TRẠCH THIÊN KÝ

Nghe thấy câu này, Trần Trường Sinh đã hiểu được thiếu niên kia là ai, bắt đầu từ khi quen biết Đường Tam Thập Lục, cho đến thời gian làm bạn học ở Quốc Giáo học viện, hắn từ trong miệng của Đường Tam Thập Lục, đã nghe được quá nhiều lần ba chữ lang tể tử (tể tử : nhãi con, nhóc con), cho đến tận lúc này, hắn mới biết được thì ra con sói kia vẫn luôn ở phương bắc.


Sói không phải là chó, lang tể tử tự nhiên cũng không có ý tứ sỉ nhục như cẩu tể tử, Đường Tam Thập Lục cùng với các thiếu niên thiên tài trên Thanh Vân bảng, đã quen dùng ba chữ lang tể tử để hình dung vị thiếu niên đáng sợ nơi phương bắc, trên thực tế cố ý làm thế để giữ cho mình một loại tầm nhìn ngang bằng hơn, ở cự ly gần hơn mà nói nó ẩn giấu tâm tình kính sợ.


Trần Trường Sinh lần đầu tiên nghe Đường Tam Thập Lục nhắc tới ba chữ lang tể tử, là ở khách sạn trước Thiên Thư lăng, lúc ấy hắn cũng đã cảm thấy Đường Tam Thập Lục cảm xúc có chút phức tạp khi nói tới ba chữ kia, ẩn chứa kiêng kỵ thậm chí là tôn kính nào đó, phải biết rằng thiếu niên kiêu ngạo như Đường Tam Thập Lục, cho dù là nhân vật như Thu Sơn Quân cùng Cẩu Hàn Thực, cũng không thể làm cho hắn tôn kính từ tận đáy lòng.


Hắn không hỏi Đường Tam Thập Lục vị lang tể tử kia rốt cuộc là ai, cũng không hỏi thăm lai lịch cùng sư thừa của đối phương, bởi vì lúc ấy tất cả thời gian và tinh lực của hắn cũng đều dùng cho phương diện học tập tu hành, hơn nữa dựa theo giọng nói của Đường Tam Thập Lục lúc nhắc tới, lang tể tử kia tựa như ở tận phương trời xa xôi nào đó, như vậy tự nhiên hắn sẽ không để ý tới.


Cho tới tận hôm nay ở trước Ly cung, hướng về phía ánh sáng mặt trời, tầm mắt của hắn rơi vào trên người thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo đơn, sau đó cũng khó có thể rời đi. Cho đến lúc này, hắn cuối cùng cũng biết, thiếu niên này cũng có một cái tên khác với mọi người —— Chiết Tụ, nói vậy từ nay về sau hắn muốn quên đi cái tên này, cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.


"Phẫn nộ Chiết Tụ..." Lạc Lạc đứng ở bên cạnh, nhìn thiếu niên dưới đình, nhẹ nói: "Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn."


Trần Trường Sinh cảm thấy thanh âm của nàng khẽ run, hơi ngạc nhiên cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn thiếu niên kia tràn đầy thương hại, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm giác có chút không được tự nhiên.


"Ta nghĩ mọi người nơi này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn."


Đường Tam Thập Lục nhìn thiếu niên kia, vẻ mặt phức tạp nói: "Từ khi ra đời đến lúc tu hành rồi đến lúc bắt đầu săn giết, hắn luôn ở cánh đồng tuyết lạnh lẽo phía bắc, chưa từng rời khỏi bao giờ, ngay cả mọi người ở Ủng Tuyết quan cũng rất hiếm khi thấy thân ảnh của hắn, chớ đừng nói chi là những người đang sống trong thái bình thịnh thế như chúng ta."


Nghe những lời cảm khái này, Trần Trường Sinh trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: "Hắn là người như thế nào?"


"Hắn là một yêu nhân."


Đường Tam Thập Lục nhìn Lạc Lạc một cái, nói: "Yêu nhân chân chính."


Yêu tộc cùng Nhân tộc trước giờ có quan hệ liên minh rất thân mật, nhưng rất ít khi xuất hiện chuyện hôn nhân, cũng không có câu chuyện tình yêu thê mỹ gì đó truyền lưu.


Bởi vì hai tộc kết hôn, dễ sinh ra một chút kết quả không tốt.


Yêu nhân, chính là đời sau Yêu tộc cùng Nhân tộc kết hôn sinh ra, yêu nhân có huyết mạch của cả hai tộc, thiên tư thông minh, nhưng ở phương diện tu hành thường xuyên gặp phải chút chướng ngại khó có thể vượt qua.


Lạc Lạc có phụ thân là Bạch Đế, mẫu thân là công chúa nhân loại của Đại Tây Châu, nói đúng ra, nàng cũng là một yêu nhân. Trên danh nghĩa, bởi vì nàng là nữ, cho nên không thể tu hành công pháp bạo liệt của Bạch Đế, trên thực tế, chỉ có mấy người thân cận nhất với Bạch Đế hoàng tộc mới hiểu được, nguyên nhân do nàng có huyết mạch yêu nhân, không thể đem công pháp của Bạch Đế tu hành đến chỗ tinh thâm được.


Bạch Đế vợ chồng tình cảm vô cùng tốt, Bạch Đế căn bản không thể nào cưới thêm phi tử, vợ chồng đối với con gái duy nhất Lạc Lạc lại vô cùng sủng ái, không muốn sinh thêm con nữa. Lạc Lạc không thể đem công pháp của Bạch Đế nhất tộc tu luyện đến mức tận cùng, không cách nào thừa kế ngôi vị hoàng đế của Bạch Đế, đây cũng là vấn đề lớn nhất vạn dặm yêu vực hiện tại gặp phải, sở dĩ các đại nhân vật của Yêu tộc như Kim Ngọc Luật cùng Lý nữ quan, đối đãi với Trần Trường Sinh giống như tộc nhân của mình, không chỉ bởi vì Lạc Lạc bái hắn làm thầy, còn bởi vì bọn hắn thấy Lạc Lạc Điện hạ được sự giúp đỡ của Trần Trường Sinh, có thể giải quyết tiền cảnh của vấn đề này.


Thiếu niên tên là Chiết Tụ kia có tình huống rất tương tự với Lạc Lạc, phụ thân của hắn là Lang tộc, mẫu thân là loài người. Chẳng qua huyết mạch của cha mẹ hắn không cường đại cao quý giống như huyết mạch của cha mẹ Lạc Lạc, huyết mạch của phụ hệ nhất tộc chiếm cứ ưu thế rất lớn, cho nên tu hành thiên phú của hắn giữ vững tương đối đầy đủ, nhưng đáng tiếc chính là, vấn đề mà hắn gặp phải cũng nghiêm trọng hơn vô số lần so với vấn đề của Lạc Lạc.


Hai năm trước là thời điểm mà Đại Chu triều đề nghị công trận, Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân từng có một cuộc nói chuyện, nội dung nói chuyện sau đó được tiết lộ ra ngoài, người trên toàn bộ đại lục đều biết, vị thiếu niên Lang tộc này có vấn đề, có vấn đề lớn rất khó giải quyết, đó là vấn đề mà Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân cũng không giải quyết được, chẳng qua không ai biết vấn đề kia là gì.


Cuối cùng có chút tin tức bí ẩn, ngược lại là từ Tuyết Lão thành truyền đến Trung Nguyên. Thông qua mấy tên Ma tộc may mắn chạy trốn khỏi tay của thiếu niên Lang tộc kể lại, đại khái có thể xác nhận, vấn đề thiếu niên Lang tộc này gặp phải, hẳn là ở phương diện tinh thần. Vậy đại khái cũng là nguyên nhân tại sao ở trên cánh đồng tuyết này, hắn bị quân đội Ma tộc cùng nhân loại xưng là Phẫn nộ Chiết Tụ.


Nghe xong những lời này, Trần Trường Sinh lại nhìn thiếu niên trong đình, đột nhiên cảm giác hắn biểu hiện càng thêm cô đơn.


Hiên Viên Phá nói: "Hắn cũng rất nổi danh ở trong bộ lạc của chúng ta."


Vạn dặm yêu vực, phần lớn các bộ lạc vẫn lấy săn thú mà sống, tôn kính thợ săn ưu tú nhất.


Phẫn nộ Chiết Tụ, chính là thợ săn ưu tú nhất.


Hắn không giao thiệp với thế giới loài người, cũng không giao thiệp với Yêu tộc, hắn đi lại trên cánh đồng tuyết, săn giết Ma tộc để sống.


Mấy năm này, Ma tộc chết trong tay hắn khó có thể đếm hết.


Vô luận vô tình hay cố ý, hắn đã thay Đại Chu bắc quân giải quyết rất nhiều phiền toái, cho nên thời điểm Đại Chu triều đề nghị công trận, chưa bao giờ bỏ qua tên của hắn, thời điểm hắn muốn dùng danh nghĩa học sinh của Trích Tinh học viện tham gia đại triêu thí, Đại Chu quân đội từ trên xuống dưới đều tỏ vẻ hoan nghênh nhiệt liệt nhất.


Lúc này, Tô Mặc Ngu đi tới, nhìn trong đình nơi xa, hỏi: "Các ngươi cũng nhận ra rồi?


Trần Trường Sinh gật đầu.


"Lúc trước văn thí, ánh mắt của Cẩu Hàn Thực cùng Thiên Hải Thắng Tuyết nhìn hắn có chút không đúng, ta mới nghĩ có thể là hắn hay không." Tô Mặc Ngu thi lễ một cái đối với Lạc Lạc, lại nói: "Nghe nói Bạch Đế Bệ Hạ cùng Thánh Hậu nương nương giống nhau, cũng muốn hắn làm việc cho mình, chẳng qua không ai có thể tìm được hắn, không ngờ hắn lại tới tham gia đại triêu thí.”


Sói đi ngàn dặm ăn thịt.


Thiếu niên Lang tộc từ trước đến giờ bỏ đàn, tại sao lại rời khỏi cánh đồng tuyết, đi tới kinh đô phồn hoa để tham gia đại triêu thí.


"Hắn cảm thấy hứng thú với việc xem thiên thư?" Trần Trường Sinh nhìn phương hướng Thiên Thư lăng nói.


Đường Tam Thập Lục nói: "Ai cũng cảm thấy hứng thú đối với Thiên Thư lăng, nhưng nếu như đem số lượng Ma tộc mà hắn giết chết toàn bộ đổi thành công trận, tuyệt đối đủ cho hắn vào Thiên Thư lăng rất nhiều lần."


Không ai biết nguyên nhân thiếu niên Lang tộc tham gia đại triêu thí là gì.


Lúc này, tất cả thí sinh đều đã biết thân phận của hắn, nhưng không ai tới gần tòa đình này, càng không có người nào cố gắng nói chuyện với thiếu niên kia.


Thậm chí bao gồm cả các giám khảo, ánh mắt mọi người nhìn hắn, tràn đầy kính sợ, căn bản không muốn tới gần.


Cho dù là Cẩu Hàn Thực cùng Thiên Hải Thắng Tuyết đã Thông U, thực lực mạnh nhất nơi này, cũng không ai đi tới.


Thiếu niên kia vẫn đứng ở nơi đó, vẫn rất cô đơn , sơn cùng đình cũng vì hắn mà cô đơn.


"Hắn rất mạnh." Lạc Lạc bỗng nhiên nói.


Thiếu niên Lang tộc dĩ nhiên rất mạnh, vẫn luôn đứng thứ hai trên Thanh Vân bảng, cho đến năm nay tạm thời đổi bảng, mới bị Lạc Lạc vượt qua. Trong hai năm trước hắn chỉ dưới Từ Hữu Dung, rất nhiều người thậm chí cho rằng, nguyên nhân là vì hắn rất hiếm khi thể hiện tung tích, nếu quả thật phải chiến đấu sinh tử, cho dù là Từ Hữu Dung cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.


Bởi vì thiếu niên này am hiểu nhất chính là giết chóc.


Lúc này mọi người ở bờ nam của Khúc giang, bao gồm cả giám khảo cùng thí sinh, tổng cộng các sinh mệnh cộng lại, khẳng định cũng không nhiều bằng hắn đã giết.


Nơi xa Chiêu Văn điện phương hướng truyền đến tiếng chuông thanh du, đại biểu đại triêu thí văn thí cùng vũ thí toàn bộ kết thúc.


Trải qua kiểm kê, thí sinh đến bây giờ còn không bị đào thải, còn lại một trăm mười ba người.


Đại triêu thí lấy tiền tam giáp, thủ giáp ba người, nhị giáp mười người, tam giáp ba mươi người, tổng cộng lấy bốn mươi ba người.


Hàng năm đều là như thế.


Bởi vì con đường trèo lên Thiên Thư lăng, tổng cộng chỉ có bốn mươi ba con đường.


Tiến vào tam giáp, đạt được tư cách tiến vào Thiên Thư lăng, là mục tiêu của phần lớn các thí sinh tham gia đại triêu thí.


Xem thiên thư ngộ đạo, là chuyện mà tất cả những người tu hành đều tha thiết ước mơ, mà sự thực vô số năm qua đã sớm chứng minh, đó cũng là con đường duy nhất trở thành cường giả chân chính.


Dựa theo thời gian vượt qua Khúc giang, các thí sinh được sắp xếp thứ tự một lần nữa.


Thiếu niên Lang tộc kia tự nhiên xếp hạng số một.


Ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút phức tạp, tự nhiên biết, Trương Thính Đào tên này là giả .


Ở dưới sự hướng dẫn của Ly cung giáo sĩ, hơn trăm vị thí sinh rời khỏi thảo điện bên rừng thưa ở bờ nam Khúc giang, đi vào sâu trong Triêu Dương viên.


Không bao lâu sau, bọn họ đi tới trước một gốc cây xanh.


Đầu xuân, cây cối bên cạnh đường phố kinh đô, chỉ sinh ra chút ít mầm non xanh nhạt, nhưng gốc cây lại có vô số lá xanh, ở trong gió lạnh không ngừng lắc lư , giống như một người đang đắc ý.


Cái cây xanh quả thật có rất nhiều điểm có thể đắc ý, trừ lục ý um tùm, còn có thân cây cao lớn.


Mây mù che phủ, che kín các nhánh cây cao, hẳn là không thấy được ngọn cây.


Thân cây rất thô, ít nhất cần hơn mười người mới có thể vây kín.


Ở phía dưới cây xanh, có một thụ động, nhìn đen ngòm , có chút âm sâm.


Các giáo sĩ Ly cung sau đó mang theo thí sinh đi vào thụ động.


Đi qua thụ động, bên trong lại có động thiên khác.


Đó là một mảnh thiên không màu lam, so với thiên không phía ngoài cây càng thêm hoàn mỹ.


Trên bầu trời xanh lam có mấy tầng mây mỏng đang trôi.


Nơi xa mơ hồ có thể thấy mấy tòa cung điện.


Trần Trường Sinh cảm thấy có chút quen mắt.


Lạc Lạc nói: "Tiên sinh, ngươi đã từng tới rồi."


Trần Trường Sinh giờ mới hiểu được, thì ra địa điểm đại triêu thí đối chiến, hẳn là ở trong Tiểu Ly cung.


Ở tu hành giới, nơi này còn có một cái tên nổi danh hơn.


Thanh Diệp thế giới của Giáo Hoàng đại nhân.


Các thí sinh lần đầu tiên tới tiểu thế giới, khẽ há mồm, trên mặt tràn đầy thần sắc rung động.


Tựa như ban đầu Trần Trường Sinh cùng Hiên Viên Phá lần đầu tiên đến nơi này.


Hiện tại Trần Trường Sinh tự nhiên sẽ không có vẻ mặt như thiếu niên nông thôn bị Đường Tam Thập Lục đùa cợt.


Hắn rất tỉnh táo, cho nên không bỏ qua chi tiết.


Nhìn Thanh Diệp thế giới của Giáo Hoàng đại nhân, rất nhiều thí sinh đều cảm thán thần kỳ.


Thiếu niên Lang tộc không nhìn thế giới này, hắn đang nhìn Lạc Lạc.


Trần Trường Sinh bỗng nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt trong lòng.​

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi