TRẠCH THIÊN KÝ

Ngọn núi mà Lương Vương Tôn muốn gặp , muốn đẩy ngã, tự nhiên là Ly sơn.

Toàn bộ đại lục đều biết, Tô Ly chính là Ly sơn.

Trong dĩ vãng, ngọn núi này cao không thể chạm, cho dù là Vương Phá, Tiếu Trương, Lương Vương Tôn cường giả cao cao tại thượng trên Tiêu Dao bảng, cũng không cách nào khởi xướng chính diện khiêu chiến đối với hắn, nhưng hiện tại, Tô Ly đã bị trọng thương, ngọn núi này đã liêu xiêu sắp ngã.

Lương Vương Tôn tin tưởng mình có đủ tư cách cùng năng lực phá hủy ngọn núi này, cho nên sau khi nhận được tin tức, hắn không chút do dự ngồi đại liễn rời khỏi Vương phủ, tới trước gian khách sạn này.

Chẳng qua hiện tại phía trước ngọn núi này, còn có một tên thiếu niên đang đứng.

Hắn muốn đẩy ngã ngọn núi này, đầu tiên phải qua cửa ải của thiếu niên này.

"Ngươi chính là Trần Trường Sinh?"

Lương Vương Tôn nhìn tên thiếu niên trước thềm khách sạn, bình tĩnh hỏi.

Trần Trường Sinh không trả lời, bởi vì lúc này hắn rất khẩn trương. Trừ ở cửa Thiên Thư lăng từ xa xa nhìn Vương Phá một cái, đây là lần đầu tiên hắn thấy người trong Tiêu Dao bảng, những người tài giỏi này là lực lượng trung thành chân chính của thế giới loài người, niên đại dã hoa đua nở, bắt đầu từ khi Lương Vương Tôn cùng mấy cái tên kia xuất hiện.

Dĩ nhiên, từ Tây Trữ trấn đến kinh đô, hắn đã gặp rất nhiều đại nhân vật chân chính, nhưng những đại nhân vật này quá mức cao cao tại thượng, vô luận là Giáo Hoàng hay là Tô Ly, chỉ sợ quan hệ đã được xưng là thân mật, hắn cũng không cách nào có cảm giác thực sự. Nhưng vị Vương gia trẻ tuổi trên liên hoa liễn này không giống như thế, bởi vì lấy cảnh giới cùng danh tiếng bây giờ của Trần Trường Sinh, đã sớm vượt qua phạm trù Thanh Vân bảng, tiến vào Điểm Kim bảng, nói một cách khác, hắn đã rất gần Tiêu Dao bảng. Chỉ có đến gần, mới có thể cảm nhận được áp lực, hoặc là nói chênh lệch thực sự.

Lương Vương Tôn khẽ nhướng mày, Trần Trường Sinh trầm mặc làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, chẳng biết tại sao, hắn không tức giận, mà bình tĩnh hỏi lần nữa: "Ngươi chính là Trần Trường Sinh?"

Trần Trường Sinh lần này thật sự tỉnh hồn, mới biết được đối phương đang hỏi mình.

Đối phương tới để giết Tô Ly , người dám giết Tô Ly, đầu tiên lại đem lực chú ý đặt trên người của hắn, nếu như đổi lại thành thiếu niên khác, có thể sẽ sinh ra một chút kiêu ngạo cùng đắc ý, nhưng hắn không như vậy, bởi vì hắn không có có tự giác mình là danh nhân. Trên thực tế, vô luận Thanh Đằng yến, đại triêu thí, Thiên Thư lăng xem bia, cùng với sau đó tiếp nhận chức viện trưởng Quốc Giáo học viện, đủ loại chuyện, đã làm cho hắn thành nhân vật nổi danh nhất trên đại lục, cho dù là nhân vật như Lương Vương Tôn cũng muốn nói vài lời với hắn trước, cho dù là nói những lời không mặn không nhạt.

Phố dài trước khách sạn rất an tĩnh, bụi mù dần tan, trừ giáo sĩ đang tản mạn chung quanh, loáng thoáng còn có thể thấy rất nhiều thân ảnh, những người đó hẳn là tử sĩ của Vương phủ, sẵn sàng chuẩn bị khởi xướng tiến công về phía khách sạn, nhưng tạm thời vẫn không nhúc nhích, bởi vì tất cả mọi người đang chờ Trần Trường Sinh trả lời.

Tây Trữ trấn thiếu niên đạo sĩ hiện tại đã có tư cách tiến hành trao đổi ngang hàng với nhân vật như Lương Vương Tôn.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Trần Trường Sinh vẫn không nói gì, trực tiếp xoay người đi vào khách sạn, đóng kín đại môn, sau đó hóa thành một đạo khói xanh chạy lên lầu hai.

Lương Vương Tôn ngồi nghiêm chỉnh trên hắc liên hoa, lông mày nhướng lên cao hơn chút ít, tự tiếu phi tiếu.

Đẩy cửa phòng ra, Trần Trường Sinh đi tới trước ghế dựa của Tô Ly, nói: "Chúng ta chạy đi."

Tô Ly mở mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đã chơi tất tay rồi, muốn nhận thua cũng không còn kịp nữa."

Trần Trường Sinh cúi đầu, không nói gì, ngực khẽ chập chùng.

Hắn muốn đưa Tô Ly đi chạy trốn, tự nhiên nói rõ hắn đã phủ nhận ý nghĩ ban đầu của mình.

Hắn nhận thua, bởi vì thực lực sai biệt đã rất rõ ràng.

Bởi vì chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã biết mình tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội nào chiến thắng Lương Vương Tôn.

Một tia khả năng mảnh hơn sợi tóc cũng không có.

...

...

Ngoài khách sạn, phố dài yên tĩnh như trước.

Lương Vương Tôn từ trên cao nhìn xuống Tầm Dương thành giáo chủ đại nhân, hỏi: "Quốc Giáo có quản chuyện này?"

Hoa Giới Phu thần sắc không thay đổi, nói: "Chết sống của người không liên quan, ta sẽ không quản, nhưng an nguy của Trần viện trưởng, chúng ta tất nhiên sẽ xen vào ."

Lúc trước Trần Trường Sinh nói với vị giáo chủ đại nhân này có thể coi như không biết mình đi tới Tầm Dương thành, nhưng mà cả Tầm Dương thành đều biết hắn ở chỗ này, người trong Quốc Giáo làm sao có thể coi như không thấy?

"Ta không rõ vị Trần viện trưởng trẻ tuổi này vì sao lại quản chuyện này, nhưng... Ta mặc kệ."

Lương Vương Tôn từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết lau nhè nhẹ bụi bậm dính trên áo, nói: "Vương phủ đại liễn đã động, chuyện này sẽ phải có kết cục."

Hoa Giới Phu nhìn hắn vẻ mặt ngưng trọng nói: "Giáo Hoàng đại nhân ở kinh đô đang chờ đợi Trần viện trưởng trở về."

Lương Vương Tôn khẽ dừng động tác, trầm mặc một lát rồi nói: "Vậy các ngươi đưa hắn trở về. Nếu như hắn không chịu đi, ta không thể làm gì khác đành phải giết hắn thôi."

Hoa Giới Phu lắc đầu, nói: "Nói như vậy, Lương Vương phủ sẽ tuyệt hậu ."

Giáo chủ đại nhân nói rất thật thà, không có nửa điểm uy hiếp. Bởi vì đây là sự thực khách quan, nếu Trần Trường Sinh chết ở Tầm Dương thành, Quốc Giáo sẽ làm ra phản ứng gì, ai cũng có thể nghĩ ra được.

Nhưng càng thật thà, cho nên càng cường ngạnh.

Lương Vương Tôn lần nữa trầm mặc, đem chiếc khăn đã thành màu xám quăng ra khỏi liễn, có chút mất hứng nói: "Tuyệt hậu? Mười mấy năm trước sau chuyện kia, ngươi cảm thấy Lương Vương phủ tồn tại còn có ý nghĩa gì? Ta hôm nay dưới ban ngày ban mặt giết Tô Ly, chẳng lẽ không sợ Ly sơn giết cả nhà ta ư? Cho nên chuyện này đối với ta vô dụng."

Hoa Giới Phu cảm thấy gió xuân biến lạnh. Mười mấy năm trước, trận giết chóc kinh khủng nhất sau huyết án Quốc Giáo học viện đã bị các Thánh Nhân cưỡng ép xóa đi chân tướng, cho nên hắn cũng không quá rõ tất cả chi tiết của việc này, nhưng hắn biết rõ Lương Vương phủ đã phải trả giá thảm thiết đến cỡ nào.

Hắn nhìn Vương gia trẻ tuổi trên liễn, khuyên nhủ: "Cần gì quyết tuyệt đến thế."

Hắc liên liễn rất cao lớn, Lương Vương Tôn ngồi trong đó, tựa như ngồi ở trên lầu, vừa vặn ngang bằng với lầu hai khách sạn.

Hắn nhìn cửa sổ đang đóng kín, thở dài nói: "Ai bảo la mấy chữ kia quyết tuyệt đến vậy."

Tầm Dương thành biến thành một tòa tử thành yên tĩnh, một cuộc giết chóc gần ngay trước mắt, hết thảy cũng là bởi vì Trần Trường Sinh đẩy ra cửa sổ, hướng về phía cảnh xuân rực rỡ hô mấy chữ.

Tô Ly ở chỗ này.

Mấy chữ này đã bức Trần Trường Sinh cùng Tô Ly vào tử địa.

Thật ra chẳng phải cũng đã đem người muốn giết Tô Ly bức vào tuyệt cảnh hay sao.

Quốc Giáo không có biện pháp động thủ đối với Tô Ly.

Đại Chu quân đội không có biện pháp động thủ.

Người muốn âm thầm giết chết Tô Ly, tỷ như Lương Vương Tôn, chỉ có thể đàng hoàng tới giết.

Thế gian có rất nhiều chuyện chỉ có thể làm mà không thể nói, càng không thể để cho người ta nhìn thấy, nếu không sẽ không dễ giải quyết.

Vô luận là đối với Nam nhân, hay là đối với sách sử.

Tỷ như giết Tô Ly.

Đây chỉ có thể là một câu chuyện máu tanh núp trong góc khuất của lịch sử, như năm đó Lạc Liễu nguyên chi minh, như năm đó Bách Thảo Viên chi biến, như chân tướng Chu biến mất năm đó.

Trần Trường Sinh chỉ dùng mấy chữ, đã đem chuyện này biến thành một câu chuyện trọng đại thiên hạ đều biết.

"Thịnh yến đã bắt đầu, làm sao có thể rời tiệc trước?"

Trong gian phòng u ám của khách sạn, Tô Ly ngồi ở trên ghế, nhìn thiếu niên cúi đầu trước mặt mỉm cười nói: "Ta dạy ngươi hành quân bày trận, dạy ngươi tuệ kiếm như ý, ngươi học rất tốt, thậm chí vượt qua kỳ vọng cao nhất của ta đối với ngươi, lại có thể đem hàng vạn hàng nghìn biến hóa toàn bộ hóa thành tiếng la lúc trước... Hiện tại ta thật sự có chút ngạc nhiên, ngươi rốt cuộc có thể bảo vệ ta đến khi nào."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi