TRẠCH THIÊN KÝ

Hôm nay kinh đô đặc biệt náo nhiệt.

Thời điểm sáng sớm, chính là cuộc chiến đấu trước cửa Quốc Giáo học viện, Trần Trường Sinh vượt cấp chiến thắng Chu Tự Hoành.

Chuyện này đã có thể nói là kinh thế hãi tục.

Nhưng không ai ngờ tới, kế tiếp hắn lại làm một chuyện càng thêm kinh thế hãi tục.

Hắn mang theo hai học sinh còn lại của Quốc Giáo học viện, lái xe xông thẳng vào Chu ngục, nghe đồn hiện tại đang ở bên trong cùng vị Chu Thông đại nhân đáng sợ kia giằng co.

Quốc Giáo học viện muốn đòi người.

Chu Thông không muốn thả người.

Biết được tin tức kia, rất nhiều dân chúng kinh đô vội vã chạy tới xem náo nhiệt, chẳng qua không giống sáng sớm tới xem náo nhiệt, Chu ngục sát khí quá nặng, hình tượng ở dân gian quá mức âm trầm, mọi người không dám tới quá gần.

Cho nên thời điểm năm trăm kỵ binh Quốc Giáo rầm rầm qua phố, không có sinh ra ngộ thương.

Ngay sau đó, một vị thủ lĩnh thái giám trong hoàng cung đã tới, phó tể trình diện, Mao Thu Vũ trình diện, cuối cùng, xe ngựa của phủ Quận Vương cũng chạy tới hiện trường.

Không ai tiến vào Chu ngục, thậm chí ngay cả trong hẻm cũng chẳng bước vào.

Trần Lưu vương từ trên xe bước xuống, liếc nhìn năm trăm Quốc Giáo kỵ binh, không dễ dàng phát giác hơi nhíu mày, nhìn về Mao Thu Vũ cười khổ một cái, nói: "Chuyện này, quả thật náo nhiệt quá lớn."

Hôm nay chuyện này quả thật náo nhiệt quá lớn. Tất cả mọi người đều biết, tân quy của Quốc Giáo về chư viện luyện tập võ nghệ, là triều đình, chính xác hơn là Thiên Hải gia cùng với hai vị đại chủ giáo trung với Thánh Hậu nương nương, chèn ép đối với Quốc Giáo học viện. Nhưng không ai nghĩ tới, Quốc Giáo học viện đối với chuyện này phản ứng kịch liệt đến thế, hơn nữa nhanh chóng như thế, mới vừa đạt được thắng lợi trận đầu, hẳn là không chút do dự trực tiếp đi Chu ngục đòi người

Thiên Đạo viện viện trưởng trong quá khứ Mao Thu Vũ, bây giờ là Thánh Đường đại chủ giáo của Anh Hoa điện, đứng ở trong hàng ngũ lục cự đầu.

Hắn đến nơi đây, không nghi ngờ chút nào đã đại biểu cho thái độ của Ly cung, vấn đề là ngay cả đại nhân vật như vậy cũng đứng phía ngoài ngõ, không có đi vào.

Ai cũng biết, quan hệ giữa Thánh Hậu nương nương cùng Ly cung trong một năm gần nhất xảy ra biến hóa vô cùng lớn, càng lúc càng xa, nhưng ít nhất bề ngoài vẫn đang duy trì bình tĩnh.

Thời điểm mà hai vị Thánh Nhân vẫn đang giữ vững trầm mặc, ai cũng không muốn, cũng không dám làm cho thế cục trở nên càng thêm khẩn trương, cuối cùng vượt khỏi khống chế, bởi vì không có bất kỳ phương nào dám thừa nhận hậu quả đáng sợ kia.

Cho đến khi xe ngựa của Quốc Giáo học viện đi vào trong ngõ.

Nếu như hôm nay, trong gian tiểu viện này phát sinh biến cố, như vậy kinh đô, thậm chí toàn bộ thế giới nhân loại đều sẽ phát sinh đại sự.

Trong tiểu viện, Đường Tam Thập Lục nhìn Chu Thông vô cùng thật tình, thậm chí có thể nói là chân thành nói: "Đại nhân, ta phải nói thật với ngài, mạng của Trần Trường Sinh... thật sự rất tốt, có thể nói là quý giá vô cùng. Ta không biết Thánh Hậu nương nương sẽ đánh giá thế nào, nhưng ít ra ở trong mắt Giáo Hoàng Bệ Hạ, mạng của đại nhân ngài tất nhiên sẽ không quý giá bằng mạng của Trần Trường Sinh, nếu như hôm nay hắn chết trong Chu ngục, ngươi suy nghĩ xem Giáo Hoàng Bệ Hạ sẽ bỏ qua cho ngài sao? Hơn nữa nương nương sẽ đánh giá ngài thế nào?"

"Quý giá vô cùng sao?" Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh khẽ híp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói: "Hơn nữa có thể ngài không hiểu hắn, hắn người này có đôi khi thật sự rất bướng bỉnh, rất ngu xuẩn, hắn thật sự có thể làm chuyện như đem mạng mình đổi lấy mạng Chiết Tụ."

"Nói đến nói đi, vẫn là đang uy hiếp ta." Chu Thông sinh ra rất nhiều cảm khái, nói: "Có phải gần đây trong kinh đô đã ít đi tin đồn về ta, thế cho nên không có người nào sợ ta rồi?"

Đường Tam Thập Lục mỉm cười nói: "Tùy ngài nghĩ."

Chu Thông lạnh giọng quát lên: "Các ngươi có thể gánh vác được hậu quả của chuyện này không?"

Trần Trường Sinh nói: "Không phải bản thân ta muốn làm viện trưởng Quốc Giáo học viện, ta không cho rằng mình cần gánh vác trách nhiệm này."

Ý tứ của những lời này đã rất rõ ràng.

Hắn là viện trưởng Quốc Giáo học viện, Chiết Tụ là học sinh trên danh sách của Quốc Giáo học viện, Chiết Tụ bị giam trong Chu ngục đã quá lâu, hắn dĩ nhiên phải đem Chiết Tụ cứu ra. Về phần đằng sau chuyện này ẩn giấu bao nhiêu thâm ý, hắn thật sự nghĩ mãi vẫn không rõ, cũng không muốn suy nghĩ tiếp. Cho nên hắn chỉ cần gánh chịu một cái hậu quả đó là viện trưởng muốn che chở cho học sinh của mình. Về phần chuyện này có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì khác hay không, dĩ nhiên hẳn là để cho người cho hắn làm viện trưởng Quốc Giáo học viện, cùng với người để cho Chu Thông đem Chiết Tụ giam lại tới chịu trách nhiệm.

Đổi lại mà nói, nếu như hôm nay trong viện thật sự nổi lên phong ba, triều đình cùng Ly cung sau đó sẽ thành thế như nước lửa, chỉ sợ thiên hạ đại loạn, Ma tộc thừa cơ xâm lấn, vạn dân trôi giạt khắp nơi, rồi đến Nhân tộc chịu khổ nô dịch một vạn năm mười vạn năm... đây đều là lỗi của Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Thánh Hậu nương nương.

Trong tiểu viện lần nữa trở nên vô cùng an tĩnh.

Chu Thông hoàn toàn không ngờ Trần Trường Sinh có ý tứ này, khẽ híp mắt, lạnh lẽo đột nhiên đậm hơn, cánh hoa trên mặt đất cũng được phủ một tầng sương.

Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá nhìn Trần Trường Sinh, đều rất thán phục.

Ly cung, Quang Minh chánh điện.

Vô số pho tượng thánh hiền, hoặc là túc mục, hoặc là thần thánh, tỏa ra quang huy nhàn nhạt, nhìn chăm chú vào thiên không bên ngoài điện.

Giáo Hoàng đại nhân cũng đang nhìn thiên không, ánh mắt yên tĩnh, giống như vừa rồi căn bản không nghe được Trần Trường Sinh đã làm gì, nói những thứ gì.

"Người không hiểu chuyện, không biết đại cục như Trần Trường Sinh, làm sao có thể thừa kế Quốc Giáo được?"

Người nói chuyện là Ti Nguyên đạo nhân, đứng đầu Chiết Trùng điện. Đứng ở bên cạnh hắn chính là Lăng Hải chi vương, đứng đầu Thiên Tài điện.

Là hai vị Thánh Đường đại chủ giáo trẻ tuổi nhất, đồng thời cũng có thực quyền cao nhất trong lục cự đầu của Quốc Giáo, thái độ của bọn họ đối với Giáo Hoàng Bệ Hạ vẫn tôn kính, nhưng nói chuyện đã vô cùng trực tiếp.

Hoặc cũng bởi vì bọn hắn cự ly thần thánh lĩnh vực đã chỉ còn một bước ngắn, đã có thể thấy được bóng lưng của Giáo Hoàng Bệ Hạ.

Khi toàn bộ đại lục cũng cho rằng sở dĩ hai vị đại chủ giáo tiếp tục ủng hộ Thánh Hậu nương nương mà không muốn đứng về phía Giáo Hoàng Bệ Hạ, là bởi vì bọn hắn đối với Trần thị hoàng tộc có địch ý không thể mất đi cùng cảm giác không tín nhiệm, lại không nghĩ tới, trừ chuyện đó ra, nguyên nhân quan trọng hơn là Giáo Hoàng Bệ Hạ quyết định đem tương lai của Quốc Giáo giao cho thanh niên tên là Trần Trường Sinh kia.

Hai vị Thánh Đường đại chủ giáo có thể không thèm để ý đối với quyền lực thế tục, nhưng không cách nào không để ý đến thừa kế thần thánh.

Lăng Hải chi vương mặt không chút thay đổi nói: "Thánh Nữ truyền thư đã viết rõ ràng, chuyện kia thật sự có hi vọng thành công , nói rõ áp lực cho Ly sơn là có đạo lý , Chu Thông có công trong việc này."

Giáo Hoàng vẫn bình tĩnh, không nói lời nào.

Ti Nguyên đạo nhân thở dài, nói: "Ngài hẳn phải rõ ràng, vô luận là thần trượng thuộc về ai hay là ngôi vị hoàng đế, cũng không phải là lý do chúng ta phản đối ngài, chúng ta bất an là vì ngài và nương nương đều còn mấy chục năm thọ nguyên, vì sao ngài lại vội vã đưa ra quyết định như thế?"

Cái quyết định này vẫn là chỉ sở hữu.

Thần trượng cùng ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về ai.

Lăng Hải chi vương gương mặt không chút tâm tình, thanh âm phảng phất đại dương sâu thẳm nhất, ẩn chứa uy lực khó có thể tưởng tượng: "Về phần Chu Thông, giết là được, tất cả tội ác quy về bản thân, hắn cũng đã sớm rõ ràng, sứ mạng của mình là cái gì."

Một khắc trước, hắn mới nói Chu Thông lập công lớn.

Giờ khắc này, hắn lại nói nếu như trong tiểu viện có vấn đề, đem Chu Thông giết là được.

Sau một khắc, ngoài Quang Minh điện truyền tới một thanh âm có chút bất an, có chút hoảng loạn.

Bắc Binh Mã Ti chính hạng xảy ra một chuyện ngoài dự liệu của mọi người.

Chu Thông, lại thật sự thả người

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi