TRẠCH THIÊN KÝ

Lan can là lan can của tửu lâu, bàn là bàn rượu, tửu lâu là Rừng Hồ lâu nổi danh nhất cũng là cao quý nhất kinh đô, nơi này đương nhiên là dùng để dùng cơm, cực ít người có tư cách ăn cơm cùng Thiên Hải Thừa Vũ, Từ Thế Tích vừa vặn là một người trong số đó.

Là nhạc phụ tương lai của Trần Trường Sinh trên danh nghĩa, đồng thời cũng là thế nhân đều biết, quan cảm của hắn bây giờ đối với Trần Trường Sinh rất phức tạp. Năm ngoái, Đông Ngự thần tướng phủ bởi vì thiếu niên đạo sĩ từ nông thôn đến mà toát hết mồ hôi, bị toàn bộ đại lục nhạo báng, nhưng đương sự làm sao có thể ngờ đến được, Trần Trường Sinh lại là người thừa kế mà Giáo Hoàng coi trọng, hắn nào biết đâu rằng, vị Kế đạo nhân kia lại chính là Thương viện trưởng từng vô cùng cảnh tượng... Mỗi lần nghĩ tới hôn ước này, hắn đối với vị phụ thân đã sớm trở về Tinh hải của mình sinh ra rất nhiều câu oán hận, rõ ràng sau lưng hôn ước ẩn giấu nhiều chuyện như vậy, tại sao trước đó ngươi không nói rõ ràng với ta?

Quan cảm phức tạp, tâm tư tự nhiên cũng rất phức tạp, thái độ của Từ Thế Tích đối với hôn sự này cũng trở nên khó nắm bắt, hôm qua nhận được lời mời của Thiên Hải phủ, hắn đã nghĩ đến, vị Thiên Hải gia chủ lấy đa mưu túc trí trứ danh này có thể đang muốn ép mình tỏ rõ thái độ, cho nên sau khi tới Rừng Hồ lâu, hắn cơ bản vẫn duy trì trầm mặc, nhất là khi Thiên Hải Thừa Vũ nói tới Trần Trường Sinh .

Thiên Hải Thừa Vũ mỉm cười nhìn hắn một cái, tựa như hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của hắn, lạnh nhạt tiếp tục nói: "Thắng Tuyết ở phía bắc tu hành cần cù, lấy chiến đề ý, đã thành công phá cảnh Tụ Tinh, năm sau hẳn là sẽ về kinh đô để xem thiên thư bia."

Từ Thế Tích không biết tại sao hắn bỗng nhiên nhắc tới Thiên Hải Thắng Tuyết, mặc dù Thiên Hải Thắng Tuyết là thanh niên ưu tú nhất đời thứ ba Thiên Hải gia, cũng là một trong những vãn bối mà Thánh Hậu nương nương thưởng thức nhất.

"Thời điểm đại triêu thí đầu năm nay, Thắng Tuyết làm chuyện này, cũng không thể gạt được ai, nhưng đứa nhỏ này là người thông minh, cũng không muốn giấu diếm ai, nói ra, đây coi như là dùng dương mưu tương đối tốt... Nhưng đối với chuyện hắn làm, ta vẫn có chút mất hứng. Một gia tộc quá lớn, người ở bên trong khó tránh khỏi sẽ có phán đoán cùng ý nghĩ của riêng mình, nhưng nếu thời điểm gia tộc gặp phải áp lực, ý nghĩ của một người sẽ không có ý nghĩa , chúng ta phải đem toàn bộ lực lượng tập hợp chung một chỗ, mới có thể bảo đảm toàn bộ gia tộc tiếp tục đi trên con đường chính xác, nếu nói tổ chim bị phá... ngay cả tổ còn không giữ nổi, ngươi còn muốn giữ được quả trứng của mình ư, chẳng phải là chuyện rất tức cười sao?"

Nghe những lời nói như đùa cợt của Thiên Hải Thừa Vũ, tâm tình của Từ Thế Tích càng thêm trầm trọng . Hắn làm sao có thể không hiểu được ý nghĩa sâu xa của những lời này. Nếu nói con đường chính xác, dĩ nhiên chính là con đường Thiên Hải gia muốn thay thế Trần thị, tiếp tục thống trị thế giới loài người. Nếu nói bất mãn đối với Thiên Hải Thắng Tuyết, dĩ nhiên trên thực tế là cảnh cáo đối với mình, không nên sinh ra quá nhiều tâm tư khác.

"Cô mẫu gần đây không nói gì, cho nên có rất nhiều người trong kinh đô sinh ra hiểu lầm." Vô luận ở trong hoàng cung hay là triều đình, Thiên Hải Thừa Vũ nhắc tới Thánh Hậu nương nương đều dùng tôn xưng, chỉ có ở nơi vô cùng tư mật, mới có thể xưng là cô mẫu, đây không phải là một loại đề kỳ ẩn tính, mà là lực lượng huyền diệu trần truồng, hắn xoay người quan sát ánh mắt Từ Thế Tích nói: "Bọn họ đã quên mất một điểm, cô mẫu dù sao cũng họ Thiên Hải, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn tất cả mọi người trong nhà chết sạch hay sao?"

Từ Thế Tích biết không thể nghe tiếp nữa, nói: "Ta không rõ tại sao Giáo Hoàng đại nhân cũng vẫn duy trì trầm mặc."

Lời này nói đương nhiên là chuyện náo nhiệt gần nhất ở kinh đô, Quốc Giáo học viện cùng với chư viện đối chiến. Thiên Hải Thừa Vũ thu liễm nụ cười, nói: "Thời điểm tất cả mọi người không rõ, như vậy tất nhiên còn có tính toán thật sâu... Ta cảm giác Giáo Hoàng đại nhân đang dùng phương pháp này để cho Trần Trường Sinh mau chóng trưởng thành, thậm chí có lúc ta cảm thấy Giáo Hoàng đại nhân là đang dục tốc bất đạt."

Từ Thế Tích khẽ cau mày, nghĩ thầm đứa con rể của mình được công nhận trầm ổn trưởng thành sớm, không tới mười sáu tuổi cũng đã sắp chạm vào cánh cửa Tụ Tinh cảnh, càng chưa từng có ai, trừ nữ nhi bảo bối của mình ra thì không có người nào sánh kịp, Giáo Hoàng đại nhân như vậy còn không hài lòng, còn muốn hắn trưởng thành nhanh hơn nữa ư?

"Trừ cô mẫu, ai có thể suy đoán được tâm ý của Giáo Hoàng đại nhân chứ?" Thiên Hải Thừa Vũ quay đầu nhìn về sương mù trên mặt hồ, chậm rãi nói nói.

Từ Thế Tích càng thêm không rõ, nghĩ thầm nếu như Giáo Hoàng đại nhân muốn thông qua thế lực của Thiên Hải gia cùng Quốc Giáo tân phái để rèn luyện Trần Trường Sinh, tại sao Thiên Hải gia thủy chung không sử dụng thủ đoạn chân chính?

"Từ Mai Lý Sa bắt đầu, cho đến hiện tại, Ly cung thủy chung muốn tạo thế cho Trần Trường Sinh, nếu ta muốn nghịch thế mà đi, cần sử dụng khí lực quá lớn, như vậy vì sao ta không thuận thế mà đi? Ta sẽ để cho người ta càng không ngừng đi Quốc Giáo học viện khiêu chiến, nếu như Trần Trường Sinh có thể sống vượt qua khoảng thời gian này, nói vậy vô luận thực lực cảnh giới hay là tâm chí cũng phải nhận được tăng lên rất lớn, nhưng nếu như hắn không vượt qua nổi thì sao?"

Thiên Hải Thừa Vũ trên mặt nổi lên nụ cười giễu cợt, nói: "Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, rất nhiều người đang suy nghĩ gì, cảm thấy Thiên Hải gia ta không ngừng phái những người đó đi khiêu chiến Quốc Giáo học viện, là đưa tế phẩm cho Trần Trường Sinh, giống như không ngừng thêm củi vào một đống lửa đang cháy, căn bản không có biện pháp nào dập tắt, ngược lại sẽ để cho đống lửa kia càng ngày càng mãnh liệt, nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như một ngày nào đó, bỗng nhiên có một cây đại thụ rơi xuống, đống lửa này còn có thể tiếp tục thiêu đốt sao? Hay hoặc là, bỗng nhiên không có củi thêm vào, đống lửa đã cuồng bạo thiêu đốt thời gian dài như vậy, sẽ ở trong thời gian ngắn tắt đi, hoặc là có thể đốt sạch phiến rừng cây sau lưng nó? Nếu Ly cung muốn tạo thế, ta sẽ giúp bọn hắn đem thanh thế đẩy tới chỗ cao nhất, sau đó lại để cho nó ầm ầm sụp đổ, cho đến lúc này, ta muốn xem Trần Trường Sinh làm sao có thể chống đỡ được sự chênh lệch ấy, Giáo Hoàng đại nhân rèn luyện đối với hắn, có thể trực tiếp đem hắn mài thành một đống cát sỏi hay không!"

Từ Thế Tích khẽ nhíu mày, nói: "Liệt hỏa đun dầu, cuối cùng thường thường đúng là kết thúc thê lương, chẳng qua là... Nếu như cuối cùng thật sự vận dụng cường giả, chỉ sợ Ly cung bên kia sẽ ra mặt ngăn cản."

Thiên Hải Thừa Vũ liếc hắn một cái, trào phúng nghĩ tới đã đến lúc này còn giả bộ như thế, cũng không biết cô mẫu ban đầu làm sao chọn trúng ngươi.

"Có một người... xác định có thể đánh bại Trần Trường Sinh, hơn nữa cho dù Giáo Hoàng đại nhân cũng không có biện pháp nào chỉ ra chỗ không ổn, bởi vì số tuổi của nàng còn nhỏ hơn Trần Trường Sinh, giống như trước hiện tại cũng còn không Tụ Tinh thành công." Hắn nhìn Từ Thế Tích nhàn nhạt nói: "Qua vài ngày nữa, phượng hoàng nhi nhà ngươi sẽ trở về kinh rồi, cô mẫu đối với phượng hoàng nhà ngươi rất sủng ái, thế nhân đều biết, Ly cung muốn thay Trần Trường Sinh tạo thế, chúng ta vì cái gì không thể thay phượng hoàng nhi nhà ngươi tạo thế chứ?"

Từ Thế Tích biết cuộc nói chuyện hôm nay rốt cục đi tới thời khắc quan trọng nhất, trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Nàng dù sao cũng còn bé, làm sao gánh vác được chuyện này?"

Ngăn cản Quốc Giáo học viện phục hưng, thậm chí mượn chuyện này để cho con đường Trần Trường Sinh trở thành Giáo Hoàng phải dừng lại, đối với vị nữ nhi thiên tài của hắn mà nói, cũng không phải là đại sự, vấn đề là sau lưng trường phong ba của Quốc Giáo học viện, ẩn giấu hai vị Thánh Nhân đấu sức, Từ Hữu Dung cho dù là thiên phượng chuyển thế, nhưng dù sao còn vị thành niên, làm sao có thể thừa nhận được trận mưa gió này?

"Ngươi phải rõ ràng một việc, từ Chu Thông đến rất nhiều người, những ngày qua có vẻ như không làm gì, trên thực tế là một mực phối hợp làm việc với vị Thánh Nhân ở phía nam kia."

Thiên Hải Thừa Vũ nhìn mặt hồ mênh mông gợn sóng, nghĩ tới chuyện kia, dù quyền cao chức trọng, tính tình lãnh khốc như hắn, cũng không khỏi có chút mong chờ, cảm khái nói: "Nam bắc hợp lưu năm nay có thể thật sự sẽ thành công, chính là dưới bối cảnh này, Giáo Hoàng cùng cô mẫu mới có thể biểu hiện bình tĩnh như thế, song phương chỉ có thể tranh giành thế, không thực sự nhúng tay, cho nên ngươi không cần lo lắng quá nhiều."

...

...

Rời tiệc xuống lầuu.

Người có thân phận địa vị như Thiên Hải Thừa Vũ cùng Từ Thế Tích, tự nhiên đi không phải là lối đi khách nhân tầm thường đi, mà Rừng Hồ lâu chuyên môn tạo ra một con đường khác. Ai cũng không nghĩ tới, theo đạo lý mà nói tuyệt đối sẽ không xuất hiện hai nhóm khách nhân gặp nhau, hôm nay thật là có hai nhóm khách nhân gặp gỡ .

Cùng Thiên Hải Thừa Vũ cùng Từ Thế Tích gặp gỡ chính là ba người trẻ tuổi.

Quốc Giáo học viện ba người trẻ tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi