TRẠCH THIÊN KÝ

Bên hồ chỉ còn lại nữ nhân Ma tộc, cô gái đoan trang và Lương Tiếu Hiểu.

Trần Trường Sinh nhìn Lương Tiếu Hiểu hỏi một câu:
- Tại sao?

Đây là chuyện hắn rất muốn biết, cũng là chuyện Thất Gian muốn biết nhất. Một trăm năm nay, rất hiếm xảy ra chuyện loài người phục dịch cho Ma tộc. Huống hồ Lương Tiếu Hiểu là Thần Quốc Thất Luật, tiền đồ vô cùng rộng mở, Ma tộc căn bản không thể cho y tiền đồ và lợi ích hơn. Nghĩ thế nào, sự thay đổi của y cũng không có bất kỳ đạo lý gì.

Lương Tiếu Hiểu không có trả lời, chậm rãi giơ kiếm trong tay lên, giữa chân mày đều là sương ý.

- Để lại ba người bọn ta, ngươi có cảm thấy điều này là đánh giá thấp ngươi rồi không? Ta cũng rất hiếu kỳ, trên người ngươi còn có bảo bối đặc biệt gì nữa không.

Mỹ nhân Ma tộc nhìn hắn quyến rũ nói.

Cặp vợ chồng đó đi đuổi giết Thất Gian và Chiết Tụ đó, cơ hồ quả thật là xem thường. Nhưng Trần Trường Sinh không nghĩ như vậy, phía sau bức màn âm mưu này là đại nhân áo bào đen thần bí đáng sợ. Biết bao năm nay đã có vô số chuyện sớm đã chứng minh quân sư Ma tộc đó xưa nay tính toán không bỏ sót. Ma tộc để lại ba người để giết hắn, điều đó chứng minh ba người đó có thể giết chết hắn.

- Viện trưởng Quốc Giáo Học Viện trẻ tuổi nhất trong lịch sử loài người, cứ im hơi lặng tiếng chết đi như vậy, ngay cả ta cũng có chút tiếc nuối. Mỹ nhân Ma tộc nhìn hắn thở dài nói.

Cô gái xinh đẹp thần thái đoan trang đó hoàn toàn tương phản với khí phái của ả. Nhưng khi hai ả đứng cùng nhau, ngược lại thật rất giống, giống một đôi song thai.

Trong lúc mơ hồ, Trần Trường Sinh ít nhất nhìn thấy phía sau hai ả, mọc một đôi cánh chim do ánh sáng ngưng tụ tạo thành. Giống như cảnh tượng lúc trước bọn họ đứt tay mọc lại.

Một đường khí tức cường đại lạnh lẽo phát ra từ trong đôi cánh phía sau hai cô gái.

Thấn trí tri giác của Trần Trường Sinh vô cùng nhạy bén, hắn xác định rõ thứ cường đại này, mình không thể chống cự được.

Huống hồ thanh kiếm âm hiểm ti tiện nhưng rất cường đại của Lương Tiểu Hiểu vẫn ở bên cạnh.

Xương sườn của hắn đã gãy mấy cái, bên ngoài cánh tay không biết có bao nhiên vết rạn. Trước đó mấy lần hắn đã suýt phun ra máu tươi, đều bị hắn gượng ép nuốt vào. Thức hải bị chấn động nghiêm trọng, kinh mạch vốn không thông, lúc này vận hành chân nguyên càng thêm ngưng trệ. Tuy bên ngoài nhìn không có bị thương, nhưng vết thương của hắn đã rất nặng.

Rõ ràng đám kẻ địch cả hắn cũng rất rõ điều này.

Đây là một trận chiến không có bất kỳ lo lắng gì. Cho dù hắn có pháp khí rất cường đại, có đoản kiếm rất sắc bén.

Nếu trận chiến kéo dài thêm chút nữa, hắn cả dù cũng sắp cầm không nổi, cả kiếm cũng cầm không vững, thì có thể làm gì?

Nhưng Trần Trường Sinh căn bản không có tự ti như vậy.

Hắn một tay cầm dù, một tay cầm kiếm, thần tình vẫn nghiêm nghị chăm chú.

Tuyệt vọng? Không, chỉ cần tiếp tục kiên trì, nhất định sẽ có hy vọng.

Trong rừng núi xa xa, bóng người đó tựa hồ có chút do dự.

Nếu hắn có thể phát triển ra năng lực và ý chí trong trận chiến này, có lẽ có thể trợ giúp rất nhiều dũng khí cho nhân tộc đó.

Hơn nữa hắn vẫn đang chờ tin tức tốt lành của Hắc Long mang về.

Tế phục màu trắng nhẹ nhàng phấp phiêu trong gió, thiếu nữ trầm mặc trên lưng núi đi lên trước. Có chút cô đơn, có chút mệt mõi, nhưng thần tĩnh vẫn tĩnh lặng.

Nhìn trường cung của thiếu nữ đang đeo, Hắc Long sinh lòng cảnh giác. Rõ ràng nó chính là đến nàng, nhưng trong phút chốc, nó không muốn tới gần nàng.

Tầm mắt của Hắc Long, thuận theo dấu chân của thiếu nữ bạch y vọng nhìn ra xa, nhìn thấy đỉnh núi nhô lên của thảo nguyên sâu thẳm.

Lúc này mặt trời lại lặn xuống phía Tây, thảo nguyên thần bí lại bắt đầu thiêu cháy, đỉnh núi đó cũng trở nên đỏ rực một mảnh.

Cảm giác kỵ lạ hôm trước, lúc nhìn thấy đỉnh núi đó lại xuất hiện trong thần thức của Hắc Long.

Nó muốn đi qua bên đó xem thử, ở đó hình như có sự vật gì đang vẫy gọi hô hoán nó.

Nhưng nó không dám đi qua.

Vì lúc này trên đỉnh núi Mộ Dục sáng ngời vạn trượng đang ngồi một vị tiểu cô nương hơn 10 tuổi, và một lão già đang gãy đàn.

Thị lực của Hắc Long rất tốt, thậm chí nó có thể nhìn rõ khí chất thơ ngây ở giữa chân mày của tiểu cô nương này.

Nó rất rõ, cảnh giác và bất an trước đó nảy sinh trong lòng, một nữa đến từ trường cung của thiếu nữ bạch ý, một nữa chính là đến từ giữa chân mày của tiểu cô nương này.

Là cự long huyền sương kiêu ngạo nhất, cao quý nhất thế gian, vì cảnh giác và bất an này, nó cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nếu nó là bản thể thật, bất luận là thiếu nữ bạch y hay là tiểu cô nương và người già gãy đàn đó, nó đều có thể dễ dàng nuốt chửng, cả nước cũng không cần uống.

Nhưng bây giờ nó chỉ là một long hồn phụ trên Ngọc Như Ý.

Nó không có năng lực tham dự trong trận chiến giữa Trần Trường Sinh và những cường giả Ma tộc đó.

Cho tới bây giờ, cho dù trận chiến bắt đầu, nó ngay cả tiến tới gần cũng không thể.

Thiếu nữ mặc tế phục màu trắng tiếp tục âm thầm băng núi vượt sông.

Tiểu cô nương mặt mày hờ hững, tiếp tục chờ đợi trên núi.

Bất luận phải chờ bao lâu, cuối cùng bọn họ sẽ gặp nhau.

Trong đám cỏ dại mọc khắp núi, bỗng nhiên xuất hiện một cái khe, chạy thẳng tắp xuống núi, giống như có tảng đá lớn lăn xuống.

Từ trên núi lăn xuống không phải là tảng đá mà là Chiết Tụ và Thất Gian.

Lá cỏ sắc bén, đá núi càng cứng, nhưng không để lại chút vết thương gì trên mặt Chiết Tụ.

Thất Gian bỗng nhiên vô lực nằm phục trên vai y, tóc rối bời, khuôn mặt tái nhợt.

Chiết Tụ cõng Thất Gian cuồng chạy về phía mặt trời lặn, máu tươi không ngừng chảy

Lúc này bọn họ đã xuyên qua hồ Thiên Địa Đảo Thác, tới thế giới bên vách núi.

Y không biết cặp vợ chồng ma tướng đó đang đuổi sau lưng, càng không biết đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể nắm được hành tung của mình. Nhưng khứu giác nhạy bén đối với nguy hiểm trong bản thể, làm y cảnh giác dị thường. Y dường như có thể nghe thấy tiếng bước chân sau lưng. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng động lạ do phá thủng nồi sắt phát ra.

Y nhất định phải nhanh hơn một chút

Nhưng liền sau đó, y bỗng nhiên dừng lại.

Thất Gian khó khăn mở mắt ra, nhìn con đường thẳng tắp trước mặt, xa xăm hỏi:
- Làm sao bây giờ?

Chiết Tụ mặt không biểu tình nhìn con đường phía trước, hỏi:
- Kế tiếp nên đi như thế nào?

Thất Gian giọng hơi yếu nói:
- Ta làm sao biết

Vì một số chuyện trong đối chiến Đại Triều Thí, y vẫn còn căm ghét thiếu niên Lang tộc này, căn bản không muốn có bất cứ qua lại gì với đối phương. Bây giờ y lại được đối phương cõng trên lưng, điều này đã làm y ủy khuất buồn bã. Ai biết, cái người này lại còn muốn hỏi người bị trọng như như mình đi như thế nào, thật là vô dụng hết sức.

- Ta không nhìn thấy, cho nên bắt đầu từ bây giờ do ngươi chỉ đường.

Giọng nói của Chiết Tụ rất bình tĩnh, không có chút dao động cảm xúc.

Nắng chiều chiếu vào mắt y, không phải màu đỏ mà là màu xanh nặng trĩu.

Độc của Khổng Tước Linh cuối cùng phát tác

Ánh nằng chiều tà chiếu lên đường núi, càng u tĩnh, càng thêm miên man

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi