TRẠCH THIÊN KÝ

Thiên Cơ lão nhân khẽ cau mày, nói: "Ngươi nói gì?"

"Ta nói... Không có vận mệnh."

Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định: "Như vậy tự nhiên cũng không có khắc tinh trong đời."

Thiên Cơ lão nhân nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vận mệnh ở trong tinh không."

Trần Trường Sinh nói: "Vậy thì mời ngài tính toán rõ ràng trước, sau đó lại tới nói cho ta biết, ta là ai, ta nên làm như thế nào, mà không phải để cho chính ta quyết định phải làm thế nào."

"Chuyện cùng người mà ta tính không ra vốn rất ít, mà ngươi chính là một người trong đó." Thiên Cơ lão nhân thần sắc bỗng nhiên có thêm mấy phần tang thương, nói: "Bởi vì lão sư của ngươi có thể che đậy thiên cơ, Hắc Bào cũng có thể, nếu như đây là do bọn hắn sắp đặt, ta quả thật không dám chắc có thể phá cục này."

Nghe được tên của Ma tộc quân sư, tâm tình Trần Trường Sinh trở nên có chút khác thường: "... Chuyện này có liên quan tới Hắc Bào ư?"

"Nếu như đoán không sai, ngươi rời đi Tây Trữ đến kinh đô, chính là một âm mưu nhằm vào nương nương." Thiên Cơ lão nhân không biết có phải trong quá trình khuyên hắn tiêu hao quá nhiều tâm thần hay không, lộ ra vẻ có chút mỏi mệt : "Ta tính không ra bọn họ sẽ làm thế nào, nhưng khẳng định cùng ngươi có liên quan."

Trần Trường Sinh lần nữa trầm mặc.

Hắn nhớ lại ban đêm Từ Hữu Dung đã nói với mình câu nói kia.

Hắn nhớ lại trước đây thật lâu ở Quốc Giáo học viện, Đường Đường nói với mình những lời đó.

Câu nói kia cùng những lời đó cùng với lời nói ban đầu của Thiên Cơ lão nhân, cũng trực tiếp chỉ hướng lão sư của hắn cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ.

"Ta... sẽ không phối hợp."

Đây là năm chữ rất đơn giản, đối với Trần Trường Sinh mà nói, nhưng dùng thời gian rất lâu mới khó nhọc phun ra từ khóe môi.

Bởi vì ... như vậy đồng nghĩa, hắn bắt đầu sinh ra hoài nghi đối vớilão sư của mình cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ.

Có lẽ, lão sư cùng Giáo Hoàng là vì một mục tiêu vĩ đại mà đang lợi dụng hắn.

Tựa như Hàn sơn lần này thiết lập âm mưu làm Ma Quân trọng thương.

Hắn có thể thừa nhận, nhưng không thích.

Một lần có thể, nhưng không thể nhiều lần.

"Nhưng... nếu như ngươi thủy chung chính là một phần của âm mưu này thì sao?"

"Nếu như ngươi sống đã là một phần của âm mưu này?"

"Nếu như sự tồn tại của ngươi, bản thân chính là một cái âm mưu thì sao?"

Thiên Cơ lão nhân không có bởi vì câu trả lời của hắn mà bỏ qua, mà cực kỳ cường ngạnh thậm chí lãnh khốc liên tục hỏi ba vấn đề.

Hơn nữa, còn chưa kết thúc, còn có mấy vấn đề giống như nước đá lạnh lẽo, hất thẳng tới trên mặt của Trần Trường Sinh.

"Nếu như ngươi thật sự là Chiêu Minh Thái tử, tại sao Thương viện trưởng cùng Giáo Hoàng lại muốn ngươi vào kinh đô?"

"Chẳng lẽ bọn họ cho rằng có thể giấu diếm được tuệ nhãn của nương nương ư? Không, bọn họ thậm chí đang cố ý để cho nương nương gặp lại ngươi, chú ý tới ngươi."

"Tại sao? Chẳng lẽ bọn họ chính là muốn đem ngươi đưa cho nương nương giết chết, do đó hoàn thành nghịch thiên cải mệnh của nàng ư?"

"Trần Trường Sinh, không cần cố gắng giải đáp những vấn đề này, bởi vì thời điểm ngươi thấy được đáp án, ngươi chắc chắn đã là một phần của đáp án rồi."

"Thừa dịp tất cả mọi chuyện còn chưa diễn ra, rời đi thôi, biến mất thôi, không để cho người khác tìm đến ngươi."

Trần Trường Sinh không muốn nghe tiếp.

Hắn đứng dậy, nhìn Thiên Cơ lão nhân nói: "Thật ra muốn giải quyết vấn đề này, có phương pháp cực kỳ đơn giản."

"Cái gì?"

"Ngươi lúc này trực tiếp giết ta."

"Không, ta sẽ không giết ngươi."

"Tại sao?"

Thiên Cơ lão nhân nhìn hắn bình tĩnh nói: "Bởi vì, ta sẽ sẽ không thay nương nương đưa ra lựa chọn."

Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn hắn nói: "Như vậy, cũng xin ngài không cần lựa chọn thay ta."

Nói xong câu đó, hắn không dừng lại, xoay người đi vào trong sương mù dày đặc ngoài trang viên.

Nhìn bóng lưng của hắn, Thiên Cơ lão nhân mang theo vài phần mỏi mệt nói: "Biến mất đi, tựa như Tô Ly vậy, đây chính là thiện ý lớn nhất đối với thế giới này."

Trần Trường Sinh dừng bước, nhưng không nói gì.

Hắn gặm quả đào trong tay một cái, sau đó đi vào trong sương mù.

...

...

Mây tụ mây tán, người đến người đi.

Trần Trường Sinh đi không lâu, Từ Hữu Dung ngồi thuyền đi tới tiểu đảo giữa hồ, ngồi ở vị trí của hắn lúc trước.

Thiên Cơ lão nhân nói: "Thật ra thì trước ngươi cùng Trần Trường Sinh, còn có người cũng ngồi ở nơi đây."

Từ Hữu Dung nói: "Ai?"

Thiên Cơ lão nhân nói: "Lưu Thanh."

Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, mới nhớ ra cái tên này.

"Ta hỏi Lưu Thanh, Trần Trường Sinh là một người thế nào."

Thiên Cơ lão nhân nói: "Hắn rất chân thành suy nghĩ thời gian rất lâu, sau đó nói với ta... Trần Trường Sinh là người tốt."

Một vị thích khách nổi tiếng thiên hạ cư nhiên đánh giá Trần Trường Sinh như vậy, Từ Hữu Dung cảm giác có chút vi diệu.

"Vậy còn ngươi? Theo ý của ngươi, Trần Trường Sinh là người thế nào?"

Thiên Cơ lão nhân nhìn nàng bình tĩnh hỏi.

Những lời này hỏi rất bình tĩnh, ánh mắt lão nhân cũng quá bình tĩnh, bình tĩnh tựa như biết được rất nhiều nội tình.

Tâm tình của Từ Hữu Dung như thế nào không một ai biết, lụa trắng lướt nhẹ ở trong gió hồ, dường như muốn cùng sương mù tan làm một thể.

Thanh âm của nàng từ dưới khăn che mặt bay ra, rất nhẹ nhu, rất xác định.

"Hắn là một chân nhân."

Nghe được câu này, khuôn mặt Thiên Cơ lão nhân có chút động, không nghĩ tới Từ Hữu Dung đánh giá hắn lại cao như thế.

Nghĩ tới chuyện phát sinh ở trên người Trần Trường Sinh trong hai năm qua, hắn phát hiện đánh giá này lại rất chính xác.

"Có thể ở trong hồng trần thế tục, vẫn giữ một tấm lòng son, quả thật không dễ."

Thiên Cơ lão nhân thở dài một tiếng, sau đó nói: "Chuyển cáo nương nương, nếu như Trần Trường Sinh trở về kinh đô, đem hắn giết đi, không cần do dự nữa."

Câu trước còn đang than thở, câu tiếp theo đã muốn giết người.

Quan lại mãn knh hoa, thế nhân đều muốn giết.

Trong vườn hoa rất an tĩnh, thanh âm nước hồ vỗ về bờ đảo rất rõ ràng.

Từ Hữu Dung không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn lão nhân.

Lụa trắng phất phới, có thể che kín dung nhan hoàn mỹ của nàng, nhưng không ngăn được ánh mắt bình tĩnh rồi lại cường ngạnh của nàng.

Thiên Cơ lão nhân không nhìn nàng, đứng dậy, chắp tay nhìn mặt hồ ngoài sương mù, thanh âm không có chút nào tâm tình nói: "Nếu như không nỡ, vậy hãy mang theo hắn rời đi, dùng tình dùng ý dùng bạch hạc dùng đồng niên, vô luận dùng thủ đoạn gì đều được, đi càng xa càng tốt."

Từ Hữu Dung nhìn bóng lưng lão nhân, hỏi: "Ngài rốt cuộc đã tính ra điều gì?"

Thiên Cơ lão nhân không xoay người, nói: "Hắn hôn mê ba ngày ba đêm, ta đã tính hắn ba ngày ba đêm, vẫn một mảnh sương mù, chỉ có một đạo ánh sáng."

Từ Hữu Dung lẩm bẩm nói: "Ánh sáng?"

"Đạo ánh sáng kia vô cùng rõ ràng, giống như là kiếm của Tô Ly..."

Thiên Cơ lão nhân cuối cùng nói: "Nếu như hắn sống sót trở lại kinh đô, nương nương sẽ chết, ngươi chọn lựa thế nào?"

...

...

Trở về tiểu lâu, đứng bên lan can, nhìn hồ lớn trước mặt, Trần Trường Sinh cảm giác lòng dạ trống trải.

Hắn nghĩ tới những lời của Thiên Cơ lão nhân—— rời đi giống như Tô Ly, chính là thiện ý lớn nhất đối với thế giới này.

Như vậy, thiện ý của thế giới này đối với Tô Ly tiền bối ở đâu? Thiện ý đối với ta ở nơi đâu?

Dựa vào lan can đón gió, hắn trầm mặc thời gian rất lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi