TRẠCH THIÊN KÝ

Hắn đi tới phía trước giường, cách một lớp chăn đẩy ra, đầu ngón tay truyền tới xúc cảm rõ ràng, nhắc nhở hắn nên đổi chăn khác ...phải, bởi vì thu ý trời lạnh?

Mạc Vũ mở mắt, tỉnh dậy. Nàng gỡ bông nhung trong tai, ngồi dậy, duỗi lưng một cái, ngáp một cái, không coi ai ra gì đứng dậy, ngồi xuống trước gương đồng sửa sang lại nghi dung, đem tóc đen chải mượt mà, sau đó bắt đầu tẩy tàn trang trên mặt.

Nàng lại triển hiện thủ đoạn thần kỳ của cường giả Tụ Tinh cảnh, giữa ngón tay vô trung sinh hữu xuất hiện mấy đoàn nước, dưới ánh mặt trời như bảo thạch tỏa ra sắc thái.

Nhìn nàng đem đoàn nước nhẹ nhàng đưa lên trên mặt, tỉ mỉ tẩy rửa, Trần Trường Sinh không nhịn được lắc đầu.

Từ lần trước nhìn thấy hình ảnh Mạc Vũ rời giường tẩy trang, Trần Trường Sinh thường xuyên nhớ tới chuyện này, cảm thấy việc này thật sự là quá lãng phí sinh mệnh.

Đúng vậy, không phải phí của trời, mà là lãng phí sinh mệnh.

Đoàn nước trong suốt, là nàng dùng chân nguyên ngưng tụ , chân nguyên, là dựa vào minh tưởng dẫn thu tinh quang chuyển đổi , minh tưởng cần có thời gian , thời gian chính là sinh mệnh.

Tu hành đến cảnh giới như thế, lại đem năng lực dùng để tẩy đi tàn trang trên mặt, đương nhiên là lãng phí sinh mệnh.

Nhìn vẻ mặt phản đối của thiếu niên trong gương đồng, Mạc Vũ biết hắn suy nghĩ điều gì, nói: "Chỉ có nước từ trong thiên địa ngưng ra, mới là nước tinh khiết nhất, không cần bất kỳ khí cụ nào để đựng, mới không bị ô nhiễm, dùng để rửa sạch mặt chính là hàng cao cấp vô thượng."

Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.

Mạc Vũ từ trong ngăn kéo lấy giấy, nhẹ nhàng trám đi vết nước còn lại trên mặt, nghĩ thầm cùng nam tử nói những chuyện này, thật sự là ông nói gà bà nói vịt.

Đột nhiên, nàng nghĩ tới hình dung này không ổn.

Sau đó, nàng nghĩ tới vì sao mình cần giải thích với hắn?

"Quốc Giáo học viện những ngày qua rất bình tĩnh, sẽ duy trì đến trước đại triêu thí."

Nàng đứng dậy, nhìn Trần Trường Sinh mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi hẳn phải rất rõ ràng, chuyện này đại biểu rộng rãi cùng từ bi đến mức nào, cho nên tốt nhất các ngươi cũng đàng hoàng chút ít."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, không có nói gì.

"Nghe nói... đại triêu thí, ngươi chuẩn bị muốn lấy thủ bảng thủ danh?" Mạc Vũ nhìn hắn có chút hăng hái hỏi.

Trần Trường Sinh nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

Hắn từ Tây Ninh đi tới kinh đô, mục đích quan trọng nhất đúng là muốn đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, nhưng loại chuyện này, nếu như nói ra ngoài, so sánh với chuyện muốn kết hôn với Từ Hữu Dung còn làm cho người ta cười nhạo nhiều hơn, cho nên hắn chỉ nói với hai người hắn cực kỳ tin tưởng.

Lạc Lạc và Đường Tam Thập Lục biết được, hắc long cũng biết.

Mạc Vũ nghe chuyện này từ đâu?

Hắn nghĩ đến một việc, chẳng qua đã không nhớ rõ lần đó lúc nói chuyện cùng Đông Ngự thần tướng phủ Sương Nhi cô nương có đề cập tới hay không.

Hắn không muốn đem mục tiêu của mình tuyên bố rộng rãi, nhưng nếu bị người ta trực tiếp hỏi, cũng sẽ không phủ nhận, nói dối cùng che dấu, từ trước đến giờ không phải là phong cách xử sự của hắn.

"Đúng vậy, ta muốn thử xem có khả năng hay không." Hắn nhìn Mạc Vũ nói.

Vẻ mặt của Mạc Vũ dần dần trở nên tĩnh táo , bởi vì vẻ mặt Trần Trường Sinh rất bình tĩnh khi nói những lời này, lại làm cho nàng sinh ra ý niệm không thể bật cười. Nàng khẽ cau mày nói: "Mặc dù ta không thích ngươi, nhưng ta biết ngươi không phải là kẻ ngốc cuồng vọng vô tri."

Trần Trường Sinh nói: "Chỉ là muốn thử."

"Vài ngày trước, ngươi có gặp người nào không?"

Mạc Vũ đột nhiên hỏi. Nàng hỏi chính là gặp người nào, không có hình dung cụ thể, ngay cả tên cũng không có, bởi vì nàng rất khẳng định, nếu như Trần Trường Sinh gặp qua người này, nhất định sẽ nhớ rõ, cũng nhất định sẽ biết mình đang hỏi tới ai.

Trần Trường Sinh muốn ở đại triêu thí đạt được thủ bảng thủ danh, là Thánh Hậu nương nương nói với nàng .

Quốc Giáo học viện thái bình, cũng là Thánh Hậu nương nương ban cho .

Nàng vẫn không rõ thái độ của nương nương, vì sao lại thay đổi vào tối đó, nên muốn thử tìm ra liên lạc trong đó.

Trần Trường Sinh giật mình, trong lòng nghĩ tới mình ở Quốc Giáo học viện tu hành đọc sách, ngay cả viện môn cũng không có bước ra, nào có gặp phải...

Hắn chợt nhớ tới trung niên phụ nhân im lặng ngồi đối diện uống trà trong Bách Thảo Viên, không khỏi hơi run sợ, Mạc Vũ đang muốn hỏi thăm trung niên phụ nhân kia? Nàng muốn làm gì? Lấy quyền thế huân thiên của Mạc Vũ trong cung, hắn lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho trung niên phụ nhân này.

"Ai?" Hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà hỏi ngược lại.

Đây là phương pháp ứng đối rất xảo diệu, Mạc Vũ quả nhiên không nghĩ quá nhiều, nàng nhìn gương mặt sạch sẽ của Trần Trường Sinh, nghĩ tới Thánh Hậu nương nương trong lời nói nhắc tới thiếu niên này lộ ra cảm xúc, càng ngày càng cảm thấy chuyện này cổ quái.

Tâm niệm khẽ động, nàng nhìn Trần Trường Sinh nở nụ cười, trong đôi mắt bình thời đạm mạc cao ngạo, nhất thời có thêm mị ý mê người, nhẹ giọng hỏi: "Ta ngủ trên giường của ngươi hai lần, không biết có để lại mùi thơm gì không, ngươi buổi tối đi ngủ, có ngửi được hay không?"

Nàng cười đôi mắt híp lại, cho nên mị ý biến thành tia, thanh âm cũng lộ vẻ biến chuyển, cũng rất dễ nghe.

Trần Trường Sinh lui về phía sau hai bước, vẫn duy trì cự ly, hồi đáp: "Không có."

Mạc Vũ theo hắn đi về phía trước, mở to hai mắt, cách cự ly rất gần, nhìn hắn rất chân thành hỏi: "Tại sao vậy?"

Nàng tựa như không có cố ý làm gì, ánh mắt lại rất sáng, rất dễ dàng để cho nam tử hoảng hốt.

"Bởi vì ngày đó sau khi ngươi đi, ta đã đổi chăn đệm."

Trần Trường Sinh nói: "Lần này sau khi ngươi đi, ta cũng sẽ đổi chăn đệm."

Trong phòng trở nên rất an tĩnh, kim sắc thu lâm ngoài cửa sổ ở trong gió nhẹ nhàng lay động, phảng phất đang cười nhạo tư thế châu chấu nhảy về phía trước nhìn rất khó coi.

Thân thể Mạc Vũ trở nên cứng ngắc, một lát sau, nàng chậm rãi đứng thẳng, nhìn ánh mắt hắn hỏi: "Tại sao?"

Trần Trường Sinh thành thực nói: "Vấn đề vệ sinh."

Mạc Vũ hô hấp trở nên dồn dập, lạnh giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy ta không sạch sẽ ư?"

Trần Trường Sinh thật tình trả lời: "Ta biết thích sạch sẽ cũng không phải thói quen tốt, hơn nữa mỗi lần ngươi ngủ cũng không cởi áo ngoài... chuyện này thật không được."

Mạc Vũ mạnh mẽ khống chế vọng động đem toàn bộ tiểu lâu hủy diệt, đem Trần Trường Sinh nghiền thành tro bụi, đăng đăng đăng đăng đi tới cửa, bỗng nhiên dừng bước. Nàng suy nghĩ một chút lời nói của Trần Trường Sinh lúc trước, xoay người nghiêng đầu hỏi: "Ngươi đang ngại xiêm y của ta dơ bẩn, không phải chê người ta dơ bẩn?"

Trần Trường Sinh không biết trả lời như thế nào, lúc này quan sát từ góc độ của hắn, bộ dạng nàng nghiêng đầu tò mò đặt câu hỏi, thực sự có chút khả ái, thậm chí có chút ít cảm giác giống như Lạc Lạc , nơi nào giống như Mạc Vũ cô nương lòng dạ rắn rết, quyền cao chức trọng?

Mạc Vũ nhìn hắn cười ngọt ngào, mỵ thanh hỏi: "Nếu như vậy, sau này ta sẽ cởi áo ngoài để ngủ, cùng lắm thì đồ lót cũng cởi hết, sau đó đắp chăn mền của ngươi, nếu như vậy, sau đó ngươi còn đổi hay không?"

Trần Trường Sinh chưa từng gặp phải cảnh như vậy, khẽ mở miệng, không biết nên nói như thế nào .

Mạc Vũ có vẻ xấu hổ cúi đầu nói: "Như vậy còn không được... Ta đây sẽ tắm rửa trước, đem thân thể tắm thật sạch sẽ , như vậy cũng có thể đi?"

Trần Trường Sinh há miệng lớn hơn nữa, chỉ có thể phát ra một âm tiết ——âm tiết này tuyệt đối không phải là long ngữ mà Kế đạo nhân dạy cho hắn .

"A?"

"Thẹn thùng?" Mạc Vũ lấy tay che miệng cười hỏi, trong mắt hiện lên đắc ý.

"Hay là không cần đi."

Trần Trường Sinh đã tỉnh lại, nhìn nàng chân thành nói: "Dù sao nam nữ khác biệt, hơn nữa ngươi trong cung có minh cung, ở Tiểu Kết viên có phủ đệ, tại sao lại đến Quốc Giáo học viện để ngủ? Tại sao phải ngủ trên giường của ta? Chuyện này để cho người khác biết, đối với danh dự của cô nương ngươi..."

Mạc Vũ làm gì có thời gian nghe hắn dạy bảo, mắt tiệp khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không động tâm?"

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, vò đầu nói: "Ta rất ít nghĩ tới chuyện phương diện nam nữ, hơn nữa... quả thật cũng không hiểu lắm."

Mạc Vũ trong mắt là nụ cười dịu dàng, nói: "Ngươi không hiểu... Ta có thể dạy ngươi a."

Trần Trường Sinh lui về phía sau hai bước, đi tới phía trước cửa sổ, nghĩa chánh từ nghiêm nói: "Cô nương, ta đã có hôn ước trong người.”

Phòng của hắn không cao, đang ở lầu hai, nhảy đến mặt đất rất nhẹ nhàng.

"Không đùa với tiểu hài tử nhà ngươi nữa."

Mạc Vũ khanh khách cười nói: "Nói lại, ngươi cùng nha đầu điên Từ Hữu Dung kia rất giống nhau, chỉ cần cần tới, lúc nào cũng có thể đem hôn ước làm bia đỡ đạn, chẳng qua là, nếu như ngươi không phải là vị hôn phu của Từ Hữu Dung..”

Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Sẽ không."

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, liền đưa ra đáp án, vì vậy rất đả thương người khác.

Mạc Vũ có chút căm tức, nói: "Tại sao?"

Trần Trường Sinh nói: "Bởi vì ngươi có bệnh."

Mạc Vũ giận dữ, nói: "Ngươi mới có bệnh "

Trần Trường Sinh nghĩ thầm mình quả thật có bệnh, nhưng chuyện này không thể nói cho người ngoài, nhìn nàng thật tình nói: "Ta đang nói bệnh thật, ngươi ưu tư quá nhiều, đổ mồ hôi mất ngủ, ta nghĩ vô luận trong cung vẫn là Tiểu Kết viên, ngươi cũng rất khó ngủ, mới có thể rạng sáng đi khắp nơi."

Mạc Vũ khẽ nhíu mày, nhìn hắn không nói một lời, nghĩ thầm làm sao mà ngươi biết?

Gần nhất một năm , nàng chịu đủ nổi khổ từ mất ngủ đổ mồ hôi, ban đêm căn bản không cách nào ngủ, ban ngày lại phải hầu hạ Thánh Hậu nương nương, phải phê duyệt tấu chương, căn bản không có thời gian chợp mắt, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, ngày qua ngày như thế, dù nàng chính là cường giả Tụ Tinh cảnh giới, cũng đã sắp nhịn không nổi .

Nàng lúc nào cũng mang theo bông nhung có thể cách âm, bên hông buộc lên túi thơm trữ thần, đều là vì có thể ngủ được.

Nhưng những thứ này không có bất kỳ tác dụng nào, cho đến vài ngày trước, Thiên Hải gia công kích Quốc Giáo học viện, nàng làm người giật dây, tới Quốc Giáo học viện xem náo nhiệt, thuận tiện khống chế mọi chuyện, thời điểm muốn ép Trần Trường Sinh giải trừ hôn ước, cũng bất tri bất giác ở trên chiếc giường này ngủ thật say.

Nàng không rõ nguyên nhân tại sao.

Chiếc giường này của Trần Trường Sinh, trừ sạch sẽ ra không có bất kỳ điểm đặc thù nào, tại sao có thể làm cho mình ngủ ngon như thế? Giường đệm chăn hoa sắc mộc mạc, dùng là chất liệu cũng là vải bông bình thường, nhưng cảm giác có một loại mùi vị như có như không, có thể làm cho chính mình vô cùng an tâm?

Mạc Vũ nghĩ mãi mà không rõ tại sao, cho là hôm đó chẳng qua đúng dịp. Nhưng những ngày qua, nàng mất ngủ trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, nhất là sau khi Thánh Hậu nương nương đi Bách Thảo Viên, nàng nghĩ quá nhiều chuyện, căn bản không cách nào ngủ, cho tới hôm nay thật sự chịu không được, cho nên đến nơi này.

Nàng tự nói với mình, hôm nay tới đến Quốc Giáo học viện là muốn cảnh cáo Trần Trường Sinh, đồng thời muốn nghe được một chút liên hệ giữa nương nương và hắn, nhưng khi nàng vừa nhìn thấy giường của Trần Trường Sinh, nàng liền biết, thì ra chính mình chỉ muốn đến trên giường của hắn ngủ một giấc.

"Ưu tư quá nặng?" Mạc Vũ nhìn hắn hỏi, vẻ mặt có chút ngưng trọng, sâu trong tròng mắt còn có một tia lạnh lẽo​

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi