TRẠCH THIÊN KÝ

Cột sáng này không đến từ tinh thần, mà là đến từ thế giới xa xôi mờ mịt khác, rơi trên mặt đất cũng chỉ có đường kính một trượng, có thể nghĩ là cô đọng đến chừng nào.

Chỉ có năng lượng cường đại tinh khiết nhất, thậm chí là thần minh trong truyền thuyết, mới có thể sáng tạo ra một luồng ánh sáng cô đọng đến mức như vậy.

Thoạt nhìn, luồng ánh sáng này rất giống thánh quang của Quốc Giáo, nhưng Ma Quân biết không phải như thế, Trần Trường Sinh càng thêm rõ ràng, bọn họ đều biết luồng sáng này đến từ đâu.

Trong cột sáng thánh khiết, áo Ma Quân khẽ phiêu động, sơn thủy tàn phá trên mặt đã bị tẩy đi toàn bộ, dung mạo đang nhanh chóng già đi.

Thiên thư bia biến thành tiểu ấn, chẳng biết lúc nào rời khỏi phạm vi của cột sáng, lẳng lặng lơ lửng trong bầu trời đêm.

Tiểu ấn hướng về phía Ma Quân trong cột sáng nhẹ nhàng đung đưa, tựa như có rất nhiều cảm khái, có hàng vạn hàng nghìn hồi ức, lại như đang cáo biệt một lão bạn hữu của mình.

Sau một khắc, cột sáng biến mất.

Tuyết lĩnh hồ viên không có bất kỳ biến hóa nào, không có núi lở hay tuyết sập, không có thiên địa dị biến, không có vực sâu phủ xuống, tất cả đều như trước, tựa như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì.

Ma Quân đứng ở nguyên chỗ.

Nam Khách đang chạy tới.

Tên trận sư trẻ tuổi kia cảm xúc vô cùng phức tạp.

Hắn nhìn Ma Quân, muốn nói lại thôi, như thế ba lần, cuối cùng trầm mặc.

Ma Quân thu hồi tầm mắt nhìn về tinh không, nhìn trận sư trẻ tuổi, không nói gì, như có điều suy nghĩ.

Nam Khách đi tới, nhìn hình ảnh trước mặt, cũng trầm mặc.

Thời gian trầm mặc dù dài đến cỡ nào, cuối cùng đều sẽ bị thanh âm đánh vỡ .

"Ngài sắp sửa không được nữa sao?"

Trận sư trẻ tuổi nhìn Ma Quân nhẹ giọng hỏi, lộ vẻ rất cẩn thận, còn mang theo chút e sợ.

Ma Quân nói: "Nếu như ngươi ngay cả chuyện này cũng không thể xác định, lại mạo hiểm tới phía nam, đó chính là ngu xuẩn."

Trận sư trẻ tuổi tin tưởng chính mình tuyệt không ngu xuẩn, cho nên nở nụ cười.

Hắn thoải mái cười to.

Ngay sau một khắc, nụ cười đắc ý trên mặt hắn đã biến mất mất tích, biến thành nước mắt bi thương.

Hắn khóc thật lớn tiếng.

Hắn cười khóc, mừng rỡ rồi lại bi thương, thống khổ rồi lại sung sướng, nhún nhường rồi lại cuồng vọng.

Hắn tựa như hài tử hỉ nộ vô thường, mang theo ủy khuất cùng với mấy phần kiêu ngạo, nhìn Ma Quân nức nở nói: "Lần này có thể chứ?"

Ma Quân thở dài nói: "Có thể."

Trận sư trẻ tuổi khóc nói: "Vậy lần này ngươi sẽ chết chứ?"

Ma Quân bình tĩnh nói: "Đúng vậy."

Trận sư trẻ tuổi vẻ mặt trở nên có chút khẩn trương, liếm liếm đôi môi đã khô, hỏi: "Ta lần này có phải đã biểu hiện vô cùng tốt hay không?"

Ma Quân dùng ánh mắt mang theo tán thưởng nhìn hắn, nói: "Bố cục lần này thật sự rất tốt."

Nghe tán dương, trên mặt trận sư trẻ tuổi nhất thời trở nên rực rỡ, chính là ngay cả cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng.

Hắn đi tới Ma Quân, khua tay múa chân, sôi nổi, tựa như một tảng đá từ trên cô phong lăn xuống.

Nam Khách sắc mặt có chút tái nhợt, muốn đi qua, lại bị Ma Quân dùng ánh mắt ngăn trở.

Trận sư trẻ tuổi đi tới bên cạnh Ma Quân, rất cẩn thận dìu hắn ngồi xuống, tựa như không muốn làm cho Ma Quân cảm thấy một tia đau đớn.

Sau đó, hắn nhìn Ma Quân rất chân thành hỏi: "Ba ba, có đau không?

Ma Quân nhìn trận sư trẻ tuổi, trong mắt tràn đầy sủng nịch cùng thỏa mãn, nói: "Có thể tiến hành."

Trận sư trẻ tuổi giơ tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mắt, nói: "Ta cũng không muốn như vậy ."

Ngay khi hắn nói chuyện, tay phải của hắn nhanh như tia chớp hóa thành một luồng màu đen rơi vào ngực Ma Quân.

Đó là một thanh đoản kiếm ngăm đen , không cách nào phản xạ bất kỳ tia sáng nào.

Thanh đoản kiếm đâm thật sâu vào ngực Ma Quân, máu màu kim hoàng sắc từ chuôi đoản kiếm bừng lên.

Thoạt nhìn, thanh đoản kiếm này trở nên rực sáng.

Ma Quân thống khổ ho lên, nói: "Ngươi... Không nên dùng... thanh kiếm này."

"Bởi vì đây là di vật của bạn ngài ư?" Trận sư trẻ tuổi đem đoản kiếm màu đen rút ra khỏi ngực Ma Quân, nhìn mặt đất cách đó không xa một cái, mang theo giận dỗi nói: "Tên kia cũng có thể dùng râu rồng làm kiếm, ta là con của ngài, tại sao lại không thể dùng?"

Trần Trường Sinh nằm ở nơi đó.

Trận sư trẻ tuổi đem tay Ma Quân từ phía dưới kéo ra ngoài, phí sức bẻ gãy một ngón tay của Ma Quân, từ bên trong lấy ra một thứ gì.

Ma Quân vẻ mặt bình tĩnh như trước, giống như không hề cảm thấy thống khổ.

Đó là một món đồ trông tựa như một chiếc lược bằng sừng, không biết là vật gì, hẳn là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng cuối cùng của hắn.

Lúc trước nếu như trận sư trẻ tuổi không kịp thời xuất kiếm đoạn tuyệt chút sinh cơ cuối cùng của hắn, có lẽ thật sự có khả năng bị hắn tìm được cơ hội phản kích.

"Đại cô đã nhắc nhở ta, lúc ra tay với ngài phải cẩn thận ngàn lần vạn lần."

Trận sư trẻ tuổi nhìn chiếc lược bằng sừng này, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Cẩn thận đến cỡ nào cũng không nghĩ ra, Thiên Ma giác lại ở trên người ngài."

Hắn đem chiếc lược bằng sừng rất cẩn thận cất vào trong ngực, nhìn Ma Quân cười nói: "Ngài không phải từng nói hai mươi mấy năm trước tiểu cô rời khỏi Tuyết Lão thành, đem thánh vật này trộm đi rồi hay sao? Ba ba, ngài thật giảo hoạt, chúng ta cũng còn tưởng rằng nó đang ở Ly sơn cơ."

Ma Quân cười nói: "Tiểu cô của ngươi ngu xuẩn đến mức bị Tiểu Tiểu Tô lừa gạt, ta cuối cùng chỉ muốn cho nàng chút ít dạy dỗ mà thôi."

Trận sư trẻ tuổi nghĩ tới huyết án Trường Sinh tông năm đó, cảm khái nói: "Dạy dỗ đâu phải như thế? Cũng may hiện tại ngài không còn cách nào để dạy dỗ ta nữa."

Lúc này Ma Quân sinh cơ đã tuyệt, thủ đoạn hoàn toàn không còn, không có cách nào làm ra phản kích.

Trận sư trẻ tuổi xác nhận tất cả chi tiết, mới chánh thức yên lòng, ngồi bên cạnh Ma Quân, lau mồ hôi trên trán, thở dốc chốc lát mới bình tĩnh lại, bỗng nhiên, hắn nhìn tinh không nở nụ cười, lại lắc đầu, tựa như cảm khái khó nói thành lời.

"Thật ra ta cũng rất sợ, nhưng biết làm sao bây giờ? Chuyện này dù gì cũng phải làm, cũng may cuối cùng ta vẫn thắng."

Vô luận ban đầu trầm mặc hay là sau đó điên cuồng, vô luận đứng hay là đang ngồi hoặc là nằm, Ma Quân, trận sư trẻ tuổi còn có Nam Khách, thật ra đều rất giống nhau —— biểu hiện bên ngoài hoặc là có điều khác biệt, nhưng tinh thần khí chất thật ra hoàn toàn giống nhau, nhất là khi bọn hắn ở chung một chỗ.

Bọn họ giống như hắc sơn, bạch thủy còn có vầng huyết nguyệt nơi phía bắc cánh đồng tuyết, tản ra tàn khốc, máu tanh, thần bí, rồi lại vô cùng hài hòa.

Nếu như không có ai quấy rầy, có lẽ hình ảnh này sẽ kéo dài lâu hơn, nhưng mà, trong bức họa này vẫn còn người khác.

Cũng chính vì hắn là người, cho nên hắn không thể nào đứng trong bức họa này được.

Trần Trường Sinh đứng dậy, bức họa này nhất thời có thêm chút ít màu sắc sáng ngời.

Chút sáng ngời vô cùng kiên định này đến từ chính ánh mắt của hắn, còn có thanh âm của hắn.

"Từ chiến trường đến Tùng Sơn quân phủ sau đó tới đây, đã có rất nhiều người vì bảo vệ ngươi, vì cứu ngươi mà chết, nếu như ngươi thắng, vậy bọn họ thì sao?"

Hắn nhìn tên trận sư trẻ tuổi kia nói: "Không cần biết ngươi là ai, bất kể ngươi vì cái gì mà đến, như vậy cũng là không đúng."

Trận sư trẻ tuổi nhìn hắn, có chút bất ngờ vì hắn vẫn còn có thể đứng lên, sau đó, khóe môi lộ ra mỉm cười mang theo giễu cợt cùng chế ngạo.

"Giáo Hoàng đại nhân quả nhiên cổ quái như trong tin đồn, nhưng ngươi có thể làm được gì đây?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi