TRẠCH THIÊN KÝ

Trần Trường Sinh gật đầu, nói: "Có, chẳng qua đã lâu rồi không gặp mặt nhau."

La Bố cảm thấy rất hứng thú, hỏi: "Nàng thích ngươi chứ?"

Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, gật đầu.

La Bố khẽ nhíu mày, nói: "Người có tình, vì sao không gặp gỡ?"

Rất rõ ràng, hắn không đồng ý với cách làm của Trần Trường Sinh.

Đối với hắn mà nói, khó nhất chính là người có tình, đã có tình, dĩ nhiên cần phải bồi dưỡng và giữ gìn, không thể chia lìa nhau được.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút nói: "Không thể gặp, hơn nữa... nàng có chuyện quan trọng phải làm."

La Bố không nói cái gì nữa, cầm lên bầu rượu uống một ngụm lớn, lẩm bẩm nói: "Hai người thích lẫn nhau... Đây là cảm giác như thế nào đây?"

Trần Trường Sinh không nghe rõ lắm, hỏi: "Cái gì?"

"Không có gì, là rượu nói thôi."

La Bố nhìn hoang dã cuối khe núi, tựa như thấy được ngọn núi quanh năm mây mù không tiêu tan, thần sắc hiện ra ưu sầu nhàn nhạt.

Từ thời khắc đầu tiên tỉnh lại, La Bố trong mắt Trần Trường Sinh là người tiêu sái nhưng lạnh nhạt , là dáng vẻ hào sảng lại không bó buộc, nhưng chưa từng thấy bộ dáng này của hắn.

Vẻ ưu sầu này rất nhạt, tuy nhiên gương mặt đầy râu kia cũng không thể nào che giấu nổi, thần thái trẻ tuổi vì sao lại tang thương đến thế?

Hắn thật rất muốn biết chuyện của La Bố, muốn biết hắn đã trải qua những chuyện gì.

"Ta là một người không có chuyện xưa." La Bố rất nhanh thoát khỏi loại tâm tình này, nâng bầu rượu đưa cho Trần Trường Sinh, lạnh nhạt nói: "Bởi vì cả đời này ta quá mức thuận lợi, trừ khi còn bé gặp phải một lần phiền toái, không có bất kỳ chuyện gì cầu mà không được cả."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm, vậy sao ngươi ưu sầu đến thế.

"Nhưng thế gian có rất nhiều chuyện không liên quan gì đến sự cố gắng của bản thân ngươi, tỷ như chuyện tình nam nữ, tỷ như đại sự thời khắc sinh tử. Vô luận ngươi phấn đấu trưởng thành như thế nào , cũng không thể xác định có thể chiến thắng đối phương, bởi vì ... hai loại quan hệ này, đều cần có sự đáp lại."

La Bố chỉ vào đầy sao trên trời nói: "Ngươi nói với tinh không ta không muốn trở về, tinh không không đồng ý với ngươi, ngươi sẽ già đi, sau đó chết đi, ngươi nói với cô nương, ta thích ngươi, nhưng cho dù ngươi là lựa chọn tốt nhất, nhưng nàng lại không thích, như vậy ngươi có thể làm sao?"

Tinh không cùng cô nương sẽ chỉ lẳng lặng nhìn ngươi, có thể sẽ thương hại cùng đồng tình, nhưng sẽ thay đổi chủ ý hay sao?

Tinh không tùy ý sửa đổi màu sắc, hình dáng cùng quy tắc, chỉ có thể là bức tranh ở trong Tuyết Lão thành.

Cô nương bởi vì đau khổ cầu khẩn mà cố gắng thích ngươi, có thể cũng là cô nương tốt, tiếc nuối chính là, lại không phải cô nương mà hắn thích.

Ngươi có thể làm sao chứ?

Một câu nói rất bình thản, lại làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy rất đau đớn.

Có lẽ một phần vì năm đó hắn cũng đã từng hướng về tinh không cầu khẩn vô số lần.

Hắn có chút ngốc nghếch vỗ vỗ bả vai La Bố, muốn an ủi một chút, nhưng không biết nên nói điều gì.

Tinh thần đầy trời đang ở trên cao.

Cô nương đang ở phía nam xa xôi.

Cảm tạ hắn lúc này không nói điều gì.

...

...

Cuộc nói chuyện này tiến hành vô cùng khoái trá, thời điểm La Bố trở lại thư phòng của mình, cũng vẫn duy trì tâm tình tốt đẹp như vậy.

Những năm quá khứ, hắn ở sơn môn luôn đóng vai trò như sư trưởng, cho dù đối mặt với đệ tử ngang hàng, hơn nữa lấy kiến thức học vấn của hắn, đối tượng có thể làm cho hắn nói chuyện sướng khoái như thế thật không nhiều, trừ Nhị sư đệ cùng sư muội.

Hắn vốn định tra xét thân phận của tên kia, nể tình cuộc nói chuyện này, bất kể là người của thế lực phương nào, cũng theo hắn đi đi.

Có một chút đáng tiếc chính la, tửu lượng của tên kia hơi kém, xa xa không bằng sư muội.

Đúng vậy, ai có thể hơn sư muội chứ?

Hắn nhìn giá sách đã không còn vật gì, xuất thần thời gian rất lâu, trên mặt xuất hiện nụ cười khổ sở.

Hắn lắc đầu, đem toàn bộ suy nghĩ xua tan, bắt đầu tiếp tục dọn dẹp thư phòng, chuẩn bị rời đi.

Hắn không lừa gạt tên kia, hắn thật sự chuẩn bị rời đi, sau đó về núi.

Lúc này, hắn thấy được ám ký trên bàn sách cùng lúc rời đi có chút ít biến hóa, biết có người từng đến nơi này.

Hắn từ một chỗ bí mật trong bàn lấy ra một phong thơ.

Đây là thư trong nhà đưa tới.

Trong thư kể lại một chút đại sự phát sinh gần đây, vô cùng tỉ mỉ xác thực, thậm chí so với quân bộ văn thư cao nhất còn đầy đủ hơn.

Tầm mắt của hắn chậm rãi di động trên tờ giấy, hai hàng lông mày như kiếm dần dần vén lên , dường như muốn đem chòm râu trên mặt chém đi toàn bộ.

Ánh mắt của hắn cũng trở nên càng ngày càng hàn lãnh.

Thì ra đêm đó trừ Ninh Thập Vệ cùng Chu Dạ, Thiên Hải Triêm Y, còn có người của Đường gia.

Những người này cuối cùng đều chết hết, lại là vì muốn đi cướp đoạt Chu Sa đan thần bí.

Đối với cách làm việc của đại nhân vật Đại Chu triều đình, hắn đã cảm thấy quá quen, nhưng vẫn cảm thấy cách làm này rất là vô sỉ, khóe môi lộ ra nụ cười giễu cợt.

Tự rước lấy cái chết, còn trách được ai?

Hắn tiếp tục xem thư.

Sau đó, hắn thấy được tên của Ma Quân.

Ánh mắt của hắn trở nên có chút ngưng trọng.

Cuối cùng, hắn thấy được tên của Trần Trường Sinh.

Ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng dị thường, tay cầm giấy viết thư cũng cứng ngắc.

Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn bên vách núi hay là gian phòng luôn luôn hầm thịt kia.

Hắn nhớ tới dấu vết trên vách núi hôm đó, nhớ tới tên kia hôn mê bất tỉnh, nhớ tới lúc trước bên vách núi nói chuyện cùng với những chi tiết trong câu chuyện...

Sắc mặt hắn biến đổi mấy lần.

Ban đầu, có chút ửng đỏ, nhưng không giống tức giận, ngay sau đó, trở nên hơi trắng bệch, nhưng không giống chấn kinh.

Tựa như một hán tử uống nhiều rượu mà say.

Cuối cùng, toàn bộ tâm tình cũng biến thành cười khổ, tràn đầy tự giễu.

...

...

Ở dưới tinh không uống rượu, lúc uống rượu bàn luận về cô nương, vốn chính là việc làm mà nam tử trẻ tuổi thích nhất.

Trước kia ở Quốc Giáo học viện, lúc Đường Tam Thập Lục làm những chuyện này, Trần Trường Sinh không muốn tham gia, sau tối nay, mới phát hiện quả thật rất khoái trá.

Hắn nghĩ tới vài hôm nữa sẽ đi Vấn Thủy gặp Đường Tam Thập Lục, có phải nên xách mấy bình rượu ngon, coi như là đền đáp tình nghĩa mà Đường lão thái gia tặng tán hay không?

Dĩ nhiên, nói chuyện cùng uống rượu bản thân đã giống nhau, chủ yếu phải xem đối tượng là ai.

Trần Trường Sinh cảm thấy nói chuyện tối nay rất khoái trá, thậm chí có chút mơ hồ thống khoái, đó là bởi vì đối tượng nói chuyện là La Bố.

Điều này làm cho hắn nhớ tới cảnh tượng ban đầu ở nhà cỏ trong Thiên Thư lăng cùng Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch mấy người đốt nến dạ đàm.

Dĩ nhiên, giống tối nay nhất vẫn là đang trong gian tuyết miếu cùng Từ Hữu Dung đối thoại.

Tòa tuyết miếu này nằm cạnh con đường bạch thảo.

Con đường bạch thảo ở trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên.

Nhật Bất Lạc thảo nguyên là một phần của Chu viên.

Đột nhiên, Trần Trường Sinh giật mình tỉnh lại, không có chút cảm giác say nào nữa.

Vài ngày trước hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, đã cảm giác mình quên mất điều gì.

Lúc này hắn đã nghĩ ra.

Chu viên còn có người.

Hắn nhận lấy trà Nam Khách bưng tới nhấp một hớp, mời nàng quan sát động tĩnh ở cửa, sau đó lấy xuống chuỗi thạch châu trên cổ tay.

Năm viên thạch châu có một viên màu đen .

Thần thức của hắn rơi vào trên viên thạch châu màu đen này.

Sau một khắc, hắn cảm thấy gió lạnh phất ở trên mặt.

Vẫn đang ở chỗ cao nhất của Chu lăng.

Hắn dõi mắt nhìn, thảo nguyên đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, một mảnh xanh đậm rất là khả quan.

Đột nhiên, tiếng hô như sấm vang lên ở bốn phía Chu lăng, bầy thú giống như thủy triều hướng bên này lao qua.

Năm đó, hắn và cô nương kia cũng nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi