TRẠCH THIÊN KÝ

Nếu như lúc ấy ba người bọn họ không nhường đường, Thiên Hải Thừa Vũ hoặc là sẽ nể mặt của Giáo Hoàng cùng Đường lão thái gia, chỉ tùy tiện dạy dỗ mình và Đường Tam Thập Lục một chút, nhưng nếu như chặn đường chính là Hiên Viên Phá? Phải biết rằng đối với đại nhân vật như hắn mà nói, mạng của Hiên Viên Phá không khác gì mạng một con kiến.

Trần Trường Sinh rất nhanh đã đưa ra kết luận cuối cùng: nếu như lúc ấy Đường Tam Thập Lục không có đưa tay đẩy Hiên Viên Phá vào tường, Thiên Hải Thừa Vũ tuyệt đối không ngần ngại giết chết Hiên Viên Phá.

Hắn là Tụ Tinh đỉnh phong cường giả, tùy ý xuất thủ, Hiên Viên Phá cũng rơi vào cảnh xương cốt gãy nát bỏ mình.

Đến hiện tại, Trần Trường Sinh vẫn không cách nào quên mất cảm thụ đáng sợ ban đầu khi đối mặt với kim cương xử của Lương Vương Tôn, cùng với thiết thương kinh khủng của Họa Giáp Tiếu Trương ở trong Tầm Dương thành. Mà Thiên Hải Thừa Vũ vô luận cảnh giới tu vi hay là ý chí sát phạt, rõ ràng mạnh hơn hơn lăng lệ hơn so với Lương Vương Tôn cùng Tiếu Trương. Mấu chốt nhất là hắn là Thiên Hải Gia chủ. Trừ người như Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục có bối cảnh cực kỳ thâm hậu, người bình thường như Hiên Viên Phá, muốn giết là giết, toàn bộ đại lục có ai dám nói một chữ nào? Chính là vợ chồng Bạch Đế cũng sẽ không nói chuyện.

Sau một lúc lâu, Trần Trường Sinh mới thoát khỏi đạo hàn ý trong lòng, nhìn về Đường Tam Thập Lục thật tình hỏi: "Trước kia không phải ngươi thường xuyên biểu hiện chẳng thèm ngó tới Thiên Hải gia sao?"

Đường Tam Thập Lục sắc mặt có chút khó coi, nói: "Ta nói chính là gia gia của ta, lúc nào nói là bản thân mình chứ?"

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Năm ngoái thời điểm Kim trường sử lần thứ hai mời chúng ta ăn đồ nướng, ngươi đã nói, sau đó thời điểm ở đại triêu thí nhìn thấy Thiên Hải Thắng Tuyết ngươi cũng đã nói, sau nữa..."

"Được rồi, mau dừng lại, chuyện quan trọng lắm đâu, đáng giá ngươi dùng sức lực để giải thiên thư bia ra dùng để làm gì?" Đường Tam Thập Lục căm tức nói.

Hiên Viên Phá nhìn hắn cười nói: "Ngươi toàn khi dễ ta thôi, ở trước mặt chút ít đại nhân vật, cũng không kiên cường nổi một chút."

Đường Tam Thập Lục giận dữ, nói: "Các ngươi phải rõ ràng, đây chính là Thiên Hải gia Gia chủ! Không phải là hạng chó mèo gì cả! Rồi lại nói ta nơi nào không kiên cường chứ? Không nghe lão nhân kia trước khi đi nói cái gì ư? Nhiều năm như vậy cũng không có người nào dám khiêu khích hắn! Như vậy bây giờ là ai khiêu khích hắn? Là ai để cho hắn ăn không được thu giải, lam long tôm! Nói đi!"

Đúng tại lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Người tới không phải khách mời hôm nay, mà là một vị giáo sĩ Ly cung bảo vệ cho Quốc Giáo học viện.

Đường Tam Thập Lục vẻ mặt khẽ run, nhìn vị Ly cung giáo sĩ kia hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Vị Ly cung giáo sĩ kia tâm tình có chút phức tạp nhìn hắn một cái, hỏi: "Nghe nói... lúc trước ngài có chống đối với Thiên Hải gia chủ vài câu?"

Dùng lời của Đường Tam Thập Lục mà nói, được gọi là khiêu khích, nhưng ở kinh đô các đại thế lực xem ra, hắn chẳng qua là vãn bối của Vấn Thủy Đường gia, Thiên Hải Thừa Vũ tuyệt đối là trưởng bối, cho nên đổi là chống đối.

Dĩ nhiên, dùng chống đối từ này, từ ý nào đó mà nói, cũng là suy nghĩ cho Đường Tam Thập Lục,

"Nói thẳng chuyện gì." Đường Tam Thập Lục có chút không nhịn được nói.

Ly cung giáo sĩ kia cũng không nói chuyện, trực tiếp lấy ra một chồng thư thật dầy đặt lên trên bàn, sau đó nhìn về Trần Trường Sinh nói: "Trần viện trưởng, xin ngài xem qua."

Nói xong câu đó, hắn rời đi.

Trần Trường Sinh cầm lấy thư, theo thứ tự mở ra.

Trong phòng an tĩnh dị thường, tầm mắt của Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá vẫn rơi vào trên thư.

Thật ra bọn họ cũng đã đoán được trong thư là cái gì, bởi vì hai mươi mấy ngày gần đây, Quốc Giáo học viện thu được rất nhiều phong thư như thế.

Quả không sai, thư là thư khiêu chiến.

Nơi này tổng cộng có bốn mươi mấy lá thư khiêu chiến.

Trần Trường Sinh chỉ lướt qua một lần, không có xem xem ai tới khiêu chiến Quốc Giáo học viện, chẳng qua cảm thấy những lá thư khiêu chiến này thật sự có chút nặng.

Thiên Hải Thừa Vũ trước lúc rời đi đã nói, trước kia chỉ muốn náo nhiệt một phen, hiện tại muốn cho Quốc Giáo học viện nếm chút khổ sở... Đau khổ rất nhanh đã tới .

Cự ly xung đột vừa rồi mới bao lâu? Đã có nhiều thư khiêu chiến như vậy đưa tới.

Trần Trường Sinh thậm chí có thể thấy, vô số thư khiêu chiến như bông tuyết bay vào trong Quốc Giáo học viện.

Mười hai trận thắng liên tiếp? Hai mươi mấy trận thắng liên tiếp? Vậy thì có tác dụng gì, có ý nghĩa gì? Vô số cường giả, có thể dễ dàng mà đem cả tòa Quốc Giáo học viện che phủ.

Không hổ là đệ nhất thế gia thế giới loài người hiện tại.

Thiên Hải gia thật sự đáng sợ, đừng nói là Quốc Giáo học viện, coi như là Ly cung, muốn ứng phó cũng sẽ có chút vất vả.

"Ngươi không để cho người khác ăn tôm... Người khác sẽ làm cho chúng ta chịu khổ."

Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục, thở dài, nói: "Ban đầu ngươi nói muốn dìm chết chúng nó, hiện tại chúng ta lập tức sẽ chết đuối, làm sao bây giờ?"

Lời còn chưa dứt, cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bức rèm bị nhấc lên, lại là tiếng va chạm thanh thúy, sau đó là thanh âm thanh thúy như chuông bạc.

Đã vài ngày không nghe được thanh âm này.

Giữa hè nóng nức, tầng cao nhất Rừng Hồ lâu ven hồ, mượn trận pháp đưa tới gió hồ, thật mát mẻ thoải mái, chính là địa phương thoải mái nhất kinh đô, cho nên chỉ có đại nhân vật như Thiên Hải Thừa Vũ cùng với ông chủ mới như Đường Tam Thập Lục mới có thể lên lầu.

Lúc này tiểu cô nương đi tới trước người Trần Trường Sinh, so với gió hồ càng thêm mát mẻ, thấm tận ruột gan.

Lạc Lạc nhìn hắn cười hắc hắc mấy tiếng.

Nhìn gương mặt non nớt của nàng, Trần Trường Sinh nhất thời quên đi phiền não, cười nói: "Cười ngốc nghếch cái gì?"

Lạc Lạc lẽ thẳng khí hùng nói: "Quá lâu không gặp tiên sinh, không được tiên sinh dạy bảo, khó tránh khỏi trở thành ngốc nghếch."

Những lời nói này không ngốc, mơ hồ có ý tứ không vui, Trần Trường Sinh cũng không ngốc, làm sao lại nghe không hiểu, cho nên không thể làm gì khác đành giả bộ ngốc. Đổi lại ngày thường, Hiên Viên Phá lúc này khẳng định đã quỳ một gối xuống trước người Lạc Lạc để hành lễ, Đường Tam Thập Lục khẳng định sẽ dùng giọng nói châm chọc thầy trò hai người bọn họ, nhưng lúc này rất an tĩnh, Hiên Viên Phá cùng Đường Tam Thập Lục nhìn một chồng thư khiêu chiến thật dầy trên bàn, đã có chút ít cảm giác thất hồn lạc phách, nghĩ tới sau này mỗi ngày không ngừng đánh tới đánh lui, chỉ sợ ngay cả thời gian ăn cơm vệ sinh cũng không có, cảm thấy rất thống khổ.

Lạc Lạc lúc này mới phát hiện sự khác thường của hai người, tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Đường Tam Thập Lục lúc này mới đã tỉnh hồn, nhìn về Lạc Lạc, ánh mắt trở nên sáng ngời vô cùng, nói: "Điện hạ a..."

Trần Trường Sinh làm sao không hiểu hắn định làm gì, đi tới trước bàn, đem thư khiêu chiến ném vào trong ngực Đường Tam Thập Lục, đồng thời chặn lại tầm mắt của Lạc Lạc, nói: "Mang thức ăn lên đi."

Lạc Lạc có chút ngạc nhiên từ phía sau Trần Trường Sinh nhô đầu ra, nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Sao thế?"

Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh, hiểu được nếu như mình thật sự mở miệng cầu trợ Lạc Lạc, cuộc sống của mình sau khi trở lại Quốc Giáo học viện nhất định phải so với một mình thừa nhận khiêu chiến càng thêm thê thảm, cho nên rất kiên định vừa rất tự nhiên chuyển đề tài, nói: "Rừng Hồ lâu bắt đầu từ ngày mai sẽ không kinh doanh nữa, chúng ta đem lam long tôm còn tồn đọng ăn hết đi sao!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi