TRẠCH THIÊN KÝ

Chiếc xe ngựa phía đầu đường, tên quan viên kia còn đang ghi chép, trên giấy viết: "Theo phân tích tập hợp tin tức từ Tầm Dương thành, Tô Ly đã truyền thụ cho Trần Trường Sinh ba chiêu kiếm pháp, trong đó một kiếm có thể trợ giúp hắn trong thời gian ngắn bộc phát chân nguyên, uy lực khổng lồ, vốn tưởng rằng lúc trước hắn sẽ sử dụng một kiếm này, không ngờ Chu Tự Hoành trình độ kém cỏi, lại không thể ép hắn phải dùng một kiếm này.”

Trong xe còn có một quan viên khác, giống như trước cũng đến từ Thanh Lại ty, ở bên bổ sung nói: "Có thể nguyên nhân là do đoản kiếm của Trần Trường Sinh quá mức sắc bén."

Vị quan viên đang chấp bút trầm mặc chốc lát, có chút không xác định nói: "Nhưng thanh kiếm kia rõ ràng không có bất kỳ khí tức nào ba động, chỉ sắc bén mà làm được hay sau?"

Tên quan viên kia cũng không cách nào xác định, trừ thần binh trong truyền thuyết, có thanh kiếm nào có thể dễ dàng đâm thủng thân thể một cường giả Tụ Tinh cảnh như thế?

Lúc này trên đường rất an tĩnh, ánh mắt của mọi người cũng rơi vào đoản kiếm trong tay Trần Trường Sinh.

Thanh đoản kiếm này nhìn rất bình thường tầm thường, nhưng ai cũng biết, thanh kiếm này tuyệt đối không bình thường như vẻ bề ngoài.

Vị họa sĩ đến từ Thiên Cơ các, tay phải nắm bút khẽ run, thời gian rất lâu cũng không vẽ ra bức phác họa thứ ba.

Hắn đã chấn kinh tới cực điểm, phải biết rằng Thiên Cơ các chịu trách nhiệm bình chọn Bách Khí bảng, ánh mắt của hắn tự nhiên bất phàm, chỉ là liếc mắt đã nhìn ra thanh đoản kiếm của Trần Trường Sinh không có bất kỳ khí tức ba động

Đúng vậy, thanh đoản kiếm này không có bất kỳ khí tức ba động, chẳng qua là sắc bén.

Nhưng bất luận cái gì, nếu phát triển đến mức tận cùng, cũng sẽ phi thường đáng sợ.

Một thanh kiếm nếu như sắc bén đến trình độ khó có thể tưởng tượng, cần gì đến ngoại vật khác, thậm chí ngay cả thần thánh khí tức gia trì cũng không cần.

Càng làm hắn cảm thấy khiếp sợ, chính là thanh đoản kiếm của Trần Trường Sinh rõ ràng không phải là vật cũ.

"Vô Cấu..." Vị họa sĩ Thiên Cơ các kia ở trong lòng rung động nghĩ tới: "Chẳng lẽ Bách Khí bảng năm nay sẽ xuất hiện một cái tên mới hay sao?"

Cuộc chiến trước cửa Quốc Giáo học viện đã kết thúc, rất nhanh đã truyền đến các nơi trong kinh đô. Thiên Hải Thừa Vũ ngồi ở tầng cao nhất của Rừng Hồ lâu, nhìn hồ quang sơn sắc ngoài lâu, đột nhiên cảm giác có chút phiền chán, nhưng hắn là đại nhân vật tầm cỡ thế nào, chỉ trong chốc lát, một lần nữa thu liễm tâm thần, bình tĩnh nghĩ tới: "Thì ra đã có thực lực chiến đấu vượt biên, vậy cứ tiếp tục tốt lắm, ta Thiên Hải gia đứng đầu tứ hải, vô số cường giả cao thủ sẵn sàng góp sức, bản thân ta muốn xem xem, Quốc Giáo học viện có thể dựa vào viện trưởng thiếu niên này chống đỡ thời gian bao lâu."

Sau đó hắn nhìn thuộc hạ quỳ ở trước phòng, mỉm cười nói: "Ta không muốn ăn nữa, ngươi ăn sạch thức ăn trên bàn đi, không được lãng phí."

Vị thuộc hạ kia ngạc nhiên ngửng đầu lên, nhìn mấy chục món ăn trên bàn này, còn có đĩa lam long tôm vô cùng khổng lồ , hoảng sợ nghĩ tới làm sao ăn hết được?

Thiên Hải Thừa Vũ thu lại nụ cười, đứng dậy hướng ngoài Rừng Hồ lâu đi tới, lúc đi qua bên cạnh tên thuộc hạ kia mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như ăn không hết, cả nhà ngươi không cần sống nữa."

Thiên Đạo viện hồ nước cũng rất thanh u, chẳng qua ven hồ không có tửu lâu, chỉ có nhai thạch và cây liễu.

Trang viện trưởng đứng trong cành liễu, nhìn bóng lưng Quan Bạch, chuẩn bị nói gì đó, cuối cùng không nói gì, chẳng qua chỉ thở dài.

Bỗng nhiên, có mấy học sinh Thiên Đạo viện vội vã chạy tới, Quan Bạch dừng bước, quay đầu nhìn lại.

"Trần Trường Sinh thắng" Thiên Đạo viện học sinh ở phía xa đã hô đối với Trang viện trưởng, đồng thời nhìn về Quan Bạch sư huynh, trên mặt tràn đầy thần sắc kính phục .

Lúc trước Quan Bạch chỉ liếc nhìn bức họa kia, đã phán định Trần Trường Sinh tất nhiên sẽ chiến thắng, ánh mắt kiến thức như vậy, thật sự phi phàm. Nhưng làm bọn hắn không thể tin nổi, nghe được tin tức Trần Trường Sinh chiến thắng, Quan Bạch lông mày như kiếm nhướng cao, rõ ràng có chút bất ngờ, bởi vì, hắn không nghĩ Trần Trường Sinh thắng nhanh như vậy.

Hắn đối với kiếm pháp của Chu Tự Hoành rất khinh thường, đối với Trần Trường Sinh vô cùng coi trọng, nhưng dù sao hai người cách nhau một cái đại cảnh giới, vốn tưởng rằng cho dù Trần Trường Sinh thắng, tất nhiên cũng dựa vào Quốc Giáo chính tông tâm pháp cùng với kiếm tâm kiên nghị vô song, trải qua một phen khổ chiến thời gian dài, mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, nhưng mà... từ lúc thấy phác họa một kiếm đầu tiên đến hiện tại, hắn chẳng qua là ở ven hồ cùng Trang viện trưởng nói mấy câu, thời gian ngắn ngủi như vậy, Trần Trường Sinh đã thắng?

"Hắn dùng kiếm pháp gì?" Quan Bạch hỏi.

"Không biết." Mấy tên học sinh Thiên Đạo viện lắc đầu, sau đó vội vàng đem bức phác họa thứ hai mới vừa truyền tới đưa tới trong tay Quan Bạch.

Quan Bạch nhận lấy bức phác họa, chỉ thấy trên giấy vẽ vô số đường nét, xốc xếch khó có thể hình dung.

"Nhìn bức họa, song phương hẳn là đã xuất ra rất nhiều kiếm, chính là vị tiên sinh Thiên Cơ các kia cũng vẽ không rõ ràng lắm, chẳng qua là tính thời gian cũng không đúng lắm." Một học sinh Thiên Đạo viện không giải thích được nói.

Quan Bạch nhìn mấy trăm đường nét rất nhỏ trên giấy, cau mày nói: "Không phải là vết kiếm, là tinh vực."

Thiên Đạo viện các học sinh nghe vậy cả kinh, nghĩ thầm Chu Tự Hoành nhanh như vậy đã động tinh vực? Trần Trường Sinh đến tột cùng mạnh đến trình độ nào? Hơn làm bọn hắn giật mình chính là, Chu Tự Hoành động tinh vực, Trần Trường Sinh lại vẫn thắng, hắn làm sao làm được?

Xem ra trên bức họa còn có một đạo bút tích, tựa như chắc chắn, tựa như tràn đầy, nét chữ cứng cáp.

Quan Bạch nhìn đạo bút tích kia, đột nhiên, trong mắt có một đạo kiếm quang hiện lên, bên người mấy cành liễu mảnh đón gió mà loạn , gãy thành hơn mười đoạn, rơi vào trong hồ nước.

"Hắn vẫn chỉ dùng một kiếm." Hắn nói: "Một kiếm này..."

Hắn không nói tiếp, lắc đầu.

Lúc trước thấy kiếm đầu tiên của Trần Trường Sinh, hắn nói rõ hảo kiếm.

Bây giờ nhìn đến kiếm thứ hai của Trần Trường Sinh, hắn lại phát hiện mình không biết nên đánh giá như thế nào.

"Kiếm của hắn dù nhanh, nhưng trong vòng mười năm cũng không thể đuổi kịp ngươi."

Chẳng biết lúc nào, Trang viện trưởng đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn nói: "Cần gì vội vã như thế?"

"Ma tộc tùy thời có thể xâm nhập phía nam, ta sẽ đi Ủng Tuyết quan, mười năm sau... có thể ta đã chết, cho nên trước lúc rời kinh đô, ta muốn chấm dứt chuyện này."

Quan Bạch bình tĩnh nói: "Chẳng qua không ngờ tới, kiếm của hắn mạnh hơn so với trong tưởng tượng, như thế xem ra, ta thật cần tự mình đi đánh giá ."

Nói xong câu đó, cây liễu ven hồ nhẹ phẩy, gió nhẹ nổi lên, thân ảnh của hắn đã biến mất.

Không khí bi thương trong Giáo Khu xử, theo tin tức thắng lợi Trần Trường Sinh truyền đến, bị xua tan không ít.

Đại điện trong gian phòng chỗ sâu nhất , Lạc Lạc cũng rất bình tĩnh, bởi vì nàng chưa từng hoài nghi Trần Trường Sinh có thể đạt được thắng lợi hay không.

Giống như trước, giáo chủ đại nhân trong gian phòng đầy hoa mai cũng rất bình tĩnh, phảng phất ngủ thiếp đi.

Thanh Diệu Thập Tam ti giáo sĩ đang trị liệu cho Chu Tự Hoành.

Chu Tự Hoành che ngực, kẽ ngón tay đã không tràn ra máu tươi nữa, nhưng sắc mặt tái nhợt tựa như tờ giấy.

Hắn biết Trần Trường Sinh đã hạ thủ lưu tình, bởi vì thanh đoản kiếm sắc bén kia, mới vừa rồi lướt nhẹ qua trái tim của hắn, khoảng cách chỉ bằng một sợi tóc.

Chỉ cần cổ tay Trần Trường Sinh khẽ rung lên, hoặc chỉ cần phóng thích một tia chân nguyên, hắn sẽ bị phá nát u phủ, bỏ mình tại chỗ.

Nghĩ tới một kiếm mạn diệu lúc trước của Trần Trường Sinh đã phá tinh vực của mình đâm tới, Chu Tự Hoành cảm thấy vô cùng sợ hãi, run giọng nói: "Đây... rốt cuộc là kiếm gì?"

Đúng vậy, hắn hỏi không phải đoản kiếm trong tay Trần Trường Sinh, hắn hỏi chính là kiếm pháp.

Cuối cùng hắn vẫn là người trong kiếm đạo, ngoài thảm bại ra, muốn biết nhất chính là điều này.

Trần Trường Sinh biết hắn hỏi đương nhiên không phải là lúc cuối cùng chính mình xuất kiếmdùng chiêu Dạ Vũ Thanh Phiền, mà muốn biết mình phá tinh vực của hắn thế nào.

Nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không giải thích quá mức cặn kẽ, chỉ nói: "Đây là kiếm pháp Tô Ly tiền bối truyền cho ta."

Nghe hai chữ Tô Ly, trên đường an tĩnh chợt trở nên náo loạn, đám người nghị luận xôn xao.

Thì ra... Trần Trường Sinh dùng kiếm pháp của Tô Ly.

Đại lục có vô số cường giả, không nói Thiên Cơ các công bố những bảng kia, chính là ở ngoài bàng, còn có rất nhiều tuyệt thế cao nhân. Các cường giả ai mạnh ai yếu, vẫn là chuyện thế nhân cảm thấy hứng thú nhất, cũng nghị luận nhiều nhất. Chỉ có một chuyện, chưa từng có nghi vấn, cũng không cần thảo luận, toàn bộ đại lục đều công nhận, thậm chí đặt trong ngàn năm thời gian tới phán định, vẫn là kết luận của tuyệt đại đa số người.

Chu Độc Phu, đao đạo đệ nhất.

Thái Tông Hoàng Đế, thương đạo đệ nhất.

Tô Ly, kiếm đạo đệ nhất

Nghe được lời của Trần Trường Sinh, ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng có chút không đúng, nhất là chút ít người trong kiếm đạo dưới mái che nắng, lại có đủ loại tâm tình phức tạp chí cực, hâm mộ, ghen tỵ, ngơ ngẩn, phẫn hận, không phải trường hợp cá biệt. Chu Tự Hoành càng hối hận tới cực điểm —— Tô Ly lại truyền kiếm pháp cho Trần Trường Sinh, sớm biết như thế, hắn làm sao dám chủ quan như vậy.

Đúng vậy, Thiên Hải gia cung cấp tư liệu cho hắn từng đề cập tới, thậm chí toàn bộ đại lục rất nhiều người cũng biết chuyện đã xảy ra trong Tầm Dương thành, nhưng vẫn không có ai tin tưởng Tô Ly sẽ truyền kiếm pháp cho Trần Trường Sinh. Bởi vì Tô Ly rất cô rất kiêu ngạo, ánh mắt rất cao, hơn nữa truyền kiếm tuyệt không phải chuyện nhỏ. Huống chi, Trần Trường Sinh chính là người thừa kế Quốc Giáo, cùng Ly Sơn kiếm tông vốn là địch nhân.

"Thì ra là vậy." Chu Tự Hoành nhìn Trần Trường Sinh giọng căm hận nói: "Nếu không ngươi làm sao có thể thắng ta "

Trần Trường Sinh nghe lời này, lắc đầu nói: "Không, theo ta được biết, có thể trong Thông U cảnh thắng ngươi, ít nhất còn có năm người."

Chu Tự Hoành nhìn vào mắt của hắn, biết hắn không nói dối, cảm giác thất bại càng đậm, vẻ mặt mờ mịt, tựa như ngây người.

Trần Trường Sinh không để ý đến hắn nữa, xoay người đi tới Quốc cửa Giáo học viện.

Nhìn bóng lưng của hắn, trong đám người vang lên rất nhiều tiếng hô, có người yêu cầu hắn nói cái gì đó , còn có chút người trực tiếp mong hắn nói ra tên họ năm người kia . Lúc này dân chúng ở trên đường, đều là tới xem náo nhiệt , dĩ nhiên rất thích náo nhiệt, nghe hai câu nói chuyện cuối cùng của Trần Trường Sinh cùng Chu Tự Hoành, dĩ nhiên rất muốn biết, trong mắt hắn, còn có những thiên tài Thông U cảnh nào có thể như hắn, vượt biên chiến thắng Tụ Tinh cảnh cường giả.

Trần Trường Sinh không nói gì, ở dưới sự bảo vệ của Ly cung giáo sĩ xuyên qua đám người, trở lại cửa Quốc Giáo học viện.

Viện môn phía trước đã có xe ngựa chuẩn bị xong, Hiên Viên Phá lái xe.

Xe ngựa xuyên qua Bách Hoa hạng, thông qua đám người, đi tới trên đường.

Mọi người nhìn chiếc xe ngựa này, rất tò mò, Quốc Giáo học viện mới vừa đạt được thắng lợi trận đầu, liền muốn ra ngoài? Bọn họ muốn đi đâu?

Quốc Giáo học viện xe ngựa đi tới trên đường, đi qua mái che nắng , bỗng nhiên ngừng lại.

Rèm cửa sổ bị nhấc lên, lộ ra mặt Đường Tam Thập Lục, nhất thời đưa tới rất nhiều thiếu nữ hoan hô.

Đường Tam Thập Lục nhìn các thiếu nữ nhoẻn miệng cười, sau đó nhìn về mọi người dưới mái che nắng nói: "Ngày hôm qua tốn ba canh giờ dựng ra cái lều rách này, quá lãng phí thời gian."

Dựng lều xem cuộc vui, tuồng vui này lại chỉ diễn ra chốc lát thời gian, so với thời gian dựng lều còn muốn ít hơn.

Thật đáng cười.

Đường Tam Thập Lục không thích những người đến xem trò vui này, cho nên cố ý để Hiên Viên Phá đem xe dừng lại, châm chọc bọn họ một phen.

Rất nhiều đại nhân vật dưới mái che sắc mặt không thế nào đẹp mắt, quản sự tứ đại phường thì đều mặt không thay đổi sắc.

Đường Tam Thập Lục buông xuống rèm cửa sổ, nhìn về đoản kiếm bên thắt lưng Trần Trường Sinh nói: "Vô Cấu cái tên này không sai."

Ban đầu ở Lý Tử Viên khách sạn, hắn muốn xem thanh kiếm này, bị Trần Trường Sinh cự tuyệt, vẫn luôn có chút mất hứng.

Hôm nay hắn đại khái hiểu chút ít nguyên nhân.

Trần Trường Sinh có chút không xác định bản lãnh đặt tên của mình, hỏi: "Thật không sai ?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Kiếm cũng như người, quả thật không tệ."

Trần Trường Sinh khẽ mỉm cười, chuẩn bị nói đùa mấy câu, tỷ như người cũng như kiếm.

Dễ dàng chiến thắng Chu Tự Hoành, mặc dù nằm trong dự liệu của hắn, nhưng cuối cùng vẫn là chuyện đáng cao hứng, hắn lúc này rất vui vẻ.

Ngay lúc này, tầm mắt của hắn xuyên qua rèm cửa sổ bị gió nhấc lên, rơi vào nơi nào đó trong đám người bên cạnh đường.

Một nam tử đứng ở nơi đó, dáng vẻ cao ngất bất phàm, vẻ mặt yên lặng đạm mạc, tóc mai có mấy viên phong trần, tựa như mới vừa kết thúc một cuộc lữ trình vô cùng dài dòng.

Trần Trường Sinh không biết người này là ai, chẳng qua cảm thấy người này tựa như thanh trường kiếm bên người hắn, vô cùng trầm ổn, rồi lại cực độ nguy hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi