giản dị hùng hậu lơ lửng, xoay tròn, đồ án vạn vật được khắc trong vách chuông cũng như sống lại, vạn vật đua nhau phát triển, sinh cơ bừng bừng, ẩn chứa uy lực hùng hồn!Hứa Ứng cũng thấy buồn bực, không biết vì sao đột nhiên quả chuông bộc phát, lại nghe một tiếng kêu đau vang lên.

Y vội vàng nhìn theo tiếng động, chỉ thấy ông lão chống gậy đã chỉ điểm bọn họ nơi này có quỷ đang bị quả chuông chấn động tới văng vào vách tường Trấn Ma điện.Hứa Ứng vội vàng nói: “Ngài chuông, là vị lão tiên sinh chống gậy kia, không phải kẻ ác!”Quả chuông vội vàng thu liễm uy thế vừa bộc phát, lúng túng nói: “Vừa rồi ta phát hiện có âm khí đang nhanh chóng tiếp cận ngươi, lại ngửi thấy mùi khét của lôi kiếp nên hơi kinh hãi, sợ bát cơm...!sợ ngươi bị ác quỷ gây thương tích nên mới ra tay! Không ngờ lại làm hại đến ân công!”Lão già chống gậy suýt nữa bị chấn động tới hồn phi phách tán, nghe vậy vội vàng nói: “Lão hủ là quỷ, đương nhiên có âm khí rồi.


Năm xưa ta độ kiếp, nguyên thần bí đánh tan nên mới thành quỷ, cũng bị dính mùi khét của lôi kiếp.

Sao đám thiếu niên các ngươi lại tới nữa vậy? Nhanh nhanh kéo ta xuống!”Hứa Ứng bay người tới, kéo hắn ra khỏi bức tường.Lão già chống gậy thấy y tới gần, trong lòng nảy sinh ác ý, thấy y quay đầu đi là giương móng vuốt vào cơ thể y, định kéo hồn phách của y ra ngoài, ăn xong hồn phách rồi tính.Không ngờ móng vuốt của lão vừa chạm vào da thịt của Hứa Ứng là bắt được hồn phách, nhưng quá đậm đặc, căn bản không thể kéo nổi, chấn động tới mức năm ngón tay của lão cũng gãy.Hứa Ứng nghi hoặc quay đầu lại nhìn lão rồi lại quay đi, tiếp tục trò chuyện với Quách Tiểu Điệp.“Là buổi tối mà Phượng Tiên Nhi tới tìm ngươi ấy, ta ngủ rất say, tới sáng thì thấy không biết đang mặc đồ cũ của ai, hai bên ngực đều có dấu giày.” Quách Tiểu Điệp nhắc lại chuyện tối hôm đó, vẫn còn thấy kỳ quái.Lão già chống gậy đau tới mức mặt mày nhăn nhó, vội vàng bẻ lại năm ngón tay đã gãy, trong lòng nghi hoặc không thôi: “Ta bị thiên kiếp phá hủy thân thể nguyên thần, tuy hồn phách còn lại không bằng lúc trước nhưng vẫn bảo lưu một chút lực lượng của nguyên thần.

Đừng nói một tên tiểu quỷ, cho dù là quỷ vương bị ta vồ một trảo cũng phải chết! Sao hồn phách của thằng nhãi này lại cứng rắn như vậy?”Hứa Ứng nhớ tới dấu chân trên ngực Quách Tiểu Điệp có một cái là mình giẫm, trong lòng hơi chột dạ, đổi chủ đề, cười nói: “Tiểu Điệp tìm hiểu Ngự Kiếm quyết đến đâu rồi? Nếu có gì không hiểu cứ việc hỏi ta, bảo đảm ta sẽ dạy dỗ cẩn thận.”Quách Tiểu Điệp đáp một tiếng.Nguyên Vị Ương ngẩng đầu nhìn quanh nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta mau đi thôi.


Đêm đen phủ xuống, nơi này sẽ biến thành cõi âm ra sao không biết, chậm nữa thì không đi được đâu.”Hứa Ứng đồng ý, quay lại nói với lão già chống gậy: “Được lão tiên sinh chăm sóc, ngày mai bọn vãn bối lại đến!”Đám người lần lượt nhảy vào vại nước, làm bọt nước bắn tung rồi biến mất không còn tăm hơi.Ánh mắt lão già chống gậy lóe lên vẻ hung dữ, thấy xà yêu đi cuối cùng, đầu đã cắm vào trong vại, lòng thầm mừng rỡ: “Con rắn này trông béo núc ních, khí huyết dồi dào, chắc chắn là dương khí đại bổ, cứ dùng con rắn này để khai vị!”Lão tung người lao đến, móng vuốt trên tay mọc ra, cắm vào đuôi của Ngoan Thất!Nhưng đúng lúc này chóp đuôi của Ngoan Thất lại nâng lên, chóp đuôi cuốn theo một cái dù xanh, xoạt một tiếng mở ra, trong dù như cất giấu một vầng mặt trời rực rỡ chói chang.Ánh sáng chiếu rọi khiến lão già chống gậy kêu lên thảm thiết, bị cây dù xanh khóa chặt, không khống chế nổi bay vào trong dù, lớn tiếng la ó: “Thanh Dương Bảo Tán, vạn pháp bất xâm, chư tà né tránh, quả nhiên danh bất hư truyền!”Chỉ trong chớp mắt, lão đã bị luyện tới hồn phi phách tán, một chút bất diệt chân linh cũng bị cây dù đưa vào cơ thể ngươi, cường hóa chân linh của hắn.“Xoạt!”Cây dù tự động khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.Cây dù này là lúc thường Ngoan Thất dùng để che nắng, chóp đuôi cuốn lên là đưa tới đỉnh đầu che ánh mặt trời, không ngờ lúc này lại cứu tính mạng hắn.Ngoan Thất phát hiện có động tĩnh, lại thò đầu ra từ trong vại nước, quay lại nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: “Hình như có tiếng gì đó, lão tiên sinh kia đi nhanh thật! Ông ấy lo cho an nguy của chúng ta nên đến đây bảo vệ từ trước, sau khi tiễn chúng ta đi thì cũng bỏ đi.”“Cõi âm cũng có chân tình!” Hắn cảm khái một câu rồi chui vào vại nước.Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương, Quách Tiểu Điệp tách ra, chuyển hẳn vào trong Ngô Đồng cung cư trú.

Dù sao Phượng Tiên Nhi cũng bỏ trốn, nơi này đang trống rỗng.Hứa Ứng chuyển vào Ngô Đồng cung, đương nhiên quả chuông và Ngoan Thất cũng đi theo, hai người này lập tức chạy đi chọn phòng.Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Ứng mở cửa nhìn ra, thấy Quách Tiểu Điệp tìm tới.


Cô nương này nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu, không giải thích mình đến đây làm gì, đột nhiên lấy ra một quyển sách mỏng đập vào tay Hứa Ứng.Hứa Ứng kinh ngạc.Quách Tiểu Điệp nói: “Ngươi định truyền Ngự Kiếm quyết cho ta, ta không thể chiếm lợi của ngươi được.

Thuật tầm long định vị của Quách gia ta là không thể truyền ra bên ngoài, mỗi cô nương trong Quách gia đều có một cơ hội ngoại lệ, là truyền cho cô gia của Quách gia.

Cô gia của Quách Tiểu Điệp ta chắc chắn sẽ là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, không thèm khát gì thứ vớ vẩn của Quách gia, cho nên ta đưa đồ cưới của mình cho ngươi trước, như vậy không coi là phá hỏng quy củ của Quách gia!”Hứa Ứng kinh ngạc, cười nói: “Tiểu Điệp mày liễu không nhường mày râu, đúng là đại trượng phu trong nữ giới!”Y nhận lấy thuật tầm long định vị của Quách gia, tỏa ra kiếm ý, hết lòng dạy dỗ Tiểu Điệp.Quách Tiểu Điệp từng ép Hứa Ứng phải sử dụng cả Nguyên Dục Bát Âm mà vẫn không thể chiến thắng, tư chất ngộ tính đều rất cao, Quách gia lại là thế gia võ học, có căn cơ bồi dưỡng kiếm khí, học tập rất nhanh.Nhưng Ngự Kiếm quyết không chỉ yêu cầu cao về ngộ tính kiếm thuật mà cần có khả năng điều khiển mạnh mẽ đối với thần thức.


Hứa Ứng hợp tác với Nguyên Vị Ương, bổ sung Ngự Kiếm quyết cũng là vì trình độ thần thức của Nguyên Vị Ương cao hơn y quá nhiều.“Tiểu Điệp, về mặt thần thức vận kiếm nếu ngươi còn gì không hiểu, có thể tới hỏi Nguyên huynh đệ.

Hắn và ta cùng sáng tạo ra môn Ngự Kiếm quyết này, hiểu biết về thần thức vận kiếm còn hơn cả ta.” Hứa Ứng nói.Quách Tiểu Điệp nghe vậy thầm hối hận: “Biết thế ta cứ cầm đồ cưới gả vào Nguyên gia, sao phải làm đại trượng phu trong nữ giới gì đó? Cứ tình chàng ý thiếp với Vị Ương ca ca chẳng tốt hơn à?”Nhưng Quách Tiểu Điệp trời sinh hào sảng, một lát sau là quên bẵng chuyện này, toàn tâm toàn ý học kiếm.Trên cây Ngô Đồng, Hứa Ứng giám sát cô luyện kiếm, lo cô rơi xuống, sau đó nghĩ lại Vân Thê Thiên Tung của Quách gia tinh diệu vô song, xoay người nhảy một cái là lao đi với tốc độ cực nhanh, không thể ngã chết được, y bèn tự rời khỏi.Hứa Ứng nhìn xuống chân núi, chỉ thấy trong Thương Ngô tông lại có rất nhiều hung binh đi tới, đeo mặt nạ Vô Thường, ai nấy nhảy xuống hồ nước xanh biếc, lẻn vào vực Thương Ngô.

Y thầm nghĩ: “Không biết hoàng đế tu luyện công pháp gì, vì sao ngày nào cũng cần nhiều dương khí như vậy để tu luyện?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi