TRẠCH THIÊN KÝ

Từ Thiên Lương đến Vấn Thủy, từ phía nam đi tới Ma vực, từ Tầm Dương thành đến kinh đô, từ Đàm Chá miếu đến đường tuyết, Vương Phá một mực chuẩn bị xuất đao.

Một đao kia hắn đã tích lũy nhiều năm, chính là muốn chém ra một lối đi ở giữa tinh không cùng đại địa, chém vỡ ngưỡng cửa kia.

Thiết Thụ tinh tường cảm giác được, đao ý của Vương Phá sau khi trèo tới đỉnh phong, cũng không trở nên yên lặng, mà đang tiếp tục tăng lên, hơn nữa mơ hồ phát sinh một chút biến hóa không rõ.

Vương Phá đã sớm tu hành tới Tụ Tinh đỉnh phong, còn muốn tiếp tục tăng lên, không phải là phá cảnh còn là cái gì?

Một tiếng hét vang dội hai bờ Lạc Thủy.

Thân ảnh Thiết Thụ biến mất trước mắt Vương Phá—— cũng không phải chân chánh biến mất, giữa tuyết vân cùng với mặt băng, khắp nơi đều có thân ảnh của hắn.

Thiên địa khí tức cùng pháp lý quy tắc ẩn giấu trong đó, bị thân ảnh của hắn tác động, đóa hoa vô hình mang theo ánh sáng của kim khí, từ trên trời rơi xuống, đem đao của Vương Phá bao phủ.

Hắn dùng thiên địa để trói buộc đao ý của Vương Phá.

Đóa hoa này nở rộ trong thiên địa, chính là hắn mang theo nộ ý hiển hiện thân hình, cùng với đôi tay phiếm hàn mang!

Thiết thụ ra hoa, hoa nở vạn đóa, mỗi đóa mỗi cánh, đều đại biểu cho thiên địa pháp lý quy tắc, cường đại dị thường.

Nếu như Vương Phá muốn sống sót, hoặc là nhìn thấu những pháp lý quy tắc, hoặc là, chính diện đột phá.

Hắn tu đạo mới chỉ mấy mươi năm, làm sao có thể nhìn thấu thủ đoạn mà Thiết Thụ dùng rất nhiều năm tháng mới có thể sáng tạo ra.

Đao ý của hắn tăng lên đến mức nào, cũng không cách nào chém phá một chiêu tích chứa thiên địa pháp lý của Thiết Thụ vào lúc này.

Như vậy hắn nên làm gì?

Vương Phá đao ý bén nhọn mà lên, phá thể lao ra.

Một tiếng vang nhỏ, cánh tay trái của hắn bị chặt đứt, văng lên trên bầu trời.

Một đạo máu tươi xuất hiện trong thiên địa trừ màu sắc tuyết trắng đơn điệu ra không còn bất cứ sắc thái nào khác.

Trong bầu trời mây cùng tuyết đang bay, trong nháy mắt bị vẽ loạn lên một bút sắc thái diễm lệ.

Màu máu đầy trời, nhìn thấy mà giật mình, tựa như nham tương đang chảy, vừa tựa như hoa mai mục nát, muốn đem thiêu đốt tất cả, muốn ô nhiễm tất cả.

Ở trong sắc máu này, có một loại khí tức làm người ta cực độ sợ hãi, vạn phần kính sợ tồn tại.

Trong bầu trời nơi nào đó truyền đến một tiếng gầm lên mang theo cảm xúc khó tin, đó là thanh âm của Thiết Thụ.

Bắt đầu từ lúc Vương Phá tự đoạn một cánh tay, cánh tay của hắn chính là đao của hắn, máu tươi của hắn chính là đạo của hắn, như vậy hắn dùng cái gì làm đao ý?

Vì sao đạo đao ý này cường đại như thế, kinh khủng như thế, có thể dễ dàng đột phá thiên địa pháp lý quy tắc?

Nếu như Giáo Hoàng hoặc Thương Hành Chu có mặt ở chỗ này, có lẽ có thể hiểu được.

Đạo đao ý này tên là Phần Thế, chính là Lưỡng Đoạn đao quyết của Chu Độc Phu năm đó.

Tu đạo tới cuối cùng, thường thường trăm sông đổ về một biển, nhưng Vương Phá lúc này dùng đao ý Lưỡng Đoạn đao, lại không hề liên quan tới những điều này.

Lúc trước ở bờ Lạc Thủy, Trần Trường Sinh đem lĩnh ngộ của mình đối với Lưỡng Đoạn đao nói cho hắn nghe, hắn cũng chỉ tùy ý lắng nghe, không để ý quá nhiều.

Nhưng mà, hắn thật sự có thể không để ý chút nào sao?

Dĩ nhiên không thể.

Chu Độc Phu là người mạnh nhất dưới tinh không mà thế nhân công nhận, hắn dùng đao.

Vương Phá là đao đạo danh gia cường đại nhất sau Chu Độc Phu mà thế nhân công nhận, dùng cũng là đao.

Vô luận hắn thừa nhận hay không, kháng cự hay không, đao đạo của Chu Độc Phu, một mực ảnh hưởng đến tu hành của hắn.

Chỉ cần cái tên này còn tồn tại, chỉ cần Lưỡng Đoạn đao còn tồn tại, loại ảnh hưởng này vẫn luôn ở đó.

Hắn rất rõ ràng, sáng nay vận dụng đao ý của Lưỡng Đoạn đao, cho dù có thể tạm thời phá vỡ một chiêu ẩn chứa thiên địa pháp lý của Thiết Thụ, tương lai tất nhiên cũng tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với đao đạo của mình.

Nhưng hắn vẫn một đao chém xuống.

Nếu như chỉ là thừa kế, một đao kia vẫn không đủ để chém vỡ hoa của Thiết Thụ.

Nhưng một đao kia hắn chém bản thân mình trước.

Một đao kia của hắn, đến từ Chu Độc Phu, chém lại là ảnh hưởng của Chu Độc Phu đối với hắn cùng với tất cả những người học đao đời sau.

Đây không phải là thừa kế, cũng không phải truyền thừa, là tiếp nhận, sau đó vứt bỏ.

Thế gian không ai có thể làm được điểm này.

Cho dù hắn là Vương Phá, cũng cần tự đoạn một cánh tay.

Nhưng theo cánh tay hắn bay lên bầu trời, tất cả sương mù trong lòng hắn cũng đã bị xua tan, ám ảnh biến mất, trước mắt của hắn là một mảnh sáng thanh minh.

Sau đó, một đao kia của hắn tiếp tục chém về phía thiết thụ nở hoa.

Cho nên, nham tương đầy trời, hoa rơi như bùn.

. . .

. . .

Đạo tâm của Vương Phá bình tĩnh tới mức chưa từng có từ trước đến nay, máu tươi rơi bốn phía lại vô cùng nóng bỏng, hòa tan tuyết trên không trung cùng băng trên mặt sông.

Thiết đao của hắn mang theo máu tươi của mình, phá tan cánh hoa đại biểu thiên địa pháp lý quy tắc, đi tới trước người Thiết Thụ.

Đao vẫn không ra khỏi vỏ, ý đã xuyên qua thiên địa.

Khí thế kinh khủng, hủy diệt hủy thế, khí tức kiên quyết, lạnh lùng lạnh lẽo, đã biến mất, chỉ còn lại có chính hắn.

Như băng tuyết, như thanh tùng, không thể rung chuyển.

Nếu như lúc này, thiết đao của hắn đã ra khỏi vỏ, có lẽ hắn thật sự có thể chiến thắng Thiết Thụ.

Cũng may, đao của hắn vẫn không thể ra khỏi vỏ.

Thiết Thụ biết đây là cơ hội mà mình phải nắm bắt.

Hôm nay đánh một trận ở Lạc Thủy, Vương Phá biểu hiện ra thiên phú cùng quyết đoán, thực sự vượt quá tưởng tượng của hắn, làm hắn khiếp sợ dị thường.

Nhưng mặc dù Vương Phá cực kỳ khó tin đột phá cánh cửa kia, Thiết Thụ vẫn kiên tin chính mình sẽ thoải mái mà lấy được thắng lợi cuối cùng.

Bởi vì hắn cũng đã sớm nhìn thấu vấn đề của Vương Phá.

Vương Phá uẩn đao thờì gian quá dài.

Thời gian đầy đủ, như thế thật là tốt, nhưng mà, thường thường sẽ mang đến một chút vấn đề mới mà bản thân ngươi cũng không tính đến.

Tỷ như đao của hắn lúc này còn đang trong vỏ, hơn nữa vỏ đao đã cong gãy.

Hắn muốn xuất đao, có thể sẽ phiền toái hơn, muốn chậm hơn so với trước kia.

Cho dù chỉ là một chớp mắt, cũng đủ để thay đổi kết cục cuộc chiến này.

Trong tiếng gió rít, thân ảnh Thiết Thụ vu hiện ra trên Lạc Thủy, trong muôn hoa, một chưởng phách về phía đỉnh đầu Vương Phá.

Tựa như thời điểm ban đầu.

Vương Phá tựa như không biết đao của mình còn đang trong vỏ, tiếp tục động tác vung đao, ánh mắt yên tĩnh, thậm chí lộ vẻ có chút đần độn.

Bỗng nhiên, trong thiên địa vang lên một thanh âm nhẹ vô cùng.

Đó là ba một tiếng vang nhỏ.

Nghe như là lá vàng trong Đàm Chá miếu bị gió phất qua, còn giống tuyết đọng trên đường dài bị người giẫm qua.

Không, tựa như là vật gì phá.

Là tầng băng bị nhiệt độ hòa tan biến mỏng, là hàn liễu cạnh đê bị dư ba chém đứt!

Là bình bạc chợt phá, thiên quân vạn mã!

Là hàn băng đã tan, cảnh xuân khắp núi!

Là phá trong phá cảnh.

Là phá trong Vương Phá.

Vương Phá phá cảnh!

Thiết đao phá vỏ mà ra, chém về phía Thiết Thụ!

. . .

. . .

Đây đương nhiên là một đao cường đại nhất của Vương Phá từ lúc chào đời tới nay.

Thiên địa cũng phải đối với nó sinh ra chút ít phản ứng, dùng điểm này biểu đạt chút ít kính ý.

Tuyết từ trên mây rơi xuống bỗng nhiên dừng lại.

Tầng băng trên Lạc Thủy xuất hiện vô số vết rách, biến thành mấy ngàn khối băng trôi nổi nặng nề.

Mảnh băng càng không ngừng nhô lên, sau đó rơi xuống, tựa như phía dưới có một con cự thú điên cuồng đang ẩn nấp.

Thật ra đó là nước sông bị thiên địa khí tức quấy nhiễu, không ngừng dâng lên.

Không biết qua thời gian bao lâu, tất cả một lần nữa tĩnh lặng.

Vương Phá nắm thiết đao, nhìn phương xa hơn mười dặm.

Cánh tay bị chém đứt của hắn không biết đi nơi nào, cả người đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vô cùng yên lặng.

Ngoài mười dặm, Thiết Thụ đứng trên mặt băng, tựa như muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại chỉ lắc đầu.

Hắn ngã xuống phía sau, rơi vào trong nước sông tràn đầy khối băng cùng cành liễu, sau đó chết đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi