TRẠCH THIÊN KÝ

U phủ chính là trái tim.


Toàn bộ tinh quang những đêm qua, cũng rơi vào quanh bốn phía u phủ của hắn, dần dần trầm tích, dần dần trầm tĩnh, vô thanh vô tức.


Suy nghĩ cẩn thận việc này, cảm xúc trong mắt hắc long trở nên càng thêm rung động.


Trần Trường Sinh dẫn tinh quang tẩy tủy không có chút hiệu quả, cuối cùng vạn bất đắc dĩ, mới quyết định mạo hiểm tọa chiếu tự quan trước. Nhưng hắn hoàn toàn không biết, chính mình hàng đêm dẫn tinh quang tẩy tủy, tinh quang này xuyên thấu qua thân thể, đi tới phía ngoài u phủ, hàng đêm không ngừng gõ cửa.


Hắn không phải đang Tẩy Tủy, thậm chí đã trực tiếp lướt qua Tọa Chiếu, hắn đang Thông U.


Cách ngày mà hắn thắp sáng mệnh tinh, đến hiện tại đã bao nhiêu đêm?


Hắc long nhìn thiếu niên trong vũng máu sắp ngừng hô hấp, bản thân cũng khẩn trương đến quên cả hô hấp


Từ khi thiên thư hàng lâm cho tới nay, không có ai tu hành giống như Trần Trường Sinh, bởi vì loại thể chất vô cấu đặc thù như của hắn cực kỳ hiếm thấy, cũng bởi vì có rất ít người giống như hắn, hàng đêm đều sống trong nỗi ám ảnh tử vong, có được nghị lực cùng ý chí khó có thể tưởng tượng, mặc dù có những thứ như vậy, những người đó cũng sẽ không có cơ duyên như hắn.


Không có cơ duyên, hắn vẫn chết đi, cho dù hắn trực tiếp lướt qua Tẩy Tủy, Tọa Chiếu hai cảnh giới, Thông U thành công, cũng sẽ chết đi —— toàn thể loài người tổng kết thành tu hành cảnh giới, sẽ không có bất cứ vấn đề gì, căn bản không thể nào tùy ý vượt qua, người tu hành còn chưa tẩy tủy thành công, tuyệt đối không thể nào thừa nhận năng lượng trong thời khắc tinh huy chuyển đổi thành chân nguyên.


Trái tim của Trần Trường Sinh vẫn đang đập, nhưng trong mạch máu vỡ tan lúc này đã càng ngày càng ít huyết thủy, hắn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt tựa như một người chết.


Hắc long trầm mặc nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa cảm xúc vô cùng phức tạp, giãy dụa, do dự, còn có không cam lòng.


Nó biết, mình chính là cơ duyên của Trần Trường Sinh.


Trần Trường Sinh lúc này đã tiếp cận với tử vong, linh đan diệu dược trân quý cũng không thể nào cứu sống hắn, cho dù Thánh Nhân tựa như Giáo Hoàng đại nhân tự mình xuất thủ cũng không thể làm được, nhưng nó lại có thể.


Trên thế giới này, phương pháp có thể cứu sống Trần Trường Sinh, chỉ có duy nhất một loại.


Hắc long do dự thời gian rất lâu, hơn nữa khi nó nhớ tới việc mình bị nhân loại giam cầm mấy trăm năm, nó chỉ muốn xoay người rời khỏi, chờ đợi Trần Trường Sinh chết đi.


Tại sao nó phải trả một cái giá lớn như thế vì một người thiếu niên?


Chẳng qua... hắn thật vất vả mới có được một cơ hội để sống.


Hơn nữa, chính mình còn cần hắn giúp mình làm chuyện kia.


Hơn nữa, hắn thật sự là người đầu tiên mà nó làm quen trong mấy trăm năm qua.


Hắn có một cơ hội để sống, có thể là cơ hội duy nhất của mình?


Hắc long lặng yên suy nghĩ, thật ra bản thân nó cũng không nhận ra, nó vẫn luôn tự thuyết phục mình đi cứu thiếu niên nhân loại này.


Không biết qua thời gian bao lâu, nó cuối cùng cũng đã quyết định.


Hắc long đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp, theo tiếng ngâm kéo dài, một mảnh lân phiến trong con ngươi nó trong nháy mắt sáng lên.


Nó giơ chân trước lên, chậm rãi nhích tới gần phiến long lân này.


Một tiếng xuy khẽ vang lên.


Phiến long lân này rách ra.


Một đạo máu tươi từ vết rách này chảy ra.


Đây chính là chân long huyết.


Một loạt thanh âm xôn xao vang lên.


Đạo long huyết kia kia từ trong bầu trời rơi xuống, rơi tới mặt đất, phủ đầy lên người của Trần Trường Sinh.


Chỉ một động tác đơn giản, nhưng tựa như hắc long đã tiêu hao hết tất cả sức lực, số lượng của đạo long huyết kia đủ để ngâm cả người Trần Trường Sinh vào trong, nhưng nếu đem so sánh với thân thể cao lớn của nó, hẳn là không tính là gì, chẳng biết tại sao làm cho nó suy yếu kịch liệt .


Hắc long chậm rãi rơi xuống mặt đất, râu rồng yếu ớt vô lực bay lên, sau đó hơi cong, thân thể cao lớn, không còn một sức sống, giống như trở thành một ngọn núi ngủ say.


Ngay sau đó, chuyện vô cùng thần kỳ diễn ra.


Chỉ nghe tiếng long lân cùng băng tuyết hàn lãnh trên mặt đất ma sát, phát ra thanh âm xao xao, lại gần nghe như tiếng kim loại va chạm.


Hắc long đang dần dần thu nhỏ.


Ngọn núi màu đen, dần dần biến thành một đạo sơn xà.


Hắc long tiếp tục thu nhỏ lại


Ngọn núi cuối cùng biến thành một gò đất nhỏ.


Long lân được phủ băng sương cùng tro bụi, biến thành một bộ quần áo màu đen có chút cũ kỹ.


Một lát sau, một cánh tay từ trong quần áo chậm rãi vươn ra, cánh tay kia thật trắng trẻo non nớt.


Cánh tay kia rơi vào trên mặt đất, khẽ dùng sức, đem thân thể của nàng chống đỡ .


Dưới bộ quần áo màu đen là một tiểu cô nương.


Một tiểu cô nương rất xinh đẹp.


Tiểu cô nương nét mặt lạnh lùng, đồng tử trong mắt dựng thẳng, tỏ vẻ yêu mỵ trời sinh, mặc dù rõ ràng nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng lại làm cho người cảm thấy nàng cực kỳ lãnh khốc.


Trên mi tâm của nàng, có một đạo tơ hồng, làm phá hư cảm giác như vậy.


Đó là một vết thương, khó có thể khép lại, nhưng rất xinh đẹp, giống như là trang sức lưu hành khắp Đại Chu kinh đô mấy trăm năm trước.


Nàng không thể đứng dậy, bởi vì nàng lúc này rất yếu ớt, rất mệt mỏi, cũng bởi vì trên mắt cá chân của nàng, có hai sợi xích sắt nhỏ dài.


Phía trên hai sợi xích sắt tràn đầy tú tích, nối thẳng vào trong bóng tối, sau đó bị bức hoạ hai vị truyền kỳ thần tướng trên thạch bích nắm chặt ở trong tay.


Nàng nhìn Trần Trường Sinh nằm trong vũng máu trước mặt, vẻ mặt lãnh khốc nói: "Nếu như ngươi phụ ta, ta cố nén ghê tởm cũng phải ăn thịt ngươi."


Thời khắc nói những lời này, ngữ khí của nàng rất lạnh lùng bình tĩnh, cũng rất chắc chắn.


Nàng dùng tiếng nói của nhân loại, thanh âm thanh thúy dễ nghe, phối hợp với bộ dáng non nớt của nào, thấy thế nào, cũng chỉ là một tiểu nữ sinh.


Thật ra nếu quy đổi ra tuổi tác của nhân loại, nàng vốn cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi mà thôi.


Trên thân thể tổn hại nghiêm trọng của Trần Trường Sinh khắp nơi đều là máu đen.


Chẳng qua là lúc này đã phân không rõ ràng lắm, chỗ máu nào là của hắn, chỗ máu nào là long huyết.


Hắn ngâm trong máu của nàng.


Mà chân long huyết, đang chậm chạp tu bổ thân thể của hắn.


Mạch máu vỡ nát, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần liền lại, da thịt thối rữa, dưới quang huy của dạ minh châu chiếu rọi, dần dần một lần nữa trở nên trơn nhẵn , về phần xương cốt gãy lìa cùng phủ tạng bị tàn phá, tự nhiên cần nhiều thời gian hơn, nhưng rõ ràng có thể thấy được, tất cả đều đang chuyển biến tốt đẹp.


Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, nhưng hô hấp dần dần trở nên vững vàng.


Hắc y thiếu nữ theo dõi hắn, quan sát thời gian rất lâu.


Cho đến thật lâu sau, xác nhận Trần Trường Sinh có thể sống tiếp, giọt long huyết quý giá của mình không hề lãng phí, nàng đã không cách nào chống đỡ thân thể suy yếu nữa, mỏi mệt ngủ thiếp đi.


Trần Trường Sinh cũng đang ngủ say trong vũng máu của nàng.


Hai người nằm ở dưới mặt đất hàn lãnh, ngủ ở đối diện nhau.


Khói trắng chậm rãi lan tỏa, huyết san hô vỡ vụn khắp nơi.


Rõ ràng khắp nơi đều là máu, nhưng phảng phất như tiên cảnh thần quốc.


Gió tuyết đầy trời, ngoài hoàng cung yên tĩnh không có người nào.


Hai con tuyết ngao ở trên mặt tuyết hàn lãnh, hoan khoái chơi đùa vui đùa, nhảy qua nhảy lại, chỉ có hàn quang hiện lên trong mắt ngao, mới nhắc cho người ta nhớ tới, loại động vật này hung tàn đáng sợ đến cỡ nào.


Vị cung nữ kia cầm sợi dây đứng ở một bên, lộ ra vẻ có chút buồn chán, gió tuyết thổi qua lông mày, mơ hồ có thể nhìn thấy hồng trang lưu ở giữa mi tâm, dĩ nhiên là Mạc Vũ —— nàng vốn xuất thân từ cung nữ, nếu như không phải được Thánh Hậu nương nương thưởng thức, sau khi làm phạm quan, có lẽ nàng sẽ phải chịu đựng buồn chán đến chết ở trong lãnh cung.


Một đạo thân ảnh dần dần hiện ra trong gió tuyết, Mạc Vũ mỉm cười tiến ra đón.


Thánh Hậu nương nương không để ý đến tuyết ngao quỳ rạp xuống trong tuyết tỏ vẻ nhún nhường cùng sợ hãi, mặt không chút thay đổi đi tới trước cái giếng.


Một lát sau, nàng khẽ nhướng lông mày, không nói gì, như vậy cũng có thể sống sót ư?​

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi