TRẠCH THIÊN KÝ

Trần Trường Sinh tìm được kiếm trì, mang ra rất nhiều kiếm, chuyện này tạm thời còn không truyền lưu rộng rãi, nhưng cũng không tính là bí mật.

Chỉ là Từ Hữu Dung một mực dưỡng thương nơi vắng vẻ, cũng không biết chuyện này, nhưng tất cả mọi người cho rằng, nàng dĩ nhiên đã biết chuyện này. Nếu như lúc này Cẩu Hàn Thực nói, như vậy nàng hẳn sẽ đoán được một chút chuyện, nhưng trên thực tế... lúc nào biết cho tới bây giờ cũng không quan trọng.

Nhưng lời này rất khó đọc, nhưng thật ra diễn tả một cái đạo lý rất đơn giản.

Như tất cả chuyện xưa hoặc nhân sinh chân thật, mọi người có lẽ sẽ gặp phải những vấn đề như vậy, có vấn đề sẽ làm ngươi uống thuốc độc gục xuống mộ phần, có vấn đề lại là nhân duyên làm cho ngươi không biết nên khóc hay cười, cuối cùng, kết cục của chuyện xưa hoặc nhân sinh cũng không có quan hệ quá nhiều với những vấn đề kia, chỉ coi trọng xem ... ngươi sẽ giải quyết vấn đề như thế nào mà thôi.

thời điểm Từ Hữu Dung đi tới Ly sơn hậu sơn, sư phụ của nàng đang cố gắng để giải quyết một vấn đề, thân là lãnh tụ giáo phái phía nam có địa vị ngang hàng với Giáo Hoàng, vấn đề nàng muốn giải quyết đương nhiên là vấn đề lớn.

Vấn đề này tên là nam bắc hợp lưu.

Nếu như loài người muốn chiến thắng Ma tộc một cách hoàn toàn, hoặc ít nhất tiêu trừ uy hiếp của Ma tộc một cách hoàn toàn, như vậy cần phải thống nhất về một khối, hoặc là dùng cách nói đã lưu hành hai trăm năm qua, tên là nam bắc hợp lưu.

Đại Chu hoàng triều không có lúc nào không muốn chinh phục phía nam, nhưng cho dù là Thái Tông Bệ Hạ anh minh thần võ, cũng chỉ để cho tông phái môn phiệt phía nam ở trên danh nghĩa thừa nhận địa vị chánh thống của kinh đô mà thôi. Sau khi Thánh Hậu nương nương thực sự chấp chính, chuyện muốn làm nhất cũng là chuyện này, nhưng nàng cũng không thành công. Mười mấy năm trước, Lương Vương phủ cùng Trường Sinh tông hợp mưu, ý đồ lấy nam phạt bắc, sau đánh giá tựa như một trò cười, nhưng cũng nói, nam bắc hợp lưu chính là xu thế phát triển.

Sớm hơn mấy trăm năm, nam bắc hợp lưu không thể thành công, có nguyên nhân rất phức tạp, mà hai trăm năm gần đây, toàn bộ đại lục bao gồm Ma tộc đều biết, sở dĩ Thiên Hải Thánh Hậu, Giáo Hoàng cùng với Thánh Nữ phía nam ba vị Thánh Nhân tập thể ý chí cùng cường lực thôi động, đều không thể để cho nam bắc hợp lưu tiến thêm một bước, nguyên nhân căn bản là bởi vì một người tồn tại.

Bởi vì, Tô Ly không đồng ý.

Tại sao sau khi Tô Ly huyết chiến cùng các cường giả Ma tộc trên cánh đồng tuyết, sau đó lại gặp phải thế giới loài người vô sỉ truy giết? Tại sao Thánh Nhân cùng Bát Phương Phong Vũ không tiếc hao tổn thanh danh, cũng muốn dồn hắn vào chỗ chết ở Tầm Dương thành? Chỉ bởi vì quá nhiều người bị giết ư? Dĩ nhiên không phải, mà bởi vì chỉ có Tô Ly chết, sự nghiệp to lớn nam bắc hợp lưu mới có thể chân chính thành hiện thực.

"Ta không muốn ngươi trở thành Chu Độc Phu thứ hai." Thánh Nữ nhìn Tô Ly nhẹ nói: "Nếu như ngươi cảm thấy Chu nhân thật sự vô sỉ, nhắm mắt làm ngơ là được."

Tô Ly lắc đầu nói: "Ngươi thủy chung vẫn không rõ tại sao ta không đồng ý chuyện này."

"Ngươi có khi nào chân chính mở lòng nói chuyện với ta ư?" Thánh Nữ nhìn ánh mắt của hắn mỉm cười nói.

Từ Hữu Dung biết lão sư cùng Tô Ly đã biết mình đến, chẳng qua các trưởng bối làm việc có thể như trăng thanh gió mát, nàng không có biện pháp nghe tiếp, tiến lên hành lễ.

Tô Ly chỉ về phía nàng nói với Thánh Nữ: "Ngươi có thời gian, trước tiên giải quyết vấn đề của đồ đệ của ngươi trước đi đã."

Từ Hữu Dung vẻ mặt ngưng lại, nghĩ thầm mình có vấn đề gì?

Tô Ly tiếp tục nói: "Vấn đề của nàng so với nam bắc hợp lưu còn phiền toái hơn, chính ta cũng không biết nên làm sao bây giờ."

Thánh Nữ khẽ nhíu mày, nói: "Vấn đề gì?"

Tô Ly nói: "Đương nhiên là vấn đề nhân sinh đại sự, Thu Sơn Quân cùng Trần Trường Sinh hai tên ngu ngốc này, chính là ta cũng không phân biệt được ai tốt hơn ai, cuối cùng nàng gả cho ai?"

Thánh Nữ hơi giận nói: "Ở trước mặt vãn bối, nói linh tinh gì thế?"

Từ Hữu Dung thật sự không thể tiếp nhận hình ảnh như vậy, ở trong lòng thở dài, lại cảm thấy những lời này của Tô Ly tiền bối mơ hồ đối với Trần Trường Sinh thân thiết gần gũi hơn chút ít.

"Ta sẽ không gả cho ai." Nàng nói: "Sau khi về kinh đô ta sẽ đi từ hôn."

Tô Ly chau đuôi lông mày, dường như kiếm muốn bay vào sương mù trên Ly sơn, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.

Thánh Nữ có chút thương tiếc nhìn nàng một cái. Từ Hữu Dung ở Chu viên đã gặp phải chuyện gì, cũng không nói cho ai, bao gồm cả nàng. Nhưng nàng là nhân vật thế nào, vài ngày trước nhìn thoáng qua, đã biết nữ đồ của mình gặp phải tình chướng, cho nên không nhắc đến việc hôn ước nữa, ngược lại nói: "Lúc đi kinh đô, ngươi thay sư phụ đi Ly cung lấy một món đồ."

Từ Hữu Dung nói: "Dạ, sư phụ, chẳng qua không biết là thứ gì."

Thánh Nữ nói: "Chu viên kiếm trì tái hiện mặt trời, Trần Trường Sinh nguyện ý đem kiếm trả về cho các tông phái sơn môn, Trai kiếm cũng có trong đó, chẳng qua tạm thời bảo tồn ở Ly cung."

Trai kiếm chính là bội kiếm tùy thân của Thánh Nữ phía nam, nhiều năm trước bị Chu Độc Phu cướp khỏi Thánh Nữ phong, sau đó biến mất mất tích.

Nghe tin tức này, Từ Hữu Dung rất giật mình, sau đó cảm thấy có điểm gì đó không đúng.

Đúng vậy, vô cùng không đúng...

Tô Ly đột nhiên hỏi: "Ngươi lúc nào sẽ đi kinh đô?"

Từ Hữu Dung tỉnh hồn, hồi đáp: "Hẳn là sau đông chí."

Tô Ly nói: "Ngươi đã muốn đi kinh đô, giúp ta đem món đồ này trả cho Trần Trường Sinh, dù sao các ngươi cũng quen biết."

Từ Hữu Dung trong vô thức có chút ít kháng cự, nói: "Nhưng ta không gặp hắn."

"Ngươi nha đầu này quật cường không khác sư phụ của ngươi!"

Tô Ly nói: "Thiên Hải cùng sư phụ ngươi chỉ dạy ra một mình ngươi, Dần lão đầu chỉ có mình hắn là vãn bối, các ngươi sau này kiểu gì cũng phải đánh nhau một trận, từ hôn có thể không gặp, đánh nhau cũng có thể không thấy mặt ư?"

Từ Hữu Dung biết quả thật là như thế, trở lại kinh đô, không để ý tới Thanh Đằng yến đại triêu thí chuyện này, theo như thế cục trước mắt đến xem, mình cùng Trần Trường Sinh không thể tránh được một trận chiến.

"Thứ gì?"

"Một thanh tán."

Tô Ly không biết từ nơi nào lấy ra Hoàng Chỉ tán, ném cho Từ Hữu Dung.

Đây là một thanh tán năm đó hắn quý trọng nhất, bên trong có một thanh kiếm hắn muốn tìm về nhất, còn đại biểu một đoạn thời gian.

Cho nên trên cánh đồng tuyết, cho dù đấu võ mồm như hài tử với Trần Trường Sinh, hắn cũng không nỡ để nó đi.

Nhưng hiện tại, hắn tùy tiện đem tán ném ra ngoài.

Thánh Nữ vẻ mặt khẽ biến, thanh âm khẽ run nói: "Ngươi thật sự... Đồng ý?"

Tô Ly nói: "Còn đang suy nghĩ, nhưng mà... nếu quả thật có cơ hội đi thế giới khác xem một chút, quả thật là tốt hơn so với việc ở lại vũng bùn này ngửi mùi hôi."

Thánh Nữ không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nhìn hắn, tràn đầy vui mừng cùng cảm hoài.

Nếu như Từ Hữu Dung thấy hình ảnh này, nhất định sẽ cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng nàng không thấy.

Bởi vì nàng đang nhìn chiếc tán trong tay, chiếc tán cũ kia.

Nàng dĩ nhiên nhận được chiếc tán này.

Nàng từng cầm chiếc tán này.

Nàng từng giơ chiếc tán này.

Từ thảo nguyên đến Chu lăng.

Một đường đâu chỉ ngàn dặm, trải qua bốn mùa cũng mấy lần.

Lúc ấy nàng ở trên lưng của hắn, tán ở trong tay của nàng.

Chiếc tán này từng thay nàng cùng hắn che mưa tuyết, cản phong sương, né bụi mù, chỉ dẫn phương hướng.

Trả lại cho... Trần Trường Sinh... Kiếm trì... Trai kiếm... Hắn.

Mặt của nàng trong phút chốc trở nên tuyết trắng.

Nàng có chút thất thần.

Nàng rất hoảng hốt.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi