TRẠCH THIÊN KÝ

Trần Trường Sinh day day mắt vì bị nắng chiều chiếu vào, từ ngưỡng cửa đứng dậy, nói:
- Ta không có chờ gì hết.

Cẩu Hàn Thực nói:
- Tuy nói đường ngươi muốn đi là con đường chưa ai đi qua, dùng lời của ngươi nói, cách đó có chút ngu ngốc, nhưng chính ngươi nói qua, cách đó có lẽ khả thi, như vậy theo đạo lý mà nói, ngươi không thể đến bây giờ vẫn chưa đọc hiểu Thiên Thư Bia thứ nhất, bởi vì ta biết khả năng lĩnh ngộ của người mạnh hơn nhiều người tưởng tượng rất nhiều.

Chỉ có hai người trên thế gian này dám xưng là đọc lượt hiểu ngay, gã và Trường Sinh đương nhiên là đối thủ, từ Thanh Đằng Yến đến Đại Triều Thí, tranh chấp với nhau, nhưng chính vì là đối thủ, cho nên mới thật sự thấu hiểu, hắn nhìn Trần Trường Sinh từ một thiếu niên phổ thông không biết tu hành, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, đã thấu hiểu trong trận mưa ở trong cung, không có năng lực lĩnh ngộ mạnh, làm sao có thể làm được điểm này?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cảm thấy phương pháp thảo luận đêm trước với ngươi là không đúng.

Cẩu Hàn Thực hơi hơi nhướn mày, hỏi:
- Không đúng chỗ nào?

Trần Trường Sinh nói:
- Không đúng chỗ nào không nói ra được, nếu dựa vào suy nghĩ xem văn bia biến hóa mà giải mã, có lẽ có thể giải quyết được Thiên Thư Bia, nhưng ta cảm thấy có chút kì lạ, nếu như cảm thấy sai gì đó, nếu như khi vẫn chưa hiểu triệt để mà đọc tiếp, ta rất khó thuyết phục bản thân, bởi vì ta tu luyện chính là thuận tâm ý.

Cẩu Hàn Thực nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn nghĩ một phương pháp giải bia mới?

Trần Trường Sinh nói:
- Có cách suy nghĩ mới, nhưng vẫn chưa có thể quyết định.

Cẩu Hàn Thực nhíu mày, nghĩ thầm rằng nửa đường đổi ý chính là điều tối kỵ của quan sát bia, nói:
- Ngươi có biết đây là ý tưởng rất nguy hiểm .

Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn, nếu còn tiếp tục do dự, hy vọng giải Thiên Thư Bia càng ngày càng ít.

Hắn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, nói:
- Nếu quả thật không giải được, thì thôi vậy.

- Bất kể nghĩ như thế nào, quả thực cũng không thể nghĩ ra.
Cẩu Hàn Thực nói xong câu đó, đi vào trong phòng.

Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng của hắn nói:
- Canh trứng gà còn thiếu chút lửa, ngươi không cần vội mở nắp đâu.

Những lời này của hắn không có ý gì hết, Cẩu Hàn Thực lại nghĩ ra ý khác, trong lòng nghĩ có lẽ bây giờ hắn đợi chính là đạo lý đó.

Một lát sau, Chiết Tụ cũng về tới nhà cỏ. Ở đây có bảy người, hiện tại chỉ còn lại hắn và Trần Trường Sinh chưa giải bia thành công, trong viện có vẻ im ắng nhiều hơn so với đêm qua, trên mặt của hắn toát ra vẻ chán ghét mà vứt bỏ bản thân, hỏi Trần Trường Sinh:
- Vì sao trước sau ta không được? Chẳng lẽ thiên phú của ta có vấn đề.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng, một không môn không phái, một thiếu niên Lang Tộc hoàn toàn tự học, có thể trong cánh đồng tuyết tàn khốc, khiến cho đám Ma tộc biết tiếng, có thể vững vàng còn hơn Quan Phi Bạch và thiếu niên cao thủ Thanh Vân Bảng, huyết mạch của hắn là được thiên phú, không có bất kì vấn đề gì, ngược lại có chút hùng mạnh kì cục.

- Không có liên quan đến thiên phú.

- Vậy có liên quan đến cái gì? Cần cù hay là chuyên tâm?

- Không có quan hệ gì hết, chỉ là bởi vì...
Trần Trường Sinh nhìn hắn thành thật nói:
- Ngươi đọc sách quá ít.

Chiết Tụ có chút tức giận, tuổi thơ của hắn lang thang vất vưởng ở cánh đồng tuyết, làm gì có cơ hội đọc sách.

Trần Trường Sinh từ trong lòng ngực lấy ra sách mà Tuân Mai để lại, đưa cho hắn nói:
- Ít đọc sách thì thôi, phiền toái nhất chính là, ta quan sát qua ngươi, phát hiện là ngươi rất không thích đọc sách, bút ký mà tiền bối để lại, ngươi chỉ coi qua hai lần, tối qua thậm chí xem đến nỗi ngủ luôn, vậy sao mà có thể được chứ?

Sắc mặt của Chiết Tụ trở nên tái nhợt, không phải tái nhợt sau khi bị thương, mà là tức giận, cầm lấy quyển sách kia, bước vào nhà cỏ.

Canh năm sáng sớm hôm sau, Trần Trường Sinh tỉnh dậy, tĩnh thần khỏang năm hơi thở, sau đó rời giường, phát hiện Đường Tam Thập Lục nằm ngủ một bên, tiếng ngáy như sấm, đi ra khỏi phòng, chỉ thấy đám người ở Thất Gian đã ngủ say bên trong, mới biết hôm lúc đêm khuya không biết giờ nào, bọn họ từ trong Thiên Thư Lăng trở về rồi.

Rửa mặt xong, hắn bắt đầu nấu cơm nấu nước như hai ngày trước, tiếp theo bắt đầu vẩy nước quét nhà, sửa chữa hàng rào tre lụi bại, mãi đến khi đám người Đường Tam Thập Lục ăn xong điểm tâm, lại đi Thiên Thư Lăng xem bia, hắn cũng không có ý định rời khỏi, căn bản hắn không có bất kì lo âu gì, thậm chí có vẻ có chút hưởng thụ cuộc sống bây giờ.

Người đi viện trống, hắn ngồi trên ngưỡng cửa, mở Tuân Mai bút ký bắt đầu đọc, dần dần nhập thần, thu hoạch cũng càng ngày càng nhiều.

Suốt một ngày, ngoại trừ nấu cơm quét tước, hắn đều không rời đi khỏi ngưỡng cửa, cũng không liếc nhìn đến Chiếu Tình Bia một cái.

Lúc chạng vạng tối, đám người Đường Tam Thập Lục lục tục trở về nhà cỏ, sau khi ăn cơm xong, vây quanh bàn bắt đầu thảo luận Thiên Thư Bia thứ hai, không khí vô cùng náo nhiệt.

Trần Trường Sinh thét to vào buồng của Chiết Tụ, từ trong hộp lấy ra châm đồng , bắt đầu chữa bệnh cho hắn, bây giờ chỉ cần xác định bước đầu kinh mạch dị dạng ở đâu, muốn giải quyết vấn đề hành hạ Chiếu Tụ mười mấy năm kia, không phải là chuyện một chốc.

Qua một khoảng thời gian khá lâu, những người đang ngồi xung quanh bàn thảo luận bia mới phát hiện thiếu hai người. Thất Gian nhìn phía cửa phòng đóng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ không đành lòng. Cẩu Hàn Thực cau mày, lắc lắc đầu, hiện tại ngay cả hắn cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái.

Không nghĩ đến hai người đang kích động trong nhà, vòng tròn thảo luận kia lập tức ngưng hẳn.

Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên đứng dậy, đẩy cửa phòng nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Hôm nay lại có ba người qua.

Trần Trường Sinh chuyên chú vân vê châm đồng, thấp giọng nói gì đó với Chiết Tụ, không để ý đến hắn.

Thời gian một ngày một ngày trôi qua, năm nay thí sinh Đại Triều Thí vào Thiên Thư Lăng, đã đến ngày thứ bảy.

Vào ngày thứ năm, Chiết Tụ rốt cục đã thông qua được Chiếu Tình Bia, không biết nguyên nhân có phải là do mấy đêm nay hắn vẫn luôn đọc sách hay không.

Trần Trường Sinh vẫn chưa giải bia thành công, đến bây giờ, hắn lại viết một kỉ lục mới.

Trước kia, hắn từng trong giới tu hành viết ra một kỉ lục vô cùng huy hoàng xán lạn, đó chính là một trong những thanh niên Thông U nhất.

Kỉ lục hiện tại, không phải sáng chói như vậy.

Trong những người đứng đầu bảng Đại Triều Thí khóa trước, thời gian đọc hiểu Thiên Thư Bia, thời gian của hắn là dài nhất, hơn nữa có khả năng càng dài hơn.

Trong nháy mắt, thời gian nhập lăng đã là ngày thứ mười.

Sáng sớm canh năm, Trần Trường Sinh rốt cục đã rời khỏi nhà cỏ, đi tới trước bia, nhìn tấm bia đá màu đen trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ gì.

Nắng ban mai chiếu rọi, người xem bia lục tục tiến vào Thiên Thư Lăng, đến trước bia, nhìn thấy hắn đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây, đầu tiên là có chút giật mình, sau đó có càng nhiều cảm xúc.

Trong ánh mắt của những người đó, có thể thấy được sự thông cảm, có thể trông thấy sự thương hại, còn có đùa cợt cùng niềm vui khi thấy người gặp họa.

Có một số người ở xa tránh hắn, đi vào trong nhà tạm, có người cố ý đi qua sát bên cạnh hắn, bước chân thể hiện sự vô cùng thoải mái, sau đó như ngọn gió lượn lờ trước nhà tạm, biến mất trước bia.

Người bên trong nhà cỏ sau khi dùng hết điểm tâm, cũng đến rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Quan Phi Bạch nhíu nhíu mày, không nói gì thêm, vuốt ve bia rồi đi.

Đường Tam Thập Lục đứng trước mặt hắn, hỏi:
- Có muốn ta cùng ngươi không?

Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn hắn thành thật nói:
- Trong Thiên Thư Bia, thời gian ngắn ngủi cũng rất là quý báu, ngươi phải trân trọng mới đúng.

Đường Tam Thập Lục không nói gì, nghĩ rằng tên này trong Thiên Thư Lăng đã là du khách và đầu bếp mười ngày, không ngờ không biết xấu hổ nói lời như vậy.

Chiết Tụ không nói gì, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh cũng không nói gì.

Gió sớm nhẹ phẩy ngọn cây, lá cây rơi xuống mái hiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi