TRẠCH THIÊN KÝ

Đường Tam Thập Lục hơi cao giọng hỏi lại:
- Ngươi quả thực muốn đi lòng vòng tham quan hay sao?

Trần Trường Sinh gật gật đầu đáp lại một cách thản nhiên:
- Phong cảnh ở đây thật đẹp, ta muốn đi tham quan tứ phía xem sao.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như thể đang nhìn một tên ngốc, trong lòng thầm nghĩ, trải qua biết bao nhiêu gian khổ khó nhọc mới được lọt vào đây để tham dự thi chọn, có được cơ hội quan bia giác ngộ trong Thiên Thư Lăng này, nhà ngươi thực sự không muốn nhanh chóng tĩnh tâm cầu học trước những bia đá kia hay sao? Nhà ngươi tưởng mình là du khách đến tham quan hay sao cơ chứ? Là du khách thì sao có thể bước chân được vào Thiên Thư Lăng.

Trần Trường Sinh không để tâm tới sự kinh ngạc và tức giận của Đường Tam Thập Lục, hắn để mặc cho gã đứng nguyên ở chỗ đó, rồi một mình đi dạo xung quanh Thiên Thư Lăng. Phong cảnh Thiên Thư Lăng những ngày đầu xuân quả thực là vô cùng say long người. Dưới chân lăng hoa cỏ trong vườn phong phú đã dạng, cảnh đẹp tuyệt vời. Trần Trường Sinh chốc chốc lại dừng lại ngắm cảnh, hai tay chắp sau lưng quan sát thưởng thức, quả thực trông hắn chẳng khác gì một du khách từ phương xa tới.

Thiên Thư Lăng bị cành cây rậm rạp che khuất nên những người đứng bên ngoài lăng khó mà có thể nhìn cho rõ được bức tranh phong cảnh ở bên trong nó. Còn những người đã leo lên đến bên trên lăng thì lại nhìn được rất rõ toàn bộ quan cảnh ở bên ngoài. Trong số đám thí sinh đang đi trên sơn đạo, có một vài người đã chú ý đến sự tồn tại của hắn ở phía này, phát hiện ra Trần Trường Sinh không hề leo lên đỉnh núi mà lại đang du ngoạn thưởng thức phong cảnh ở bên ngoài kia, ai nấy bất giác đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Trần Trường Sinh không leo lên đỉnh núi là điều mà đương nhiên ai nấy cũng đều phải cảm thấy kinh ngạc, nhưng cảm xúc tiếp theo đó của họ thì lại mỗi người mỗi khác rồi. Có những thí sinh cho rằng hắn đang cố tình tỏ ra bình thản, khiến cho người ta cảm thấy hắn quả thực quá trơ trẽn, ví dụ như những thư sinh của Hòe Viện và Diệp Tiểu Liên tiểu sư muội của Thánh Nữ Phong đều là những người nghĩ như vậy. Còn có người lại cho rằng Trần Trường Sinh với cảnh giới hiện tại của hắn và thực lực mà hắn đã thể hiện ra trong Đại Triều Thí, trước hành động không nhanh chóng bước vào Thiên Thư Lăng ở ngay trước mắt như vậy quả đúng là không biết quý trọng cơ hội của bản thân mình đang có, ví dụ như đám Quan Phi Bạch và Lương Bán Hồ đều đang nghĩ như vậy. Cẩu Hàn Thực đón lấy bát nước mà Thất Gian mang tới cho mình, nhấp một ngụm, nhìn thấy Trần Trường Sinh đang ngây người ngồi trên phiến đá ở dưới núi kia thì trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ không giống với đại bộ phận những người khác.

Y cảm thấy hôm nay Trần Trường Sinh có một số vấn đề nào đó, chắn hẳn là vấn đề về tinh thần, nhưng y lại không hiểu vì lý do gì mà lại như vậy. Chỉ mới có vài ngày kể từ khi đối chiến ở Đại Triều Thí mà thôi, theo sự nhìn nhận của Cẩu Hàn Thực thì ý chí kiên định của Trần Trường Sinh mạnh mẽ đến nỗi có phần khiến cho y cảm thấy sợ hãi. Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy xảy ra những thay đổi lớn đến như vậy chứ.

Thiên Thư Lăng là một ngọn núi rất lớn, đi một vòng quanh lăng quả thật không phải là một chuyện dễ dàng gì, đặc biệt đối với một người vừa đi vừa dừng chân nghỉ như Trần Trường Sinh. Hắn đang đi mà nhìn thấy có cánh hoa cây cỏ đẹp mắt thì lại dừng lại, nhìn thấy có hồ nước ao đầm thì lại đứng lại ngây người nhìn ngắm. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ đến những chuyện vu vơ, vậy nên mất đến hai canh giờ hắn mới đi được tới phía Nam của lăng.

Trần Trường Sinh đang nhìn ngắm những bức họa được ghép thành từ những viên đá ngũ sắc ở trên đường, bỗng nhiên nghe thấy có một tiếng nước chảy ầm ầm từ trên bầu không trung truyền tới. Trần Trường Sinh theo trực giác ngước đầu lên nhìn ngắm, chỉ thấy có một thác nước màu trắng bạc đang tuôn trào ra từ vách đá của một phần nào đó bên sườn núi, tựa như một dải lụa trắng trải dài từ giữa vách đá cao hàng chục trượng, nước bắn tứ bề, hóa thành hàng chục những đường nước nhỏ, cuyên qua những vách đá lởm chởm và cuối cùng chảy xuống mặt đất.

Trần Trường Sinh ngắm nhìn cảnh đẹp hùng vĩ trước mặt, phản ứng đầu tiên của hắn là vách đá phía Nam Thiên Thư Lăng quả thật rất dốc, không có quá nhiều cây cối, cho dù cố gắng như thế nào cũng không nhìn thấy được một tấm bia đá cơ chứ? Sau đó ánh nhìn của hắn lại thuận theo hàng chục đường nước đó nhìn xuống phía dưới. Trần Trường Sinh chỉ nhìn thấy ở phía đằng trước có một tảng đá bằng phẳng, rộng rãi và đen trũi, ở phía giữa đó dường như có một con kênh nhỏ nhân tạo. Nước chảy xuống từ Thiên Thư Lăng xuôi theo con kênh đó mà chảy ra ngoài.


Và sau đó Trần Trường Sinh đã được nhìn thấy Thần đạo trong truyền thuyết.

Đó là một con đường thẳng tắp, từ thạch bình xuyên thẳng lên tới đỉnh của Thiên Thư Lăng. Quả như những gì mà Đường Tam Thập Lục từng nói, muốn tới được Thiên Thư Lăng thì Thần đạo chính là con đường gần nhất. Nhưng con đường Thần đạo này nghiêm cấm không cho phép bất cứ một ai được đi qua, chỉ có khi tiến hành đại lễ tế trời thì Thánh Hậu Nương Nương và Giáo hoàng đại nhân mới được đi lên trên đó.

Trên đường không có bất cứ một thứ gì, ngay cả đến cây cối mọc hai bên cũng không hề có, chỉ toàn là đá mà thôi.

Bất cứ người nào, chỉ cần trong đầu nghĩ rằng ở phía tận cùng đằng kia của con đường Thần đạo này chính là đỉnh núi Thiên Thư Lăng, thì tin chắc rằng ai nấy đều có một khát khao mãnh liệt muốn được đi tới đó.

Nhưng chưa từng có bất cứ một ai thành công.

Vì ở khởi nguồn đoạn đầu của con đường Thần đạo, ở giữa vô số những con kênh đan xen với nhau có một ngôi đình.

Bên trong đình có một người đang ngồi trong đó.

Người đó mặc một bộ áo giáp cũ kỹ, trên giáp ngực đầy rẫy những lỗ hổng, bộ giáp che toàn thân người đó, từ đầu tới mắt tới tận bàn tay, không để lộ ra bất cứ bộ phận nào trên cơ thể.

Trong tay người đó có cầm một thanh kiếm cũ kỹ, trên mũi kiếm còn có rất nhiều vết sứt mẻ, y chống kiếm xuống đất.

Từ đằng xa nhìn lại, người mặc bộ áo giáp này tựa như một pho tượng.

Thậm chí có lúc người ta còn hoài nghi rằng không biết rút cục trong mũ giáp đó có người hay không.

Nhưng Trần Trường Sinh biết đó là một người.

Tất cả mọi người trong đại lục đều biết đến nhân vật này.

Người này đã ở trong ngôi đình này hàng trăm năm rồi.

Rất nhiều người đều nói rằng, nếu không phải đã từng ngồi ở Thiên Thư Lăng này hàng trăm năm rồi thì y có lẽ đã sớm nhập Bát Phương Phong Vũ rồi.

Vì hàng trăm năm trước đây y đã từng là Thần tướng hàng đầu ở đại lục.

Y chính là người trông coi Thiên Thư Lăng, Hãn Thanh.

Toàn thân đầy những là bụi bặm lâu ngày, người đó ngồi canh gác ở trong lăng này hàng trăm năm rồi.

Từ đằng xa Trần Trường Sinh nhìn thấy ngôi đình đó; nhìn thấy vị thần tướng truyền thuyết đó, hắn trầm ngâm không nói câu nào.

biến mất khuất sao cánh rừng, chỉ còn lại có hai người bọn họ đang đứng bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi