TRẠCH THIÊN KÝ

Trong kinh mạch Chiết Tụ truyền đến lực lượng rất hùng mạnh, giống như một đạo hồng thủy phá tan sông ngòi bị thạch đá làm bế tắc, gào thét dâng lên. Trần Trường Sinh có thể tưởng tượng lực lượng này sẽ mang đến cho Chiết Tụ thương tổn và thống khổ thế nào. Chiết Tụ vẻ mặt bình tĩnh không có bất kỳ biến hóa nào, thuyết minh hắn hàng năm, thậm chí có thể nói là không có lúc nào không phải chịu đựng loại thống khổ này, thậm chí đã chết lặng, nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn phai nhạt, thuyết minh dù đã tập mãi thành thói quen thì vẫn không có biện pháp hoàn toàn ngăn cản sự thống khổ này, xem ra thật sự rất đáng sợ.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, lại đem ngón tay đặt lên mạch môn Chiết Tụ, chậm rãi độ một đạo chân nguyên vào —— kinh mạch của Chiết Tụ có phải có vấn đề nghiêm trọng không, bởi vì hắn không thể tưởng tượng một người làm sao có thể thừa nhận nhiều thống khổ mà vẫn sống nhiều năm như vậy.

Dưới bóng đêm nhà cỏ vô cùng yên tĩnh, đèn cũng không châm, hắn chuyên chú quan sát sắc mặt của Chiết Tụ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt quật cường kiên nhẫn, hắn nghiêm túc chờ đợi, không có buông tha bất luận bất cứ biến hóa nào, song khi đến một khắc hắn vẫn trở tay không kịp.

BA~ một tiếng vang nhỏ, ngón tay của Trần Trường Sinh bị chấn động hất ngược ra.

Lúc này chân nguyên và thần thức cùng cảm giác, hắn đã có nhận thức rõ hơn về dị động trong kinh mạch của Chiết Tụ, trong đầu mơ hồ có hình ảnh, theo tình thế mà trầm trọng hơn, lông mày nhíu chặt lại, rốt cuộc là vấn đề gì?

Hắn thu hồi tay, nhìn Chiết Tụ, không biết nên nói gì.

Sắc mặt của Chiết Tụ vẫn bình thường như cũ, chỉ khi ở gần mới phát hiện cơ thể hắn có nước đọng, phản xạ ánh sáng bên ngoài. Thiếu niên ý chí cường đại như thế, dù cho Thiên Thư Lăng sụp đổ trước mắt cũng sẽ không đổi sắc lại đang chảy nhiều mồ hôi như vậy, có thể tưởng tượng sự đau khổ này thật khó mà chịu được.

Chiết Tụ lúc này mới mở miệng, nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Ta không ngờ chân nguyên của ngươi yếu như vậy.

Trần Trường Sinh hoàn toàn không ngờ lúc này hắn không quan tâm chuyện của bản thân mà quan tâm tới chuyện này.

- Đúng thế, quá yếu.

Bên cạnh vang lên một giọng nói, là nam nhân Trần Trường Sinh và Chiết Tụ sắp quên mất kia.

Nam nhân tóc đen dơ dáy bẩn thỉu nhìn từ Trần Trường Sinh sang Chiết Tụ, nói:
- Tâm huyết dâng trào, rõ ràng lại chưa chết?

Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, hắn biết trên đạo tạng từng ghi lại bốn chữ này, đó là vấn đề của Chiết Tụ.

Ánh mắt của Chiết Tụ cũng không có thay đổi gì, bốn năm trước, Thiên Cơ Lão Nhân xem bệnh cho hắn cũng nói như thế.

- Ta sẽ không chết.
Hắn nhìn nam nhân kia nói.

Thiếu niên thanh âm như dùng sức, tựa như tảng đá ma sát vào nhau, lại vừa giống như kiếm chặt xương, phi thường khẳng định.

Nam nhân kia lắc đầu, không để ý tới nữa, từ bên cạnh bàn đứng dậy, đi đến bên giường trực tiếp ngã xuống.

Trần Trường Sinh vốn định nói chuyện tá túc, không nghĩ tới ngay sau liền nghe thấy tiếng ngáy vang lên, đương nhiên không cách nào mở miệng.

Tiếng ngày như sấm vang khắp nhà cỏ, hắn không hiểu người nam nhân kia ban ngày đã làm chuyện gì mà mệt thành như vậy, ra hiệu Chiết Tụ cùng mình ra khỏi nhà, đi vào rào tre vây quanh tiểu viện, nhìn Chiết Tụ, muốn nói lại thôi.

- Thiên Cơ Các trị không hết, nhưng ngươi có khả năng chữa khỏi cho ta.

Chiết Tụ nhìn Trần Trường Sinh, giọng điệu không tính vô lễ, nhưng nội dung kỳ thật lại rất vô lý.

Trần Trường Sinh thấy vậy đành phải trầm mặc không nói, nhìn hắc sơn xa xa giống như Thiên Thư Lăng, nhẹ giọng cảm khái nói:
- Vận mệnh, quả nhiên không công bằng.

Chiết Tụ nói:
- Vận mệnh cho ta huyết mạch thiên phú hùng mạnh, nhưng mang theo thống khổ và ảm đạm khó chịu được, trong mắt của ta, đó là công bằng.

Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng ngươi không thể lựa chọn, không thể không có huyết mạch hùng mạnh, đồng thời không cần loại thống khổ này, cho nên, ta cho rằng không công bằng.

Chiết Tụ trầm mặc một lát, nói:
- Đúng, cho tới bây giờ vốn không có công bằng.

Có thể là do có cảnh ngộ tương tự, đồng bệnh tương liên, Trần Trường Sinh đã thay đổi cách nhìn về Chiết Tụ, biết thiếu niên Lang Tộc này nhìn như lạnh lùng nhưng cất dấu rất nhiều thống khổ và không cam lòng, không muốn tâm cảnh của hắn tiếp tục như vậy:
- Nhưng có thể có tương đối công bằng, tỷ như chúng ta tiến vào Thiên Thư Lăng xem bia, có thể ngộ ra cái gì đều dựa vào mình.

- Thiên Thư Lăng chính là sự không công bằng lớn nhất.

Chiết Tụ nhìn Thiên Thư Lăng, mặt không chút thay đổi nói:
- Dựa vào cái gì nhân loại có thể quyết định quy tắc tiến vào Thiên Thư Lăng? Dựa vào cái gì Ma tộc không thể xem thiên thư

Trần Trường Sinh thật không ngờ, kẻ giết rất nhiều Ma tộc như hắn lại thay Ma tộc bất bình, không khỏi ngơ ngẩn.

- Ta không phải thay Ma tộc bất bình, chỉ là giảng đạo lý.
Chiết Tụ nói:
- Trong Thiên Thư Lăng có tấm bia đá, kỳ thật so với chân lộc bị gặm thừa trong cánh đồng tuyết giống nhau, đều là thịt, tất cả mọi người muốn ăn khối thịt này, đều có lòng tham, nhưng chỉ có người hùng mạnh nhất mới có tư cách phân phối khối thịt này.

Trần Trường Sinh hỏi:
- Cho nên ngươi muốn mạnh hơn.

Chiết Tụ nói:
- Không, ta muốn trở nên mạnh mẽ, không phải muốn chia thịt, ta chỉ muốn ăn thịt.

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, chuẩn bị nói gì đó, lúc này, nơi xa trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên một tiếng la lớn.

- Ngươi đang ở đâu? Trần Trường Sinh ngươi ở đâu?

Nghe âm thanh kia, Trần Trường Sinh không kìm nổi thở dài, mà ngay cả ánh mắt của Chiết Tụ cũng có chút biến hóa —— trong Đại Triều Thí, chủ nhân của âm thanh để lại cho hắn ấn tượng quá sâu.

- Ta ở trong này, Tam Thập lục, ta ngay ở chỗ này.
Trần Trường Sinh hô lên.

Thiên Thư Lăng chính là thánh địa, phi thường thần thánh trang nghiêm, người đi lại trong đó thường thường đều bước chậm nói khẽ, ngày thường phi thường an tĩnh, tối nay lại bị hai tên thiếu niên hô to gọi nhỏ, Trần Trường Sinh hô xong mới tỉnh lại, không khỏi cảm thấy rất mất mặt.

Cùng với tiếng quần áo và cây cỏ ma sát, Đường Tam Thập Lục vượt qua rào tre rộng chừng sáu bảy thước, đi tới trước Trần Trường Sinh vỗ vai hắn, nỗi khiếp sợ vẫn còn khó tiêu nói:
- Ta thật lo lắng đầu óc ngươi không có cách giải quyết vấn đề, trực tiếp ra khỏi Thiên Thư Lăng, may mà không có.

Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ, nói:
- Có thể đừng hét lớn như vậy không? Ngư ca hỗ đáp, đó là Ly Sơn Kiếm Tông kiếm pháp.

Đường Tam Thập Lục nói:
- Nơi lớn như vậy, triều đình lại không thiết kế truyền âm trận, mấy cái bia cũng không phải tôi tớ, không dùng để gọi được, ngoại trừ hô còn có cách nào tìm người.

Lời này rất có đạo lý, Trần Trường Sinh không phản bác được.

Ngay vào lúc này, Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:
- Mọi người tiến vào Thiên Thư Lăng sẽ nắm chặt thời gian xem bia ngộ đạo, có ai như ngươi đi hô bằng gọi hữu?

- Y, lại là ngươi?

Đường Tam Thập Lục lúc này mới chú ý tới Chiết Tụ, nhiệt tình tiến lên, cầm tay hỏi:
- Ngươi rốt cuộc đã tới, đến đòi nợ hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi