TRẠCH THIÊN KÝ

Dạ minh châu đặt trước chân hắn, dựa vào bên tường, ánh sáng từ dưới hắt lên khiến bóng của đoản kiếm kéo dài tới nóc nhà, một đường đen kịt.

Một tấc lại một tấc, đoản kiếm thong thả đâm vào vách tường như bị cắn nuốt, Trần Trường Sinh nắm chuôi kiếm, nhìn chằm chằm chỗ kiếm và vách tường tiếp xúc, hô hấp càng thêm dồn dập, vẻ mặt càng thêm khẩn trương.

Tinh thần của hắn bám chặt vào thân kiếm, như không có đèn đường chiếu sáng, không biết phía trước sẽ gặp phải gì, cảm giác hoàn toàn không biết này ngoài chờ mong còn có bất an.

Rốt cục, đoản kiếm truyền về cảm giác rõ rệt, mũi nhọn xâm nhập vách tường ước chừng hơn nửa thước đã chạm vào một vật cứng, Trần Trường Sinh nhìn chăm chú vách tường, an tĩnh một lát lại dùng sức, xác nhận đoản kiếm rất khó đâm thêm vào thì, hơi cảm thấy kinh dị, không biết vật đó làm bằng vật liệu gì mà ngay cả kiếm của mình cũng không đâm thủng được, đồng thời hắn cũng xác định đây chính là thứ mình tìm kiếm.

Hắn buông tay trái, giơ cánh tay lên dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, sau đó một lần nữa cầm chuôi kiếm, lúc này đây còn ý đồ tiếp tục xâm nhập mà bắt đầu di động, thuần túy dựa vào xúc cảm, đoản kiếm chậm rãi cắt tảng đá, nhưng không hề phát ra tiếng động.

Đoản kiếm lặng yên không một tiếng động chạy đi chạy lại, rốt cục trở lại vị trí ban đầu, cắt trên vách tường thành một đồ án đầy đủ, Trần Trường Sinh nhìn đồ án, cảm thấy có chút quen mắt, sau đó mới nhớ như ở Chử Thì Lâm chính là như thế này.

Hắn rút đoản kiếm ra, tiến lại gần hơn một chút, dùng đầu kiếm sắc bén đâm vào trong khe, thật cẩn thận bắt đầu nạy ra.

Nơi này là vách tường bên phải bức họa Vương Chi Sách, theo động tác của hắn, tảng đá chậm rãi di động ra ngoài, dùng mắt thường có thể thấy được nó đang nổi lên.

Không biết qua bao lâu, khối đá bị cắt và tường đá đã có khoảng cách, Trần Trường Sinh thu kiếm lại, hai tay giữ lấy hai đầu đá, hít một hơi dài truyền lực vào hay tay.

Tiếng ma sát cực nhỏ vang lên, dưới ánh sáng dạ minh châu bị hắn thong thả lấy ra.

Trên tường đá xuất hiện một lỗ hổng, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một cái hộp, hộp được khảm trong tường đá, nhìn là biết khó có thể chia lìa, nhưng nắp hộp lại có thể mở ra.

Trong tường Lăng Yên các lại có cơ quan cất giấu một cái hộp thần bí, năm đó lúc xây dựng là ai ra tay? Ai có thể động tay động chân?

Nếu hình ảnh này bị nhìn thấy, nhất định sẽ dẫn phát động cả Đại Chu triều, thậm chí còn sẽ ngược dòng đến mấy trăm năm trước, có những danh môn vọng tộc chỉ sợ phải nghênh đón tai hoạ ngập đầu.

Trần Trường Sinh không biết hộp này là ai đặt ở trong Lăng Yên các, nhưng năm đó kiến tạo Lăng Yên các cả ngày lẫn đêm đều có vô số thợ thủ công và quan viên nhìn chằm chằm, người nọ làm thế nào có thể giấu diếm được vô số ánh mắt cùng với mắt thần của Thái Tông Bệ Hạ —— hắn chỉ biết là trong Lăng Yên các có một cái hộp hắn cần.

Giấu ở trong tường là một chiếc hộp sẫm màu, lớp hộp bên ngoài dễ dàng gỡ xuống để lộ ra chiếc hộp chân chính bên trong, chỉ thấy mặt trên có rất nhiều dây đồng có những nút thắt tinh xảo nhìn phức tạp đến cực điểm, ở giữa mới là cơ quan mở hộp.

Trẻ con trong kinh đô cũng đều có thể đoán được đây là cái gì, đúng là cửu liên hoàn lưu hành nhất Đại Chu, chẳng qua nó phức tạp hơn vô số lần, dường như là mười bảy liên hoàn.

Cửu liên hoàn và mê cung trong Chử Thì giống nhau, đều là trò chơi năm đó Vương Chi Sách dùng để giết thời gian, mặc dù chỉ là trò chơi, nhưng có lợi cho việc rèn luyện thần thức và toán học, chỉ có điều cửu liên hoàn thông thường, mười bảy liên hoàn thì phi thường hiếm thấy, muốn phá giải cũng khó khăn hơn nhiều.

Trần Trường Sinh không có chút do dự, nhìn chằm chằm đống dây đồng phức tạp bắt đầu tính toán, ánh mắt thỉnh thoảng dừng ở sợi đồng nào đó, sau đó liền bắt đầu động thủ, ngón tay không ngừng kéo ra co vào như gảy đàn, tay và dây quấn quít bên nhau.

Quá trình này mất rất nhiều thời gian, mãi đến lúc hắn nhìn góc tây nam nóc hộp có một chỗ trống thì hít một hơi thật dài, ngón áp út tay trái rời khỏi dây đồng, chỉ nghe rắc một tiếng vang nhỏ, dây đồng bắt đầu tự di động, đồ án không ngừng tháo bỏ đi vào ở giữa.

Đây là quá trình giải hoàn, phải rất lâu mới có thể biết cuối cùng có thể cởi bỏ hay không, cũng có khả năng đến cuối cùng mới phát hiện mình giải sai rồi, vậy cũng chỉ có thể bắt đầu một lần nữa.

Trần Trường Sinh lúc này mới phát hiện đầu toàn mồ hôi, định nâng cánh tay lên đi lau lại thấy dấu mồ hôi lưu lại lúc trước, không khỏi cười khổ lắc đầu, lấy khăn tay trong tay áo ra, cẩn thận lau cho sạch sẽ.

Nhìn đồ án không ngừng biến hóa, hắn trầm mặc không nói.

Hắn không biết ai đã làm ra cơ quan, Vương Chi Sách hay người khác, hắn chỉ biết trong tường đá có một chiếc hộp, hắn chỉ biết là nó có tồn tại, nhưng lại không biết vì sao chúng tồn tại.

Việc này, đều là Kế Đạo Nhân nói cho hắn biết.

Trước khi đến kinh đô, Trần Trường Sinh vẫn cho rằng sư phụ Kế Đạo Nhân chỉ là một đạo nhân bình thường, tối đa chỉ là tinh thông y thuật, hiện giờ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn khẳng định sư phụ không phải người bình thường, thậm chí còn có thân phận khác.

Những điển tịch trong miếu cũ ở Tây Ninh trấn đều là sách cổ trước khi biên soạn lại, nếu bàn về độ phong phú thậm chí có thể so với Ly Cung, người bình thường làm sao có thể cất chứa nhiều đạo tạng như vậy?

Hắn nắm đoản kiếm, nhìn bức họa các bậc tiền bối công thần mà lắc lắc đầu. Người bình thường làm sao có thể biết bí mật cất giấu Lăng Yên các? Mà cả đoản kiếm này cũng không bình thường.

Cũng là Kế Đạo Nhân từng nói với hắn, muốn Nghịch Thiên Cải Mệnh phải đi vào Lăng Yên các, tìm được bí mật liên quan. Cho nên từ Tây Ninh đến kinh đô, mục tiêu của hắn chính là phải tiến Lăng Yên các.

Mạng của hắn không tốt, muốn sống qua hai mươi tuổi chỉ có hai phương pháp —— tu đến thần ẩn cảnh giới, hoặc là Nghịch Thiên Cải Mệnh. Hai phương pháp này đều rất không đáng tin cậy, bởi vì cơ bản không có khả năng, nhưng tương đối xem xét thì cách sau còn có khả thi, bởi vì dân gian vẫn luôn có truyền thuyết Nghịch Thiên Cải Mệnh.

Phải thế nào mới Nghịch Thiên Cải Mệnh? Đầu tiên, phải biết cái gì là vận mệnh. Hắn nhìn đồng liên hoàn đang đợi được cởi bỏ thì im lặng nghĩ, chẳng lẽ vận mệnh của mình giấu ở trong này?

tLineBreakNewLine]>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi