TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Quách Tiểu Điệp khóc lóc một lúc lâu, nước mắt thấm đẫm vai áo Hứa Ứng, cuối cùng cũng phát tiết hết những bức bối trong lòng, lau nước mắt nước mũi.Hứa Ứng không biết vì sao cô lại buồn bã như vậy, cười nói: “Chúng ta tới cây Độc Liễu xem thử?”Quách Tiểu Điệp ừ một tiếng, lặng lẽ chạy theo y, đột nhiên cảm thấy cánh tay của thiếu niên này rất chắc chắn, bả vai rất rộng, vừa rồi tựa người vào khóc, trong lòng an tâm khó tả.Cô lẳng lặng kéo áo ngực xuống thấp, thầm nghĩ: “Phong thái của Hứa yêu vương không thua gì Vị Ương ca ca.

Đáng tiếc, Vị Ương ca ca là nữ.

Đợi đã, không phải Nguyên Vị Ương cũng để ý Hứa yêu vương đấy chứ? Đồ lẳng lơ!”Bọn họ đi qua cây Độc Liễu, Thần Đô thứ hai gốc cây này càng hùng vĩ, cao vút tận tầng mây, nhưng quỷ khí âm trầm, đáng sợ tới khó tả.Từng cành liễu lung lay trên không trung, đầu mỗi cành cây đều cắm đầu lâu đã đứt rời của từng quỷ hồn.Đám cô hồn dã quỷ không đầu đứng trên những cành cây thô to, như chim chóc đậu trên cây, thân thể không đầu của bọn họ đều quay về phía Hứa Ứng, đám người Hứa Ứng đi đâu thì bọn họ quay theo hướng đó.Những cái đầu lâu treo đầu cành cây lại không nhìn bọn họ mà quay về phía cây liễu, mỗi gương mặt đều mang nụ cười kỳ quái, cái nào cũng như đang xì xào thì thầm, chẳng khác nào đang trò chuyện với cây Độc Liễu.“Bọn họ đang dưỡng thần.”Hứa Ứng nghe tiếng bàn tán xôn xao, trong lòng hơi động: “Gốc cây liễu này khống chế quỷ hồn bị chém đầu để tu luyện, nó muốn được hương hỏa thành thần!”Hiển nhiên, cây liễu đi theo con đường hương hỏa thành thần!Thời buổi loạn lạc, mấy năm nay bên dưới cây Độc Liễu đã có không biết bao nhiêu người bị chém đầu bêu gương, oán niệm sâu đậm tới không cách nào tưởng tượng!“Gốc cây này dùng oán niệm của quỷ không đầu để tu luyện, nếu đại thành, có lẽ sẽ cực kỳ tà ác!” Hứa Ứng thầm nghĩ: “Chẳng qua có các thần thánh trong Lăng Yên các trấn áp, nó cũng không thể gây sóng gió gì.”Quách Dược đã đợi khá lâu, thấy bọn họ đi về mới thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng thúc giục.


Mọi người vội vàng rời khỏi Thần Đô thứ hai.Ra tới bên ngoài chỉ thấy mưa to đã ngừng, trời quang mây tạnh, bầu trời đêm trong trẻo, ánh sao lấp lánh đầy trời.Quản gia của Quách gia đi tới, bố trí chỗ nghỉ cho Hứa Ứng, một đêm trôi qua yên bình.Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Ứng không tới ăn sáng mà ở trong sân hít thở tu luyện, trên bầu trời hình thành ruộng trồng đạo lớn năm sáu mẫu, đạo chủng rơi xuống như mưa.

Hứa Ứng điều động khí huyết, vận hành Thái Nhất đạo dẫn công, dẫn dắt lực lượng bí tàng Nê Hoàn, biển Hỗn Độn nổi sóng, sau lưng hiện lên một khoảng hỗn độn, có thể thấy loáng thoáng một tòa động thiên cắm vào hỗn độn, hấp thu lực lượng như rồng hút nước.Y đã mở hai đại bí tàng Ngọc Trì, Giáng Cung, nhưng không có na pháp cấp cao nhất của hai nhà Bùi, Quách, không thể điều động lực lượng của hai đại bí tàng này theo hệ thống.Y chỉ có thể sử dụng một chút năng lực của hai đại bí tàng này, nhưng cho dù như vậy, tu vi của y cũng tiến bộ với tốc độ cực kỳ kinh người, cho dù không ở trong động thiên phúc địa, tốc độ tiến bộ vẫn không chậm lại!“Thân thể lục bí tương đương với tự mang theo bên người sáu động thiên phúc địa, vượt xa năng lượng cần thiết để luyện khí sĩ tu hành.

Chẳng lẽ đây mới là pháp môn luyện khí?”Hứa Ứng đột nhiên có cảm ngộ, chỉ thấy làn sương mờ che trước mắt đang từ từ tan đi, một con đường thống nhất luyện khí và na pháp đang từ từ rõ ràng!Y tu luyện tới lúc mặt trời lên cao quá đầu mới dừng lại, chỉ thấy lão tổ Quách gia đứng cách đó không xa, không biết đã bao lâu.”“Đúng là công pháp tốt!”Lão tổ Quách gia mái tóc trắng xóa, vóc dáng cao lớn cường tráng, đi tới bên cạnh Hứa Ứng.


Hứa Ứng cũng không phải là thấp, nhưng đứng bên cạnh lão tổ Quách gia lại chẳng khác nào đứa trẻ.Lão tổ Quách gia khen ngợi một tiếng, nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Hứa lão tiền bối, ngươi làm thế nào để thống nhất lực lượng bí tàng khác biệt?”Hứa Ứng kinh ngạc, cười nói: “Quách lão, chưa chắc ta đã là người bất tử trong sách cổ.

Ngài cứ gọi ta là Hứa Ứng thôi.

Hơn nữa Tiểu Điệp cũng không gọi ta là tiền bối, nếu ngài không chê, cứ gọi ta Hứa yêu vương là được.”Y vẫn còn lo bản thân là yêu quái.Lão tổ Quách gia nghiêm mặt, lắc đầu nói: “Không thể làm loạn quy củ được, Hứa lão cứ gọi ta là Tiểu Quách đi.”Hứa Ứng ngạc nhiên.Lão tổ Quách gia lại hỏi y làm sao thống nhất bí tàng khác biệt, Hứa Ứng cũng không giấu giếm, nói cho hắn biết bản thân dùng Thái Nhất đạo dẫn công làm căn cơ, coi Nê Hoàn, Ngọc Trì và Giáng Cung làm chất dinh dưỡng, câu lấy lực lượng bí tàng hỗ trợ tu hành.Lão tổ Quách gia ngơ ngác, dò hỏi: “Chu Tề Vân cũng tu luyện như vậy à?”Hứa Ứng lắc đầu nói: “Hắn dùng luyện khí làm gốc cây, coi bí tàng là quả, tu hành theo cách khác.”Lão tổ Quách gia ngồi dưới đất, giơ ngón tay vẽ hai con đường tu hành lên tảng đá.


Một bức tranh là một người, sáu động thiên chia ra trên dưới trái phải thân thể.

Một hình khác lại là một gốc cây có sáu quả cây.

Hai bức vẽ này vừa nhìn là hiểu, bức thứ nhất coi lục bí là động thiên, cung cấp cho luyện khí sĩ tu luyện.

Bức vẽ thứ hai là coi luyện khí như chất dinh dưỡng, khai thác khí luyện khí cung cấp cho lục bí, luyện lục bí thành đạo quả.Hai con đường, một bên chú trọng luyện khí, một bên chú trọng lục bí, mỗi cái nghiêng về một hướng.“Hai con đường này, cái nào mới chính xác?” Lão tổ Quách gia suy tư nói.Hứa Ứng nêu suy đoán của mình: “Xét theo uy lực thì biến lục bí thành đạo quả sẽ có thực lực cường đại hơn.


Lực lượng, nguyên khí, thần thức, thân thể đều được tu luyện tới trình độ tiên nhân.

Coi luyện khí là chủ đạo thì phải tu luyện từ từ, tăng lên từng cảnh giới, cũng không nhanh bằng na pháp.”Lão tổ Quách gia khẽ gật đầu, thở dài: “Bạch Mi Lão Tổ Chu Tề Vân, kỳ tài ngút trời, tu vi tăng cường nhanh chóng? Chẳng phải vẫn bị ăn thịt à?”Lão tổ Quách gia cau mày nói: “Mấu chốt nằm ở con đường thứ hai, trên cây kết thành đạo quả, rốt cuộc là luyện đạo quả cho ai? Nếu là luyện tới cuối cùng, đạo quả lại không phải của mình, người ta tới hái trái cây, thế thì toi đời!”Hứa Ứng trong lòng hơi động nói: “Năm xưa Quách lão nhận được truyền thừa, lúc tu luyện công pháp Quách gia có cảm thấy mình bị thứ gì để mắt tới không?’Lão tổ Quách gia sắc mặt u ám, lẩm bẩm: “Không sai, năm xưa ta tình cờ nhận được truyền thừa bí tàng Giáng Cung, trong lúc vui mừng tu luyện Giáng Cung, ngay khoảnh khắc vận hành công pháp đã cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Mấy năm nay, cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt.”Lão nói nhỏ: “Có lẽ đạo quả ta đây đã chín mọng, ta sắp bị vị sư phụ không biết tên tới hái rồi.”Đột nhiên Lão tổ Quách gia xốc lại tinh thần, cười ha hả nói: “Nhưng mạng này của ta chứ không của trời, trời còn chẳng định đoạt được cái mạng của ta, huống chi người khác? Chắc chắn ta sẽ phá tan tử kiếp, siêu thoát cõi trần! Hứa lão tiền bối, ngươi sáng tạo ra con đường thứ nhất đã cho ta hy vọng, nếu tiếp tục tu luyện theo con đường này, chắc chắn có thể thoát khỏi bất trắc của na tiên!”Hứa Ứng im lặng trong phút chốc rồi lắc đầu nói: “Khi ta mở Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết, bất giác vận hành na pháp này, cũng cảm thấy sau lưng có người theo dõi tới ta.”Nụ cười của lão tổ Quách gia cứng đờ trên mặt, hào khí đột ngột biến mất, nửa ngày sau lão mới phun ra một ngụm trọc khí nói: “Ý ngươi là, con đường thứ nhất cũng không tránh khỏi cảnh bị người khác hái trái cây?”Hứa Ứng khẽ gật đầu.Lão tổ Quách gia chán nản, lẩm bẩm: “Thế thì, đường sống ở đâu?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi