TRẠCH THIÊN KÝ

Tô Ly đã trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên có chút buồn rầu nói:
- Vì sao ta cảm thấy lời này nghe rất vui vẻ?

Hắc Bào cười cười, không nói gì thêm, cầm lấy cái mâm vuông màu đen nhẹ nhàng run lên, chỉ thấy mây mù kiềm chế, tất cả dường như trước.

Vẻ mặt của Tô Ly lại lạnh xuống, nói:
- Ngươi đóng Chu Viên?

Hắc Bào nói:
- Đây là thế giới của Chu tiên sinh, ta mặc dù có hiểu biết, nhưng cũng không cách nào hoàn toàn đóng cửa, nhưng tạm thời đóng vài ngày vẫn có thể làm được.

Tô Ly hơi hơi nhướn mày, nói:
- Ngươi đến cuối cùng muốn làm cái gì?

Hắc Bào nói:
- Ta nói rồi, phí nhiều tâm tư bố cục như vậy, cuối cùng cũng phải lấy được đầy đủ cái lợi, trừ ngươi ra, ta còn muốn giết rất nhiều người.

Tô Ly lạnh giọng nói:
- Chỉ có Thông U Cảnh mới có thể tiến Chu Viên, cho dù ngươi sớm có mưu đồ, nhưng cấp dưới lẻn đi vào lại sức mạnh có hạn, vài thằng ma nhãi con đã nghĩ đánh thắng mấy trăm người? Ma tộc được thiên đạo chiếu cố, trời sinh liền có thể tu hành, thân hình có thể nói hoàn mỹ, nhưng vì sao cuối cùng đánh không thắng loài người chúng ta? Bởi vì chúng ta chính là dựa vào nhiều người, ức hiếp ma ít các ngươi.

- Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao loài người các ngươi trước sau không thể chiến thắng chúng ta? Bởi vì loài người các ngươi càng nhiều, sẽ càng dễ dàng nội chiến, ngoại trừ thức ăn thối rữa, trên vùng đại lục này của ta chưa từng thấy quá, giống như chủng tộc thích tự giết lẫn nhau như vậy của loài người các ngươi. Đương nhiên, ta cũng chưa từng có nghĩ tới, ở Chu Viên mở một cánh cửa hông, liền có thể mai táng mấy trăm người tu hành loài người Thông U Cảnh, ta chỉ là muốn giết chết vài người mà thôi, đây cũng không khó khăn.

Tô Ly hỏi:
- Ngươi muốn giết ai?

Hắc Bào mỉm cười nói:
- Chiết Tụ quá giống ngươi năm đó ngươi, cho nên là nhất định phải giết. Bao gồm con gái của ngươi ở bên trong hai tiểu cô nương, cũng là người nhất định phải chết, thiếu niên viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện kia gọi là Trần Trường Sinh? Là bốn người này, ta rất đáng tiếc Cẩu Hàn Thực không có tiến Chu Viên, bằng không gần như đủ cả rồi. Tại sao phải giết bốn người này? Bởi vì bọn họ là tương lai của loài người, mà ngươi là hiện tại của loài người. Chu Viên tái hiện, giúp ta hủy diệt hiện tại và tương lai của loài người, nghĩ đến chủ nhân của nó nếu biết chuyện này, cũng sẽ rất vui mừng.

Tô Ly trầm mặc một lát sau hỏi:
- Thu Sơn Quân đâu này?

- Chân long huyết mạch, không đủ hai mươi thì Tụ Tinh thành công... Đúng là thiên tài chân chính.

Hắc Bào nhìn hắn mỉm cười nói:
- Đáng tiếc tên vãn bối kia của ngươi là một kẻ tình si, khiến hắn biết rằng, mở ra Chu Viên chẳng khác gì là đã mở ra cửa chính đi thông vực sâu cho bốn người kia, để hắn biết rằng Từ Hữu Dung là bởi vì hắn mà chết, hắn tất nhiên sẽ hối tiếc cả đời, đối phó kẻ tình si như vậy, không giết hắn càng tàn nhẫn hơn nếu so với giết hắn.

Tô Ly nói:
- Vương Phá, Tiếu Trương, Lương Vương Tôn.

Ba cái tên này, đều trên Tiêu Dao Bảng.

Hắn nói ra, là nghi vấn, cũng là khiêu chiến.

Hắc Bào ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Giống như ngươi nói vậy, loài người có thể sống như vậy, ta cuối cùng cần thật nhiều kiên nhẫn, từ từ sẽ đến, chậm rãi giết đi, ta nghĩ, một ngày nào đó có thể giết hết sạch sẽ.

Nói xong câu đó, hắn bắt đầu ho khan, khuôn mặt anh tuấn trở nên tái nhợt, màu xanh dưới làn da cũng càng phát ra nồng đậm, lộ vẻ phá lệ yêu dị, khóe môi thậm chí tràn ra một dòng máu tươi.

Thân ảnh của Tô Ly cũng hơi hơi lắc lư đứng lên, ánh mắt lộ vẻ ảm đạm.

Cho đến lúc này, tuyết trong khoảng không yên lặng, mới xuất hiện mấy trăm vết kiếm giăng khắp nơi.

Có vài vết kiếm xâm nhập trong tuyết vài dặm, thậm chí phảng phất muốn phá vỡ không trung.

Nhưng chung quy không thể phá vỡ, bởi vì ở ngoài khoảng không tuyết, còn có phất phới nhiều tuyết.

Hoá ra cùng lúc nói chuyện, hai gã cao thủ mạnh nhất thế gian, luôn luôn đang chiến đấu.

Theo tiếng ho khan của Hắc Bào, khoảng không tuyết yên lặng dần dần buông lỏng, tuyết rơi xuống một lần nữa.

Mấy bóng dáng giống như núi, chậm rãi hiện ra ở bốn phía cánh đồng tuyết, uy áp kinh khủng đến cực điểm.

Mấy vị Đại tướng Ma tộc đang lúc xuất hiện.

Một bóng ma sinh ra từ đằng xa trong Thành Tuyết Lão, che đậy một nửa vùng thiên không, đã rơi vào phía trên cánh đồng tuyết.

Tô Ly giật mình, xoay người nhìn về phía nam, híp hai mắt, vẻ mặt hơi thất vọng, dường như có nhận thấy.

Sau đó, hắn chợt quát lên:
- Thôi nào mọi người.

Đại Trận Ly Sơn Vạn Kiếm lại khởi động lần nữa, vạn đường kiếm quang dưới ánh sáng mặt trời, giống như kim chảy..

Bạch hạc một tiếng thanh minh, rời khỏi Thánh Nữ Phong.

Trên đài Cam Lộ trong hoàng cung kinh đô, không có bóng dáng của Thánh Hậu nương nương.

Tiếng chuông bên trong Ly Cung, đều không có dấu hiệu vang lên báo trước, tuy rằng không hiện dồn dập, nhưng mềm mại không dứt, dường như vĩnh viễn sẽ không ngừng lại.

Dưới nhà tranh ngoài thành Hán Thu, Chu Lạc mở choàng mắt, chỉ có cảnh giác và khiếp sợ vô hạn, làm sao có thể nhìn được nửa phần men say,

Trong buồng xe, Mai Lý Sa cũng mở hai mắt ra, trong hai mắt hơi có vẻ đục ngầu hiện lên một tia thần sắc không hiểu.

Bọn họ không biết phương bắc xa xôi, bên ngoài Thành Tuyết Lão đang phát sinh chuyện gì, vẫn là tạm thời không biết Ly Sơn chấn động, nghe không được tiếng chuông của Ly Cung, nhưng một khắc này trước, bọn họ đã cảm giác được một chuyện cực kỳ khiếp sợ ngoài ý muốn—— Chu Viên đóng cửa một lần nữa.

Một vùng hỗn loạn trong rừng cây, trưởng lão của Trường Sinh Tông, quốc giáo giáo sĩ, sư trưởng của chư học viện tông phái, đều vọt tới vùng mây mù không tiêu tan phía trước nọ.

Tia chớp trong sương mù vẫn như cũ dữ tợn như rắn, lúc sáng sớm bị cầu vồng mở ra lối đi kia, chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa, một lần nữa bị sương mù chiếm cứ.

Cầu vồng vẫn còn, nhưng vị trí đang di động không ngừng, không thể chuẩn xác mở ra đường đi, chỉ có thể khiến sương mù không ngừng quay cuồng.

Chu Lạc và Mai Lý Sa đứng ở phía trước nhất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hình ảnh trước mắt, lấy nhãn lực của bọn họ, có thể nhìn thấy con đường nhỏ uốn khúc Thông U ở trong sương mù kia như ẩn như hiện, xác nhận con đường cũng không có bị biến mất hoàn toàn, chỉ có điều đã nhận được sự nhiễu loạn nào đó, tạm thời không thể thông hành.

- Thế giới nhỏ đều có quy tắc vận hành khác, ngoại trừ kẻ có được, ai cũng không thể thay đổi.

Mai Lý Sa trì hoãn vừa nói:
- Trừ phi Chu Độc Phu sống lại, không ai có thể đóng cửa Chu Viên trước, muốn qua vài ngày, cửa vườn sẽ phải mở ra một lần nữa.

Nói là như thế, không khí trong rừng lại không có cách nào trở nên nhẹ nhàng hơn.

Là ai đang ảnh hưởng tiến trình mở ra Chu Viên? Hắn muốn làm mấy thứ gì đó?

Chu Lạc và Mai Lý Sa không cần suy nghĩ, liền biết chắc là Ma tộc ra tay.

Bọn họ thậm chí trực tiếp nghĩ tới tên của người kia —— Hắc Bào.

Chuyện mà Mai Lý Sa nghĩ đến càng nhiều hơn, vẻ ưu tư trên mặt càng ngày càng đậm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi