TRẠCH THIÊN KÝ

Từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô, chuyện trọng yếu nhất Trần Trường Sinh trải qua, không phải đi Đông Ngự thần tướng phủ từ hôn, không phải ở Quốc Giáo học viện gặp phải Lạc Lạc gặp nạn, thậm chí cũng không phải là ở sâu trong Đồng Cung gặp phải hắc long. Mặc dù hai lần gặp gỡ này cũng đã ở một trình độ nào đó thay đổi vận mạng của hắn, nhưng đối với cuộc đời của hắn chân chính sinh ra ảnh hưởng vẫn là bữa cơm kia ở Lý Tử Viên khách sạn.

Hắn gặp được Đường Tam Thập Lục, mới biết được còn trẻ nên khinh cuồng, mà không nên như mình cùng Dư Nhân sư huynh, rõ ràng còn rất trẻ tuổi, nhưng như lão giả đắc đạo nhiều năm sống một cách thanh tâm quả tục, mới biết được thì ra trên thế giới có một số việc nên tranh thủ, nên buông tha thì hãy buông tha, hoặc là nói, hắn từ trên người Đường Tam Thập Lục học được cách sống làm sao cho dễ dàng hơn.

Tương ứng, từ Vấn Thủy đi tới kinh đô, chuyện trọng yếu nhất của Đường Tam Thập Lục cũng là gặp được Trần Trường Sinh, hắn từ trên người Trần Trường Sinh cũng học được rất nhiều thứ.

Bọn họ tính tình tương đầu, không phải hoàn toàn giống nhau, vừa vặn là hoàn toàn ngược lại, một người động, một người tĩnh, một người như nước, một người như lửa, ở chung một chỗ phối hợp lẫn nhau, thật sự phát huy ra lực lượng tuổi trẻ vượt xa bình thường.

Càng mấu chốt chính là, nếu như Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục không gặp nhau, như vậy Thanh Đằng yến có thể sẽ không phát triển như vậy, kết cục đại triêu thí có thể sẽ phát sinh thay đổi thật lớn, Quốc Giáo học viện tuyệt đối sẽ không mở lại viện môn, chiêu mộ tân sinh, Trần Trường Sinh không ứng phó được áp lực của Thiên Hải gia cùng Quốc Giáo tân phái, như vậy cả câu chuyện sẽ đi về phía một con đường hoàn toàn khác.

Thậm chí có thể nói, lịch sử cũng sẽ phát sinh thay đổi.

Từ trên ý nghĩa đến xem, vẫn là tiểu đạo sĩ ở nông thôn Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục mới vào kinh đô, ở Thiên Đạo viện vô tình gặp gỡ, thật sự vô cùng trọng yếu

"Có lẽ ngươi cố ý , có lẽ ngươi cố ý ."

—— dù sao không phải vô tình .

Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt của hắn tiếp tục nói: "Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, ta giống Lạc Lạc Điện hạ, thật ra đều mang trách nhiệm rất nặng nề."

Trần Trường Sinh cho là trách nhiệm nặng nề mà Lạc Lạc gánh chịu là Yêu tộc, không nên thừa nhận áp lực vì hai đại thế lực thế giới loài người đối kháng, cho nên không để cho nàng về Quốc Giáo học viện, thậm chí cố ý giảm bớt số lần gặp mặt nàng, nhưng không nghĩ tới, Đường Tam Thập Lục là người thừa kế Vấn Thủy Đường gia, hắn ở trong kinh đô làm nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ ở trong mắt hữu tâm nhân, cũng là ý tứ của vị Đường gia lão thái gia kia...

Lúc này nghe được Đường Tam Thập Lục nói, hắn mới hiểu được, cảm thấy có lỗi, muốn nói cái gì đó.

Đường Tam Thập Lục giơ tay phải lên, ý bảo hắn đừng nói nhảm nhiều như vậy: "Nhưng không sao cả, bởi vì ta còn chưa trưởng thành, cho nên có thể tạm thời không cần để ý tới những chuyện này."

"Ngươi vừa rồi hỏi ta đến tột cùng muốn làm gì, tại sao muốn giúp ngươi? Ngươi sai lầm rồi, không phải ta đang giúp ngươi, mà đang giúp mình, bởi vì ta cũng là học sinh Quốc Giáo học viện, chỗ này cũng không phải là của một mình Trần Trường Sinh ngươi , ta muốn làm cái gì? Ta muốn trước khi về Vấn Thủy thừa kế gia nghiệp, không đi suy tư vấn đề sinh kế của mấy chục vạn người, không đi suy tư vấn đề gia tộc kéo dài thiên thế, vấn đề nặng nề như thế ta không muốn nghĩ tới, ta chính là vì mình, vì chúng ta có thể càn rỡ thống khoái mà tận tình phát tiết.”

Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh nói: "Vài ngày trước ở chỗ này ta đã nói với ngươi, người trẻ tuổi nên sống như người trẻ tuổi, nên cười thì cười, cần mắng cứ mắng, nên... Hiên Viên Phá vì sao hôm nay không ném cây? Rừng Hồ lâuđiểm tâm ăn ngon như vậy sao? Dù sao đến tương lai ngươi biến thành người cường đại nhất thế gian, mọi người nhắc tới ta , trừ thân phận Gia chủ Đường gia, còn có thể nhắc tới mấy trăm năm trước là ta và ngươi ở kinh đô để cho Quốc Giáo học viện một lần nữa phục hưng, ta đây sẽ cảm thấy rất sung sướng ."

Vận mệnh của hắn nhất định sẽ thành Gia chủ Vấn Thủy Đường gia, người có tiền nhất đại lục này, không cần phấn đấu, không cần cố gắng. Cho nên hắn càng coi trọng tương lai của Quốc Giáo học viện, bởi vì đây không phải là di trạch của tổ tiên, mà là sự nghiệp bọn hắn dùng hai tay của mình tạo nên.

Tất cả các thanh niên đều thích phấn đấu, nhưng không phải tất cả thanh niên đều hiểu được đạo lý này.

"Ta sẽ cố gắng ."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, lại nói: "Bởi vì có chút nguyên nhân, vốn ta sẽ cố gắng trở thành người cường đại nhất thế gian, như vậy đây là chuyện thuận tiện luôn."

Đường Tam Thập Lục nói: "Thuận tiện từ này dùng rất tốt, ta rất thưởng thức, lộ vẻ lạnh nhạt, đặc biệt không thèm để ý, tương lai ngươi thật sự trở thành người cường đại nhất thế gian, không nên quên từ này."

Trần Trường Sinh nói: "Ta sẽ nhớ kỹ."

Đường Tam Thập Lục đưa tay ra, nói: "Đồng ý."

Trần Trường Sinh chưa từng làm loại động tác này, có chút ngốc nghếch vươn tay.

Đường Tam Thập Lục rất tùy tiện cầm tay của hắn, sau đó buông ra.

"Đi thôi, mới vừa rồi Giáo Khu xử truyền tin, nói ngày mai Quốc Giáo học viện có khách, cần chuẩn bị một chút."

"Ngươi là viện trưởng, loại chuyện này đương nhiên là ngươi đi làm, ta mặc kệ, ngươi để cho ta ở lại thêm lát nữa."

Đường Tam Thập Lục hướng đại dong thụ ven hồ đi tới, nói: "Trước kia ngươi cùng Lạc Lạc Điện hạ chiếm cứ cái cây này, hiện tại để cho ta hưởng dụng một chút."

Trần Trường Sinh không nói gì nữa, xoay người rời đi, một lát sau nghe đại dong thụ truyền đến thanh âm, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Đường Tam Thập Lục đã đứng ở trên cành cây.

Trong bầu trời đêm tinh quang rơi xuống, bao phủ đại dong thụ, đem quần áo của hắn phủ một tầng tinh huy bàng bạc, xa xa nhìn lại, tựa như một người bằng bạc.

Mưu kế của Thiên Hải gia cùng Quốc Giáo tân phái đã gặp phải ngăn trở trước đó hoàn toàn không nghĩ tới.

Ai cũng nhìn không rõ, hiện tại tột cùng là âm mưu hay là trò khôi hài.

Ở Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục nhìn như làm trò, trên thực tế chống cự có chút cường ngạnh bền bỉ, trận công kích lấy chư viện luyện tập võ nghệ làm mở đầu, còn chưa kịp biến thành cuồng phong bạo vũ, đã phải tạm thời dừng lại. Tô Mặc Ngu dạy dỗ người hầu của Biệt gia tên là Dã Hưng Khánh xong, Biệt Thiên Tâm hẳn là biết đại biểu phụ thân cảnh cáo, cho đến đối chiến kết thúc, cũng không có xuất hiện.

Quốc Giáo học viện nghênh đón an tĩnh tạm thời, sau đó rất nhanh nghênh đón nhóm khách nhân đầu tiên.

Sáng sớm, khí trời còn không phải là quá nóng, cửa chính của Quốc Giáo học viện đã hoàn toàn mở ra, Ly cung giáo sĩ ở ngoài cửa, mới vừa kết thúc bữa ăn sáng, hoặc là những học sinh mới đã bắt đầu buổi học sáng sớm, tò mò nhìn tới, một cái tin tức bắt đầu lưu truyền ra , các học sinh toát ra vẻ mặt hưng phấn mà khẩn trương, rối rít đi về phía viện môn, tò mò nhìn quanh. Không bao lâu, hai chiếc xe ngựa dừng trước viện môn, Vũ Lâm quân binh lính mở đường cùng Quốc Giáo kỵ binh giao tiếp, có cung nữ đi tới trước hai chiếc xe, thần thái kính cẩn đem người trong xe đỡ xuống.

Đến thăm Quốc Giáo học viện chính là Mạc Vũ, còn có một vị lão nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi