TRẠCH THIÊN KÝ

Nam nhân quả nhiên đều là sắc quỷ, vẫn nói tiểu Trần viện trưởng không gần nữ sắc, bây giờ nhìn lại đều là giả dối, vừa thấy Thánh Nữ xinh đẹp, không phải lập tức sinh ra hối hận hay sao?"

Người nói như vậy đều là các phụ nhân.

"Ai có thể nhìn thấy hình dáng của Thánh Nữ mà còn có thể lang tâm như sắt? Hơn nữa, tiểu Trần viện trưởng cùng Thánh Nữ vốn có hôn ước, làm sao khống chế được nổi?"

Đối với Trần Trường Sinh tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng trong lời nói vẫn mang theo ý trêu chọc, đều là chút ít nam nhân.

"Các ngươi nói viện trưởng đại nhân ban đầu sao lại ngốc đến thế, khăng khăng từ hôn chứ?"

"Ai nói viện trưởng từ hôn rồi? Không phải mới chỉ là tin đồn, không có chứng thật ư?"

"Ly cung đã sớm truyền ra tin tức, Chiết Trùng điện bên kia ngay cả hôn thư cũng đã nhìn thấy rồi."

"Cho dù từ hôn thì sao?"

"Ta chỉ tò mò ban đầu đã xảy ra chuyện gì thôi."

"Đây là một chuyện rất dài, nghe nói mùa xuân hai năm trước, viện trưởng từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô, gõ cửa Đông Ngự thần tướng phủ ..."

"Sách sách, bị thần tướng phủ nhục nhã như thế, bị chèn ép như thế, chính là ta cũng không chịu nổi, huống chi viện trưởng."

"Viện trưởng sau đó quyết chí tự cường, có thể có tạo hóa như hiện tại, không phải do kích thích quá lớn hay sao, hôm nay một khi được thế, dĩ nhiên muốn vỗ mặt thần tướng phủ, cho nên nói a, không ai mãi mãi hèn, chỉ cần chúng ta cố gắng học tập, tu hành, sau này cũng có thể hăng hái như thế."

"Nhưng... dựa theo những lời đồn kia, hiện tại chẳng lẽ viện trưởng đã hối hận ư? Đây chẳng phải là tự đánh mất thể diện của mình sao?"

"Đây cũng là ngươi nói."

Những lời nói chuyện này, lại là phát sinh giữa các học sinh của Quốc Giáo học viện.

Tu hành cảnh giới tăng lên sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt, cũng sẽ mang đến rất nhiều buồn rầu không tưởng được, tỷ như ngũ thức của ngươi trở nên nhạy cảm rất nhiều, cho dù là phụ nhân trên phố phường che miệng nói xấu, cho dù là láng giềng hán tử cười híp mắt thấp giọng trêu ghẹo hoặc là học sinh học viện nhà mình lặng lẽ nghị luận, cũng sẽ tinh tường truyền vào tai của ngươi.

Trần Trường Sinh ngồi ở trong xe, nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ thổi qua, nhìn rất bình tĩnh, chỉ có tay khẽ nắm chặt, cho thấy lúc này hắn có chút lúng túng.

Đường Tam Thập Lục phái người đem vị khiêu vũ kỹ kia đưa về, hiện tại ngồi đối diện Trần Trường Sinh, nhìn ánh mắt của hắn, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

Trần Trường Sinh nhìn như chuyên tâm ngắm tuyết, trên thực tế vô cùng để ý phản ứng bốn phía, kể từ khi lời đồn kia truyền ra, hắn trở nên có chút nhạy cảm.

"Ngươi cười cái gì?"

"Cười ngươi ngu xuẩn."

Trong xe lần nữa trở nên an tĩnh, an tĩnh lúng túng, Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cực kỳ khinh thường nói: "Ban đầu ở Lý Tử Viên khách sạn ta đã nói rồi, ngươi cùng Từ Hữu Dung đều là người làm cho người ta không còn lời nào để nói, bây giờ nhìn lại, các ngươi cũng là điển hình tự tìm đường chết."

Mỗi lần chỉ cần nói tới chuyện này, một câu nói rất tùy tiện của Đường Tam Thập Lục, đã có thể để cho Trần Trường Sinh không còn lời nào để nói.

Hắn đối với chuyện này không còn lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn đành chuyển đề tài, rất chân thành thỉnh giáo nói: "Ta lúc đầu từng mời Lạc Lạc giúp ta tra xét Tú Linh tộc cô nương ở Chu viên, hiện tại nếu biết là hiểu lầm, ta muốn viết thơ nói cho nàng biết, nhưng lại cảm thấy tựa như không thỏa đáng, ngươi thấy thế nào?"

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn khinh thường nói: "Thấy thế nào? Nếu như ngươi ngay cả chuyện này cũng không thấy không ổn, vậy ngươi thật sự là đầu heo rồi."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Ta viết phong thư cho Lạc Lạc Điện hạ, sau đó ngươi nhắc thêm một chút ở trong thư."

Đường Tam Thập Lục đưa ra chủ ý của mình.

Trần Trường Sinh nghĩ tới lúc trước ngoài Vương phủ nghe được chút ít bàn luận xôn xao, vẫn cảm thấy có chút buồn bực, hỏi: "Nàng tại sao không đồng ý ta đi thần tướng phủ cầu hôn?"

"Cầu hôn?" Đường Tam Thập Lục nhìn hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trần Trường Sinh rất đương nhiên nói: "Ta đi cầu hôn, sau đó nàng đồng ý, không phải những lời đồn nhảm này sẽ kết thúc ư?"

Đường Tam Thập Lục hỏi: "Ngươi tại sao cho là nàng sẽ đồng ý gả cho ngươi?"

Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ còn không phải sao?

"Ngươi đi Đông Ngự thần tướng phủ cầu hôn, Từ Thế Tích sẽ đồng ý ư? Hay là nói ngươi trông cậy Từ Hữu Dung chính mình kiên trì?" Đường Tam Thập Lục nhìn hắn căm tức nói: "Ban đầu là bản thân ngươi khóc hô muốn giải trừ hôn ước, hiện tại muốn nàng khóc hô muốn gả cho ngươi ư? Ngươi không suy nghĩ, nói như vậy nàng sẽ mất thể diện đến mức nào sao?"

Trần Trường Sinh thật sự không nghĩ tới vấn đề này, lúc này vừa nghĩ, phát hiện quả thật rất có đạo lý.

"Vậy... Ta phải làm gì?"

"Thừa nhận chịu đựng những lời nghị luận cùng cười nhạo như bông tuyết phất phới này, cho đến khi nàng cảm thấy đủ rồi, bắt đầu thương hại ngươi."

...

...

Bởi vì nam bắc hợp lưu mang đến rất nhiều chuyện, cũng bởi vì ở kinh đô lời đồn đổi tới đổi lui, Trần Trường Sinh muốn gặp Từ Hữu Dung trở nên càng ngày càng không dễ dàng.

Trong lúc hắn nhìn bông tuyết đầy trời, có chút u mê suy tư cuộc sống như vậy lúc nào mới có thể kết thúc, nhận được một phong thư không có lạc khoản.

Phong thư này không phải của Tô Ly , là của Từ Hữu Dung , đứng ở tường viện mới sửa đối diện hồ đọc xong phong thư này, khóe môi của hắn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm, sau đó hắn đi tàng thư lâu, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của các học sinh, múa bút viết nhanh một phong thơ.

Phong thư này không phải hồi âm, là thư gửi Giáo Hoàng Bệ Hạ .

Trong thơ hắn nói là chuẩn bị cho Chử Thạch đại hội sang năm, muốn ổn định cảnh giới, nâng cao trụ cột chuẩn bị Tụ Tinh, muốn lần nữa tiến vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo.

Buổi tối hôm đó, hắn đã nhận được hồi âm của Giáo Hoàng Bệ Hạ.Trong thơ Giáo Hoàng Bệ Hạ tỏ vẻ tán thưởng cùng vui mừng đối với sự ham học của hắn, đối với hắn lần nữa tiến vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo ban cho chúc phúc, sau đó ở cuối thư nói, sau này nếu như muốn vào Thiên Thư lăng, chỉ cần ở Ly cung lập hồ sơ là được, không cần viết thơ cho mình.

Nhìn những chữ trên thư, Trần Trường Sinh mới chánh thức cảm nhận được thay đổi nào đó.

Thiên Thư lăng không phải một địa phương muốn vào là có thể vào, vô số người tu hành trên đại lục vì đạt được tư cách tiến vào Thiên Thư lăng, hoặc là ở phương bắc cùng Ma tộc hăng hái chiến đấu đẫm máu tích góp từng tí công trận, hoặc là ở đại triêu thí cố gắng đi về phía trước tranh thủ tiến vào tiền tam giáp, mà cuối cùng có thể thành công chẳng qua là rất ít người.

Nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, Thiên Thư lăng chính là một địa phương muốn vào là có thể vào.

Hắn đã không còn là thiếu niên đạo sĩ đến từ Tây Trữ trấn.

Hắn là viện trưởng Quốc Giáo học viện, là sư điệt của Giáo Hoàng, là Giáo Hoàng tương lai.

Tuổi của hắn còn rất nhỏ, đã là đại nhân vật.

...

...

Cửa đá trầm trọng chậm rãi mở ra, mặt đất khẽ rung lên.

Nhìn trước mắt núi non ở mùa đông vẫn không mất màu xanh, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới rung động một năm trước khi vừa tới đây.

Giáo sĩ cùng bọn kỵ binh đóng ở Thiên Thư lăng, nhìn thiếu niên đứng ở phía trước mấy vị hồng y giáo chủ, đoán được thân phận của hắn, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.

Trần Trường Sinh đi vào Thiên Thư lăng, lần này hắn không phải là du khách, cũng không phải là người xem bia, mà giống như tới thị sát.

Loại cảm thụ này bởi vì thái độ cung kính của hồng y đại giáo chủ bên cạnh đã trở nên vô cùng chân thật.

Hắn cự tuyệt trụ sở Ly cung an bài cho hắn, trực tiếp đi gian nhà cỏ mà Tuần Mai lưu lại.

Nhà cỏ đã thời gian rất lâu không có người ở, trên thành nồi đã có chút bụi, trên xà nhà thịt khô còn không ăn xong, hàng rào trong viện so với ban đầu hắn ở đã chắc chắn hơn rất nhiều, cũng không biết là do Đường Tam Thập Lục hay là Quan Phi Bạch sửa .

Nghĩ tới thời gian ban đầu ở nơi này nấu cơm ngắm mặt trời xem bia, trong lòng của hắn sinh ra chút ít tưởng niệm. Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ ngày ngày cũng có thể nhìn thấy ở Quốc Giáo học viện, chẳng qua là Cẩu Hàn Thực bọn họ đã có một năm không thấy, cũng không biết bọn họ bây giờ đang ở Ly sơn sinh sống như thế nào.

Một giọng nói ở ngoài hàng rào vang lên, có thể là bởi vì mai vàng trong rừng đang nở rộ, mang theo mùi thơm mát lạnh.

"Nơi này chính là chỗ ở của Tuần Mai tiền bối ư?"

Trần Trường Sinh từ trong hồi ức tỉnh lại, xoay người nhìn lại, đã nhìn thấy Từ Hữu Dung đứng ở ngoài hàng rào.

Trong rừng ngoài hàng rào, hoa mai đang nở rộ, nàng đứng ở nơi đó, nắng sớm rơi xuống, đẹp mắt giống như hoa.

Trần Trường Sinh hiện tại có thể tùy ý tiến vào Thiên Thư lăng, nàng là Thánh Nữ, tự nhiên cũng có thể.

Hắn nói: "Đúng vậy, chúng ta ban đầu đã ở nơi này rất lâu."

Từ Hữu Dung không đi qua hàng rào, nhìn nhà cỏ dưới nắng sớm có chút ít lụi bại , bình tĩnh nói: "Có đôi khi nghĩ lại cảm thấy thật tò mò, ban đầu các ngươi cùng các sư huynh Ly Sơn kiếm tông thế thành nước lửa, nhưng lại ở cùng dưới một cái mái hiên, chẳng lẽ sẽ không phải mỗi ngày đều đánh nhau ư?"

Trần Trường Sinh nói: "Cẩu Hàn Thực là người khiêm tốn."

Từ Hữu Dung nói: "Nhưng sư huynh khác không tốt tính như vậy."

Trần Trường Sinh nghĩ tới đêm đầu tiên, Đường Tam Thập Lục cùng Quan Phi Bạch vì tranh đoạt một giường chăn đệm thật suýt nữa vung tay, nở nụ cười.

"Đại triêu thí mấy hôm nữa mới bắt đầu, Thiên Thư lăng hiện tại còn rất thanh tĩnh."

Hắn nhìn Từ Hữu Dung nói: "Đây thật là một ý kiến hay."

Trong kinh đô lời đồn truyền lưu sôi sùng sục, mặc dù trên căn bản là giễu cợt Trần Trường Sinh, nhưng đối với Từ Hữu Dung mà nói, cũng là một loại khốn nhiễu.

Hai người gặp nhau có chút khó khăn, muốn yên lặng nói ít lời càng khó hơn, nàng viết thơ mời hắn vào Thiên Thư lăng, đúng là chủ ý vô cùng hay.

Dĩ nhiên, đem Thiên Thư lăng mà người tu đạo trên thế gian liều mạng phấn đấu cố gắng mới có thể tiến vào biến thành nơi ước hẹn, thực sự có chút khoa trương.

Cũng chỉ có nàng cùng hắn mới có thể làm được.

Từ Hữu Dung thấy hắn hiểu được ý của mình, còn trực tiếp nói ra như vậy, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng không có gì buồn bã.

Bởi vì thời điểm Trần Trường Sinh nói những lời này, ánh mắt rất sạch sẽ, vẻ mặt rất chân thành.

Hắn có nhiệt tình, nhưng ở dưới bình tĩnh, ánh mắt hắn sáng ngời, cũng không đốt người.

Nếu như nói Thu Sơn Quân là một vầng mặt trời, làm cho người ta ấm áp, quang minh chánh đại tới cực điểm.

Trần Trường Sinh chính là một luồng gió mát.

Tất cả mọi người đều thích mặt trời.

Nhưng nàng thích tùy ý đi trong gió mát.

Kinh đô trong thời khắc rét đậm, đã vạn dặm trắng như bạc, Thiên Thư lăng lại xanh um tươi tốt như cũ.

Đi ở trong rừng cây, quất vào mặt đều là xuân phong, thanh tân vui vẻ chí cực.

Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đi dọc theo sơn đạo, đi tới phương hướng Chiếu Tình bi lư.

Một người trung niên xuất hiện trong sơn đạo , chặn đường đi của bọn họ.

Người này ánh mắt sâu thẳm, cảnh giới rõ ràng cực cao, nhìn Trần Trường Sinh, trong mắt có vô tận lạnh lẽo, nếu như nhìn kỹ, thậm chí còn có thể thấy một chút oán độc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi