TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Bùi Độ khôi phục bình tĩnh, mở từng quyển ra đọc.

Phần lớn thư tịch là từ thời trước Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế, có một số thư tịch còn trước thời Vương Mãng, đó là cổ thư Tiên Tần được thu thập trong thời Vương Mãng.Quyển sách thứ nhất là kể những chuyện kỳ thú trong thời nhà Tùy, nói năm Khai Hoàng thứ hai, trong một thôn nào đó ở Giang Nam có một đứa trẻ họ Hứa, sinh sống trong thôn hơn mười năm, tướng mạo không hề thay đổi, đột nhiên mất tích, không ai biết hắn đi đâu.

Sau hơn ba mươi năm, trong thôn trang đó có người đi buôn bán xa quê, tới một nơi khác cách xa ngàn dặm, gặp một đứa bé, dáng dấp y như đứa trẻ họ Hứa đã mất tích.Nhưng ba mươi năm đã qua mà dung mạo của đứa trẻ họ Hứa vẫn hệt như lúc trước, không có bất cứ thay đổi nào.Thương nhân đi tới dò hỏi, đứa trẻ họ Hứa không nhận ra hắn, thương nhân cho rằng trên đời có chuyện chuyển thế sống lại.Quyển sách thứ hai thuật lại câu chuyện hơn bảy trăm năm trước, có người lên núi đốn củi, thấy ven đường có hai người một áo đỏ một áo trắng đang chơi cờ, bất giác xem tới nhập thần, quên chuyện về nhà.

Hai người áo đỏ áo trắng đánh cờ xong, tiều phu kinh ngạc phát hiện lưỡi búa của mình đã mòn.Tiều phu lảo đảo về nhà, thôn trang cũng hoàn toàn thay đổi, phụ mẫu thê tử chết già, những thôn dân mà hắn quen cũng đã qua đời.


Trong thôn trang chỉ còn một đứa bé họ Hứa nhận ra hắn, cho hắn biết, hắn lên núi một chuyến, thế gian đã qua trăm năm.Tiều phu nhìn thiếu niên kia, trăm năm trước trông đã như vậy, trăm năm sau vẫn chẳng khác gì, chỉ thấy kinh ngạc.

Lúc này hai người áo đỏ áo trắng xuất hiện, mang thiếu niên trăm tuổi kia đi.Hai người kia còn nói, mải chơi cờ suýt nữa hỏng việc.Bùi Độ lại mở một quyển sách khác, trong sách kể một số chuyện ly kỳ quái dị, thường là ghi về một thiếu niên với dung mạo bất biến.Hắn càng đọc càng kinh hãi, dần dần lật tới sách cổ hai ngàn năm trước, cũng có ghi chép lặt vặt liên quan tới một thiếu niên bất lão!Thiếu niên bất lão này còn có lịch sử xa xưa hơn cả Bùi gia của hắn!Thiếu niên xuất hiện trong hố thiên thạch đã hủy diệt đại quân của Vương Mãng, leo khỏi hầm đốt sách chôn nho, xuất hiện bên cạnh Mạnh Khương Nữ khóc sập tường thành, còn tham gia trận chiến Trường Bình, trong số bốn trăm ngàn binh sĩ bị Bạch Khởi chôn giết có một người là hắn!Hắn là thiếu niên bắt chước tiếng hồ ly trong khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng; cũng là thiếu niên đã trói chặt cha của Lưu Bang ngay trước trận địa của hai quân, chuẩn bị đưa vào nồi luộc ăn.Hắn xuất hiện trong những góc nhỏ của lịch sử, rất ít khi khiến người khác chú ý.Bùi Độ đọc hết đống sách cổ một lượt, rất lâu sau vẫn không nói gì.Số lượng sách vở mà Bùi gia cất giữ chỉ có hạn, không có thư tịch cổ xưa hơn, vì vậy hắn không biết thiếu niên bất lão này có xuất hiện trong những ghi chép xa xưa hơn hay không.Trong số thư tịch này có cái vẽ hình, có cả văn tự, nếu nhìn theo tranh vẽ thì thiếu niên trong hình giống Hứa Ứng đôi chút, nhưng chưa chắc đã là y.“Gia chủ, đống sách này chỉ ghi lại dã sử và chuyện ly kỳ, chưa chắc đã là sự thật, cũng chưa chắc đã là cùng một thiếu niên.”Bùi Kính Đình cẩn thận nói: “Một thiếu niên bất tử, sống từ bốn năm ngàn năm trước đến giờ, chuyện này mà nói ra chắc không ai tin.”Bùi Độ gật nhẹ đầu nói: “Ngươi nói đúng.

Người này còn không biết tên, câu chuyện của hắn không được ghi rõ ràng trong sử sách, những chuyện ly kỳ này chắc là lời của tiểu thuyết gia, không đủ để chứng minh.”Bùi Kính Đình lại nói: “Hứa Ứng cũng chưa chắc đã là thiếu niên bất tử trong sách.

Ta thấy tuy hắn có lời nói kinh người, hành động kinh người, nhưng tính tình vẫn là thiếu niên.”Bùi Độ gật đầu nói: “Hắn thường xuyên ra vẻ người lớn, nói năng kiểu người lớn, nhưng trong lòng vẫn là đứa bé.”Bùi Kính Đình nói: “Hắn cực kỳ hữu dụng đối với Bùi gia ta, phải lung lạc.”Bùi Độ nói: “Đúng vậy.

Hắn có thể giải mã công pháp luyện khí sĩ, các đại thế gia có ai không muốn lung lạc hắn? Trong tình hình các đại thế gia đều cầu cạnh hắn, Bùi gia ta lại xuống tay với hắn, e là sẽ trở thành kẻ địch chung!”Bùi Kính Đình cười nói: “Ta còn lo huynh trưởng thấy hắn trường sinh nên có ý đồ gì khác.


Hiện tại phụ thân cấy một mảnh thịt mang nguyền rủa trường sinh để kéo dài tính mạng, giờ vẫn chưa bị ăn thịt.

Nếu có một khối thịt trường sinh không có nguyền rủa thì sao? Nếu có thể sống vĩnh viễn...”“Đừng nói nữa!”Bùi Độ ngắt lời hắn, trán nổi gân xanh: “Đừng nói nữa! Đạo tâm của ta không vững chắc đến vậy đâu, không chịu nổi mê hoặc cỡ đó! Kính Đình, ngươi xuống trước đi, nhớ dặn dò các con cháu đã tra cứu điển tịch, tuyệt đối không được nói ra ngoài!Bùi Kính Đình cúi người nhận lệnh, lùi ra ngoài.Bùi Độ phất tay, để các thị nữ lui xuống, bản thân đi tới đi lui trong phòng, ánh mắt thi thoảng lại nhìn đống thư tịch chồng chất như núi, sắc mặt âm trầm bất định.“Ăn hay không ăn đây.”“Trường sinh, lần đầu trong tầm tay, sống không bằng chết như phụ thân hay mạo hiểm tiến thêm bước nữa? Dù sao tuổi thọ của ta đã sắp hết...”Hứa Ứng và Nguyên Như Thị ra ngoài chơi cả ngày, tới khi mặt trời xuống núi mới về, vừa bước qua cửa đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, trước mặt có một vị phu nhân trung niên xinh đẹp và một lão thái thái mái tóc hoa râm đang đứng đó, không nói một lời, lẳng lặng nhìn bọn họ.Nụ cười trên mặt Nguyên Như Thị cứng đờ, cúi đầu bước tới, dịu dàng nói: “Mẫu thượng, thái nãi nãi.”Hứa Ứng cũng vội vàng tới chào.

Vị phu nhân xinh đẹp kia trông rất giống Nguyên Như Thị, Nguyên Vị Ương.

Nguyên phu nhân cười nói: “Không cần đa lễ.


Hứa công tử, mấy ngày nay đã thất lễ với công tử rồi.

Kiêu bá, đưa Hứa công tử xuống nghỉ.”Kiêu bá vâng lệnh, tới làm lễ mời.Hứa Ứng đành phải đi theo Kiêu bá rời khỏi, trong lòng lo lắng bất an.Mấy ngày sau vẫn không thấy Nguyên Như Thị, Nguyên Vị Ương thì tới gặp mấy lần.

Hứa Ứng dò hỏi về Nguyên Như Thị, Nguyên Vị Ương nói: “Xá muội không ngoan, bị mẫu thượng trách phạt, đã cấm túc rồi.”Hứa Ứng càng thất bất an, nhưng không có Nguyên Như Thị bên cạnh, rốt cuộc y cũng có thể hạn chế những suy nghĩ linh tinh, tập trung giải mã .Nửa ngày sau, Hứa Ứng đã giải mã xong, cầm cho Nguyên Vị Ương xem thử.

Nguyên Vị Ương đọc một lần rồi nghi hoặc: “Đây là pháp môn tu luyện hồn phách nguyên thần, nhưng thiếu hụt một chút nội dung.”Hứa Ứng vỗ tay cười nói: “Ta cũng nhìn ra.

Ta suy tính theo kinh văn, phỏng đoán một lúc lâu, có thể thấy công pháp tiếp theo cực kỳ quan trọng, có lẽ là pháp môn Độ Ách! Ta nghĩ cách tu bổ, ngươi thấy như vậy có được không?”Hắn nhấc bút viết một đoạn kinh văn, bổ sung thiếu sót của , Nguyên Vị Ương suy tính một lúc rồi nói: “Vẫn có sơ hở.


Sửa chữa như vậy là có thể giúp nguyên thần độ ách tránh tai.”Hắn cầm bút lên sửa một chút, Hứa Ứng cúi đầu xem xét, gật đầu lia lịa, cười nói: “Ta vận hành công pháp thử xem.”Hai người đều thử vận hành công pháp Nguyên Thần Độ Ách kinh, cảm thấy có chỗ không đúng, lại tiến hành sửa đổi.Sau khi hai người bổ sung xong Nguyên Thần Độ Ách kinh, mỗi người thử nghiệm một phen, không bao lâu sau đã có thể tu luyện hồn phách, còn tránh tai là chuyện sau khi luyện thành nguyên thần.Na sư thường không tu luyện công pháp hồn phách, vì vậy hồn phách thường không mạnh.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương bổ sung môn Nguyên Thần Độ Ách kinh này, hai người đều cảm thấy chỉ là tiện tay nhưng lại không ý thức được môn công pháp này mang ý nghĩa lớn lao đến nhường nào!Hứa Ứng cười nói: “Ta tới giao Nguyên Thần Độ Ách kinh cho Bùi tể tướng, chắc ông ấy đợi lâu lắm rồi.”Nguyên Vị Ương chần chừ một chút rồi nói: “Ngươi đi lần này phải thật cẩn thận.

Tuy Bùi tể tướng rộng lượng nhưng Bùi gia quá to lớn, ta lo những người khác sẽ gây bất lợi cho ngươi.

Để ta bảo Kiêu bá đưa ngươi đi.”Hứa Ứng đồng ý, gọi quả chuông và Ngoan Thất rồi cùng Kiêu bá tới Bùi phủ.Không lâu sau, quản gia của Bùi gia tới nghênh đón, mời Hứa Ứng vào thư phòng.

Bùi Độ đã đợi ở đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi