TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Chu Thiên tử vội vàng nói: “Không có Trúc Thiên công thì làm sao Hạo Kinh di chuyển sang đấy được? Tan thành từng mảnh thì sao?”Hắn mới nói xong, văn võ bá quan trong triều im lặng tập thể.Đám người mỗi kẻ chú ý vào một thứ, có mân mê chòm râu, có trầm ngâm, có giả bộ quan sát thời tiết, lại có người tìm kiếm xem trong triều có kiến hay không.Khương Thái sư thấy vậy biết bọn họ đều âm thầm sợ hãi về chuyện ngồi trên Bỉ Ngạn Thần Chu, từ đó lo cho Hạo Kinh, vì vậy lên tiếng nói: “Bệ hạ nghĩ sao?”Chu Thiên tử nói: “Vốn dĩ ý định cho quả nhân là trói Trúc Thiên công trên bục, đặt trên cổng thành Hạo Kinh, mỗi góc đông tây nam bắc của thành buộc một sợi dây thừng, đầu khác của dây thừng buộc vào tứ chi của cô ta, sau đó tế Hạo Kinh lên bay về vực Thương Ngô.

Nếu dọc đường Hạo Kinh chia năm xẻ bảy, Trúc Thiên công cũng chia năm xẻ bảy theo.”Câu này vừa nói xong, văn võ bá quan trong triều lao nhao gật đầu, quay sang nhìn nhau nói: “Ý tưởng này hay thật.”Khương Thái sư nói: “Bệ hạ, Trúc Thiên công là bạn tốt của Hứa Ứng, còn có giao tình sinh tử, nếu cô ta chia năm sẻ bảy, chúng ta cũng mất cơ hội giao hảo với Thương Ngô Đại Đế.”Chu Thiên tử nói: “Nếu chúng ta tế Hạo Kinh lên, đi nửa đường thì tan thành từng mảnh, thế thì làm sao cho phải? Của cải Đại Chu ta thành công dã tràng à?”Khương Thái sư nói: “Ta tới gặp Trúc Thiên công một lần, yêu cầu cô ta trước khi lên đường phải cam đoan Hạo Kinh sẽ không tan ra thành từng mảnh, ít nhất phải chèo chống được tới vực Thương Ngô.”Hắn vội vàng đi khỏi, một lúc lâu sau mới tìm được Trúc Thiền Thiền.Thiên Tru kiếm gác lên cổ thiếu nữ, Khương Thái sư vẻ mặt ôn hòa nói: “Thiền Thiền có thể cam đoan Hạo Kinh đi đường sẽ không tan thành từng mảnh không?”Trúc Thiền Thiền lẳng lặng đẩy Thiên Tru kiếm ra, thử dò xét: “Ý của Thái sư là tới vực Thương Ngô rồi là có thể tan thành từng mảnh?”Khương Thái sư lắc đầu: “Đến vực Thương Ngô rồi cũng không thể tan thành từng mảnh.”Trúc Thiền Thiền có vẻ ảo não, bước ra ngoài nói: “Để ta đi một vòng.”Khương Thái sư đi theo cô nàng, chỉ thấy thiếu nữ tới mỗi tiếp điểm là lại đấm bình bịch hai cái lên vách tường hoặc lên cây cột, cũng có lúc đánh vào đầu cầu.Trúc Thiền Thiền lượn một vòng quanh Hạo Kinh, đánh tới mức tay sưng vù, nói: “Giờ thì không tan thành từng mảnh.”Khương Thái sư đi theo sau cô, chỉ thấy những chỗ bị cô đánh lại có hoa văn đại đạo hoa mỹ hiện lên, tương tự như đạo tượng, nhưng phương thức sắp xếp đã thay đổi, dường như kết cấu càng chặt chẽ, ngay cả hắn cũng không nhìn ra.“Trúc Thiên công, ngươi có chắc sau khi tới vực Thương Ngô, Hạo Kinh vẫn hoàn chỉnh không?” Khương Thái sư hỏi.Trúc Thiền Thiền thề son sắt: “Tuyệt đối hoàn chỉnh, ta dùng nhân cách đảm bảo!”Khương Thái sư không mấy yên tâm về nhân cách cô nàng nhưng đành nói: “Trúc Thiên công, các ngươi tới vực Thương Ngô trước đi, chúng ta theo sau.”Trúc Thiền Thiền đang định đi khỏi lại đột nhiên nhớ ra điều gì, vòng lại nói: “Khi các ngươi tế Hạo Kinh lên phải tế đồng thời, đừng tế quá nhanh.”Khương Thái sư tập trung ghi nhớ.Trúc Thiền Thiền lại nói: “Nếu dọc đường có gì tróc ra rơi xuống, cũng đừng ngạc nhiên, lỏng tí thôi.


Phái người nhặt lên gắn về chỗ cũ là được.”Khương Thái sư trán toát mồ hôi lạnh nói: “Còn gì nữa không?”Trúc Thiền Thiền suy nghĩ rồi nói: “Nếu không gắn lại được thì cứ đặt trong thành, sau để ta gắn.”Trên trán Khương Thái sư đã đổ mồ hôi đầm đìa, giọng nói khàn khàn: “Còn gì nữa không?”“Nếu xóc nảy kịch liệt, lên xuống dữ dội, như có thể tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào thì lập tức bỏ thành đào tẩu.

Nếu nghe thấy tiếng nổ mạnh thì lập tức vứt bỏ thân thể, Nguyên Thần xuất khiếu đào tẩu...!Không tan thành từng mảnh đâu, không tan thật mà...!cũng không nổ đâu, các ngươi cứ thoải mái đi.”Trúc Thiền Thiền vẫy tay với hắn, đi cùng Ngoan Thất, quả chuông và cỏ mộ phần.Một lát sau, ngọn núi đồng thau khổng lồ bay lên không trung, không ngờ trên núi còn có đình đài lầu các, nước suối róc rác, không khác nào tiên cảnh.Ngọn núi đồng thau đón ánh nắng, cái bóng che kín toàn bộ Hạo Kinh.Khương Thái sư ngẩng đầu lên, thấy Trúc Thiền Thiền, Ngoan Thất, quả chuông và tiên thảo màu tím đang trong đình đài trên núi.

Không bao lâu sau, trong Hạo Kinh, văn võ bá quan Đại Chu chuẩn bị ổn thỏa, tế tòa thần thành mới chế tạo phân nửa này lên.Được hơn ngàn vị luyện khí sĩ cường đại gia trì, Hạo Kinh chậm rãi cất cánh, bay về phía nam.“Thái sư, hình như có cái gì rơi xuống!” Có người cuống quít chạy tới.Khương Thái sư không chút hoang mang: “Nhặt lên gắn lại.”“Thái sư, không gắn lại được!”“Đặt tạm trong thành, không cần quan tâm.”“Thái sư, Hạo Kinh xóc nảy kịch liệt!”“Cứ quan sát, đừng quan tâm.”“Thái sư, có sàn cầu bị vỡ!”“Không cần để ý tới nó!”๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑Bí cảnh Thương Ngô, Hứa Ứng quan sát bốn phía, sắc mặt kinh ngạc, có lẽ nơi này là khởi nguồn của vực Thương Ngô, một cái khẽ lớn hình tia sét, loáng thoáng tỏa sáng.


Xuyên qua khe nứt kết nối khắp vũ trụ này có thể thấy được chư thiên thế giới khác biệt.Ví dụ như bọn họ tới từ thế giới Nguyên Thú, có thể thấy bầu trời xanh, quay sang hướng khác là thấy một hồ nước, xuyên qua mặt nước có thể thấy chư thiên thế giới đó.Còn có vết nứt trên bầu trời, đứng trước vết nứt có thể thấy non sông mênh mông của chư thiên đó.Còn có vết nứt xuất hiện trong dung nham, có cái xuất hiện trong núi lửa, có cái xuất hiện ở long cung dưới đáy biển...Vực Thương Ngô xuất hiện ở Chư Thiên Vạn Giới, nó như lưỡi dao sắc xuyên qua chồng giấy vẽ xộc xệch, lưu lại vết cắt, nhưng vết cắt lại xuất hiện ở những vị trí khác biệt trên những trang giấy khác nhau.Hứa Ứng không khỏi kinh ngạc thán phục.Y ngửi được khí hương hỏa nồng đậm, đó là khí hương hỏa của của chúng sinh trong Chư Thiên Vạn Giới.Bọn họ thờ phụng thế giới có vị thần linh Thương Ngô, sinh sống trong vết nứt của thế giới, có thể đi qua Chư Thiên Vạn Giới, thậm chí có thể tự do qua lại giữa hai thế giới âm dương.“Về sau Thiên thần giết chết thần linh Thương Ngô, chặt đứt đường hầm này.”Hứa Ứng thấy thi thể Thương Ngô Đại Đế trong khe nứt, lẳng lặng bồng bềnh chính giữa vết nứt của vũ trụ, được thần quang vây quanh.Chân thân của hắn có vô số xúc tu, đi vào khe nứt của mỗi thế giới, chết cũng không hàng, vẫn đang kháng cự, bị kẻ giám sát vực sâu xua đuổi, không ngừng xé rách hai giới âm dương.Hứa Ứng liếc mắt nhìn Thương Ngô bên cạnh, Thương Ngô trước mắt chắc là Nguyên Thần của Thương Ngô Đại Đế.“Con gái, khách quý tới chơi, không ra gặp khách à?” Thương Ngô cầm gậy gỗ cười khà khà nói.Sở Tương Tương không quá bằng lòng đi tới, người mặc đồ cung đình, rất trang trọng khí phái, chậm rãi chào Hứa Ứng nói: “Hứa đạo hữu.”Thương Ngô cười nói: “Tương Tương, ta giao Hứa đạo hữu cho con, vi phu phải đi làm chút chuyện.

Hứa đạo hữu, lão hủ còn có việc, không thể phụng bồi.


Mời đạo hữu chờ ta ba ngày, ba ngày sau ta sẽ về.”Hứa Ứng cười nói: “Đạo huynh cứ làm chuyện của mình.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi