TRẠCH THIÊN KÝ

Trần Trường Sinh sớm có chuẩn bị đối với việc Tô Ly ẩn giấu kiếm ý trong phong thư, thời điểm ban đầu, vốn muốn xem xem chính mình sau khi về kinh cảnh giới tu vi tăng lên không ít, có thể chống cự thời gian bao lâu, nhưng làm sao ngờ tới kiếm ý trong thư lại là sắc bén đáng sợ như thế, đừng bảo là chống cự, ngay cả chạm vào cũng không dám.

Tô Ly dĩ nhiên không có ác ý, càng không có sát ý đối với hắn, kiếm ý trên giấy tung bay mà lên, lặng lẽ không tiếng động cắt nát rất nhiều thứ trong bếp, làm cho đai lưng bay lên cũng chém rơi một đoạn, nhưng không có một đạo kiếm ý nào rơi vào trên người của hắn, mà chỉ khiêu vũ vây quanh hắn.

Kiếm ý phất phới ở xung quanh người, tựa như lá rụng, tựa như bông tuyết, tựa như giọt nước.

Giống như Trần Trường Sinh đi tới dưới tàng cây mùa thu, dưới tuyết không , dưới thác nước.

Hắn mơ hồ hiểu ra điều gì, dần dần buông lỏng tâm thần, đem thần thức thả vào trong thế giới do phiến kiếm ý này tạo thành.

Kiếm ý này chính là thư của Tô Ly gửi cho hắn, một trong những lễ vật để lại cho hắn , như vậy trên tờ giấy có viết gì hay không?

Trần Trường Sinh một mặt cảm ngộ Tô Ly sau khi đột phá lưu lại chút ít kiếm ý, một mặt lẳng lặng nhìn giấy viết thư.

Bút tích của Tô Ly tựa như bản thân cùng kiếm của hắn, nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, thống khoái sắc bén, đặt bút vô cùng đột ngột, viết vô cùng sắc bén.

"Ngươi lại có thể thắng được Hữu Dung, thật là tin tức khiến người ta cảm thấy bất ngờ."

Thấy câu nói đầu tiên trên tờ giấy, Trần Trường Sinh hiểu được, thư Tô Ly gửi cho mình là có điều kiện , điều kiện tiên quyết chính là phải chiến thắng Từ Hữu Dung, nếu như mình không thể làm được chuyện này, Tô Ly nhất định sẽ cảm thấy thất vọng đối với mình, như vậy hai phong thư có thể sẽ để lại cho Từ Hữu Dung, hoặc... Thu Sơn Quân.

"Nhưng nghĩ đến việc kiếm của ngươi có thể coi là do ta dạy, như vậy ngươi có thể miễn cưỡng thắng được Hữu Dung, coi như là chuyện có thể lý giải."

Lời nói của Tô Ly ở trên thư, vẫn hoàn mỹ triển hiện tự tin hoặc là nói tự luyến của hắn.

Nhưng kế tiếp, lời của hắn trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, lạnh nhạt hơn rất nhiều.

"Ta đời này chỉ dạy qua ba người, Thu Sơn, ngươi, còn có Thất Gian, Thu Sơn mạnh hơn ngươi, Thất Gian yếu hơn ngươi, hơn nữa còn là nữ nhi của ta, sau khi ta đi, nếu như Ly sơn có việc, ngươi giúp ta chiếu cố một chút, về phần tại sao ta phải rời đi? Chờ ngươi sống mấy trăm năm, phát hiện có người đã đợi ngươi mấy trăm năm, có thể sẽ hiểu được."

"Ta là Ly sơn Tiểu sư thúc, ta không cần giải thích bất cứ chuyện gì với các đệ tử trong núi, ta là Tô Ly, không cần dặn dò gì với Dần lão đầu, Thiên Hải đám người, nhưng ta muốn giải thích một chút chuyện, dặn dò một chút chuyện, cho nên viết một phong thơ như vậy cho ngươi."

"Nếu như sau này có người hỏi, ngươi có thể đem lời của ta chuyển cáo cho bọn họ. Ta không nhận thua với thế giới này, nhưng nàng nói rất đúng, ta chính là Tô Ly, cần gì phải trở thành Chu thứ hai? Càng quan trọng hơn, ngươi nói rất đúng, ta đã giết vô số người, ta đối với thế giới này không có tình cảm yêu thương gì, nhưng có lẽ còn có một phần thiện ý?"

Thấy những lời này, trong lòng Trần Trường Sinh sinh ra rất nhiều cảm khái.

Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, nhất là mọi người chống đối nam bắc hợp lưu, Tô Ly cùng Thánh Nữ đột nhiên rời đi, là một loại trốn tránh vô cùng không chịu trách nhiệm.

Ai có thể hiểu được, nhân vật như Tô Ly, chỉ có chấp nhất trí tuệ đại dũng chi kiếm chân chính, mới có thể chém ra con đường rời đi này.

Song lúc hắn đọc tới cuối thư , đột nhiên cảm giác sự ca ngợi cùng kính nể của mình đối với Tô Ly tiền bối tựa như đã sai lầm rồi.

Tô Ly ở cuối thư viết một đoạn thế này.

"Để cho lang tể tử kia từ bỏ ý đồ đi, nếu như hắn còn dám quanh quẩn bên con gái của ta, cho dù ta ở bên kia Tinh hải, cũng sẽ ngồi tinh tra trở về, đầu tiên một kiếm chém chết hắn, sau đó một kiếm chém chết ngươi, cuối cùng một kiếm chém chết Quốc Giáo học viện các ngươi cùng bộ lạc Lang tộc phía bắc, chớ bảo là ta không báo trước!"

Trần Trường Sinh xem xong những lời này, có chút bất đắc dĩ nghĩ tới, người tiêu sái như Tô Ly tiền bối, làm sao vẫn cố chấp chuyện này chứ?

Đang suy nghĩ, không trung bốn phía bỗng nhiên lần nữa vang lên kiếm kêu rất nhỏ dày đặc kinh khủng, vô số kiếm ý từ bốn phương tám hướng trở về, rơi xuống trên tờ giấy.

Kiếm ý sắc bén chí cực, cảnh giới huyền diệu khó hiểu, đem bút tích trên tờ giấy chém tới thất linh bát lạc, biến thành vô số đoàn mực, cũng không cách nào thấy rõ ràng nữa.

Đoàn mực cuối cùng biến thành bốn chữ to.

"Đọc xong phải đốt."

Nhìn bốn chữ này, Trần Trường Sinh ngây người, cảm thấy nếu đem đi đốt, chẳng phải đáng tiếc ư? Phải biết rằng kiếm ý trên tờ giấy này đối với người tu kiếm mà nói là vô cùng trân quý , hắn còn muốn để ngày mai gọi Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ bọn họ cũng tới cảm ngộ một phen.

Nhưng nếu là Tô Ly dặn dò, hắn không có biện pháp phản đối, rất nghe lời đem giấy viết thư ném vào trong lò lửa đang cháy, nhìn tận mắt giấy viết thư bị đốt thành tro.

Nhìn tro trong lò, nghĩ tới kiếm ý trên giấy lúc trước, hắn chợt nhớ tới chư viện luyện tập võ nghệ vài ngày trước, lúc Tụ Tinh sơ cảnh cường giả tới khiêu chiến Quốc Giáo học viện, Thiên Cơ các vị họa sĩ kia, hẳn là dùng thủ đoạn tương tự, chẳng qua là so với Tô Ly như một trời một vực.

Hắn lại nghĩ tới ở bên cạnh đường nhìn qua vị văn sĩ kia —— Thiên Đạo viện Quan Bạch.

Lúc ấy hắn cách cửa sổ xe nhìn người này một cái, đã cảm thấy một đạo sắc bén đập vào mắt mà đến, đau nhói vô cùng, suýt nữa rơi lệ.

Bây giờ nghĩ lại, kiếm đạo tu vi của người này đã cường đại đến mức kiếm ý phụ thể?

Sang năm trên Chử Thạch đại hội, hắn sẽ phải đối mặt với thanh kiếm cường đại như thế , có thể chiến thắng sao?

...

...

Sớm hơn một chút, Quan Bạch ở một phòng sách tại thành nam đọc sách.

Đột nhiên, hắn cảm thấy thứ gì, trầm mặc chốc lát, lẳng lặng khép sách lại, đi tới ngoài phòng sách.

Sau ban đêm, tuyết dần dần ngừng lại, nhưng khí trời vẫn lạnh lẽo, trên đường tuyết đọng khó đi, cho nên nhìn không thấy người đi đường.

Hắn đứng ở giữa đường.

Gặp gỡ một lão đạo cô đi qua.

Thật ra dung nhan đạo cô này coi như trẻ tuổi, ít nhất nhìn chưa ra cụ thể tuổi tác, chẳng qua là thần sắc đều là nghiêm nghị lạnh lùng, có cỗ khí tức xưa cũ.

Quan Bạch nhìn lão đạo cô càng ngày càng gần, không nói một lời.

Hắn không nhận ra lai lịch của đối phương, nhưng biết cảnh giới tu vi của đối phương trên xa mình, thậm chí có thể thắng được ân sư Trang Chi Hoán.

Ở trước Chử Thạch đại hội, hắn không muốn nhiều chuyện, cũng không nên chiến đấu cùng cường giả cảnh giới tuyệt diệu như vậy.

Nhưng hắn lúc trước nghe được rõ ràng, nơi xa ngõ hẻm có con chó hoang đã chết.

Ở lúc lão đạo cô này đi qua.

Lão đạo cô này rất cường đại, tất nhiên lai lịch bất phàm, cùng nàng so sánh, tánh mạng một con chó hoang cản đường quả thật không tính là cái gì.

Quan Bạch cũng cho rằng như thế, một con chó hoang, chết thì chết rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể đi báo thù cho một con chó hoang?

Vấn đề là con chó hoang kia đáng được chết nhanh hơn.

Lão đạo cô chỉ cần liếc mắt nhìn, con chó này sẽ đầu thân khác biệt.

Nhưng con chó hoang kia ở trong ngõ hẻm ít nhất kêu thảm thiết ba mươi mấy tiếng, càng ngày càng thê thảm, càng ngày càng buồn bã, cho đến khi để cho hắn nghe được.

Hắn không cách nào hiểu, đại nhân vật như lão đạo cô, tại sao muốn dùng ba mươi mấy kiếm mới giết chết một con chó hoang.

Hắn không cách nào tưởng tượng, lão đạo cô này bình thời giết người, có phải cũng có thể như vậy hay không.

Cho nên hắn từ phòng sách đi đến trên đường, cũng muốn hỏi lão đạo cô một câu.

Lão đạo cô dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Quan Bạch muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt của lão đạo cô, lại phát hiện mình đã không cách nào nói chuyện.

Tay của hắn nắm chuôi kiếm, nhưng không cách nào rút kiếm ra .

Lão đạo cô trong đôi mắt một mảnh bích sắc, tràn đầy cảm xúc hủ hủ cùng thô bạo, như một mảnh sóng biển dâng trào sinh đầy tảo xanh, chạm mặt vỗ tới đây.

Vô cùng vô tận bích sát ý, từ mặt kia đường tuyết tuôn ra , bao phủ thân thể của hắn.

Phốc! Một đạo máu tươi từ trong miệng của hắn phun ra, rơi vào trên tuyết.

...

...

Hắn là kiêu ngạo của Thiên Đạo viện, kiếm đạo cường giả trong Tiêu Dao bảng, Đại Danh Quan Bạch.

Nhưng ở trước mặt lão đạo cô này, hắn căn bản không cách nào nói ra một chữ, không cách nào rút ra kiếm trong vỏ, đã bị trọng thương.

"Báo sư thừa của ngươi." Lão đạo cô mặt không chút thay đổi nói.

Quan Bạch trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, đến lúc này, hắn mới xác nhận, cảnh giới thực lực của vị lão đạo cô này không chỉ hơn xa lão sư của mình, thậm chí mơ hồ đã siêu thoát phạm trù trần thế, tiến vào thần thánh lĩnh vực, còn nghĩ tới bôi bích sắc trong mắt nàng, trong nháy mắt đã đoán được đối phương là ai.

Bát Phương Phong Vũ Vô Cùng Bích!

Đây đã là đỉnh phong cường giả trên nhân thế, vì sao tối nay bỗng nhiên xuất hiện ở kinh đô?

"Thiên Đạo viện Quan Bạch, gia sư Trang Chi Hoán."

Bởi vì thân phận của lão đạo cô này, Quan Bạch chấn động vô cùng, nhưng vẫn không có bất kỳ sợ hãi, quan sát đối phương nói.

"Nể mặt Mao Thu Vũ, tối nay lưu cho ngươi một mạng."

Lão đạo cô chậm rãi từ bên cạnh hắn đi qua, thân ảnh dần dần biến mất ở trong bóng đêm.

Không biết qua thời gian bao lâu, Quan Bạch mới phát hiện mình có thể động, tay phải nắm chuôi kiếm khẽ run lên, sặc lang một tiếng kiếm phong ra ngoài một nửa.

Sau đó, cánh tay phải của hắn đã đứt, rơi vào trong đống tuyết, một mảnh máu đỏ sẫm thật lớn loang ra.

Tối nay kinh đô, một con chó hoang trong ngõ hẻm bị tàn nhẫn cắt thành khối vụn.

Kiêu ngạo cùng hi vọng của Thiên Đạo viện, kiếm đạo cường giả Quan Bạch tiền cảnh vô hạn tuổi trẻ, mất đi cánh tay phải cầm kiếm của mình.

Lão đạo cô làm hai chuyện này, đối với chuyện này không có cảm giác nào, vẻ mặt hờ hững như cũ, ánh mắt thô bạo như cũ.

Ở trong mắt của nàng, người còn trẻ như Quan Bạch cùng một con chó hoang trong hẻm, không có quá nhiều khác biệt, nếu như nơi này không phải là kinh đô Đại Chu, có Giáo Hoàng Bệ Hạ ngay cả nàng đều phải tôn kính cùng Thánh Hậu nương nương mà nàng cũng không dám trêu chọc, có thể Quan Bạch lúc này đã chết.

Ở trong suy nghĩ của nàng, lưu cho Quan Bạch một mạng đã cho Mao Thu Vũ đủ thể diện rồi, chính xác hơn là, thể diện này là cho Quốc Giáo .

Trên thế giới này có một số người mạnh phi thường, cho nên cách nhìn đối với thế giới sẽ có chút biến dạng, cho là không đoạt thức ăn trong chén của tên khất cái, chính là cho tên khất cái thể diện, không có đem người nhìn không vừa mắtgiết chết toàn bộ chính là cho sinh mệnh thể diện, như vậy đối phương cũng có thể cho mình thể diện.

Lão đạo cô tối nay đi tới kinh đô, chính là vì nghĩ Giáo Hoàng Bệ Hạ không cho mình thể diện, như vậy nàng muốn tới tự mình tìm thể diện về.

Nàng lúc còn rất trẻ gả cho một vị Bát Phương Phong Vũ khác, từ một khắc đó bắt đầu, nàng cho là phu quân là thể diện quan trọng nhất của mình, sau đó khi nàng rất cực khổ sinh hạ một đứa con trai, liền cho là con mới là thể diện quan trọng nhất.

Lão đạo cô đứng ở tường viện Quốc Giáo học viện, mặt không chút thay đổi nhìn vài cây tuyết vươn ra khỏi tường.

Mấy mươi ngày trước, con trai của nàng ở chỗ này nhận lấy nhục nhã của một người.

Người kia gọi là Trần Trường Sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi