TRẠCH THIÊN KÝ

Mạng của ngươi là của ta.

Lúc nói những lời này, vẻ mặt Thương Hành Chu rất bình tĩnh, tựa như đang giảng giải chân lý đơn giản nhất rồi lại chân thật đáng tin nhất trong nhân thế vậy.

Tựa như mặt trời mọc ở phía đông lặn về phía tây, tinh không trọn đời không thay đổi, trứng gà phải dùng dầu cải để chiên ăn mới ngon nhất được.

Nghe xong những lời này, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới hình ảnh nổi danh nhất trong Ly sơn nội loạn năm ấy.

Quân thần, phụ tử, thầy trò, là ba đạo quy tắc khó đột phá nhất thế gian này.

Lúc ấy Thu Sơn gia chủ nói hai chữ phụ tử, nhân vật dù rất giỏi như Thu Sơn Quân vì phá vỡ hai chữ này, cũng không thể không một kiếm đâm thủng ngực của mình.

Trần Trường Sinh nên làm thế nào đây?

Thật ra thì tất cả mọi người đều biết, thầy trò bọn họ hai người một khi mâu thuẫn hoàn toàn bộc phát, Thương Hành Chu tất nhiên sẽ dùng nghĩa thầy trò để công kích. Tô Mặc Ngu và Quốc Giáo học viện thầy trò, Ly cung giáo sĩ, đối với chuyện này cũng cảm giác sâu sắc sầu lo, nhưng cũng không cách nào nghĩ ra phương pháp ứng đối tốt cho Trần Trường Sinh được.

Trần Trường Sinh đối với chuyện này dĩ nhiên cũng có tâm tư chuẩn bị, thiết tưởng hình ảnh như vậy rất nhiều lần, cho nên cũng không bất ngờ.

Hắn không nói gì, nhiều hơn bởi vì đang nhớ lại.

Nghe thanh âm của sư phụ, nhớ tới hình ảnh Ly sơn, nhìn đông thụ ven hồ, nhớ tới Đường Tam Thập Lục đã nói.

Đây đã là chuyện thật lâu trước.

Lúc ấy, hắn và Đường Tam Thập Lục đứng trên đại dong thụ, nhìn kinh đô mặt trời lặn, hoàng cung bên cạnh cùng với Ly cung xa xa.

Đường Tam Thập Lục nói rất nhiều lời, rất nhiều câu liên quan tới cảnh giác, cũng có thể lý giải là nói bậy đối với sư phụ hắn.

Ngay sau đó, Trần Trường Sinh nhớ lại đêm hôm Giáo Hoàng trở về Tinh hải, một mình hắn đi thật lâu trên tuyết ở Ly cung.

Ở trước đó, hắn cũng đã nói với Giáo Hoàng, sẽ hiểu cùng với đối đãi đoạn quan hệ thầy trò này như thế nào.

Hắn không phải Thu Sơn Quân, Thương Hành Chu cũng không phải là Thu Sơn gia chủ, phương pháp tự đâm mình một kiếm không có ý nghĩa gì.

Hắn không biết Dư Nhân sư huynh trong hoàng cung cũng đã thử dùng phương pháp tương tự, mặc dù biết, cũng sẽ không noi theo.

Bởi vì loại phương pháp này phải thành lập trên một cái cơ sở —— Thu Sơn gia chủ thương yêu Thu Sơn Quân, Thương Hành Chu thương yêu Dư Nhân.

Trần Trường Sinh rất tỉnh táo xác định một sự thực lãnh khốc, sư phụ của hắn chưa từng thích hắn.

Ở thời khắc hoàn toàn thông suốt chuyện này, hắn đạt được chân chính tự do cùng bình tĩnh.

Như vậy tựa như hắn nói với Giáo Hoàng, tựa như Đường Tam Thập Lục từng dạy hắn, nói chuyện thôi.

"Cảm ơn ngươi." Trần Trường Sinh nhìn Thương Hành Chu nói.

Bất kể âm mưu này ghê tởm xấu xí, vô sỉ gây ra thương tổn đối với đứa bé này, ngươi ở trong suối đã cứu ta, đem ta nuôi lớn, như vậy... cám ơn ngươi.

Sau đó, cũng không có sau đó.

Hắn ánh mắt yên tĩnh nhìn tuyết phía đối diện, đôi mắt sáng ngời, không nói thêm một chữ nào nữa.

Sau thời gian dài an tĩnh, Thương Hành Chu khẽ híp mắt, chậm rãi nói: "Vậy là xong rồi?"

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngài muốn đem sinh hoạt phí những năm qua lấy lại sao? Như vậy, tổng cộng là bao nhiêu tiền chứ?"

Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn rất chân thành, cũng không giống đang nói đùa một chút nào.

Bởi vì chuyện này vốn chính là không thể nói đùa.

Cho dù ta thừa nhận ngươi đã cứu mạng ta, nhưng ta đã cám ơn ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Muốn sinh hoạt phí? Ngươi nói a, ta trả cho ngươi toàn bộ, ta đã có tiền rồi, ta còn có một bằng hữu rất nhiều tiền.

Năm đó trên đại dong thụ, thời điểm Đường Tam Thập Lục nói lời nói này, thần sắc cũng bay lên, dường như muốn thiêu đốt hoàng hôn, đắc ý vô cùng.

Trần Trường Sinh nhớ tới hình ảnh lúc đó, khóe môi cũng không nhịn được khẽ nhếch lên.

Thương Hành Chu cũng bắt đầu bật cười.

Tiếng cười của hắn rất trong sáng, hoàn toàn không phù hợp tuổi cùng lịch duyệt của hắn, cùng trung niên đạo nhân trầm mặc mà tầm thường trong trí nhớ của Trần Trường Sinh hoàn toàn bất đồng.

Đại dong thụ đọng tuyết tuôn rơi rơi xuống.

Tiếng cười chợt ngừng.

"Toàn bộ thế giới, chỉ có thầy trò ba người ngươi ta rõ ràng, vì sao ta sẽ không để cho ngươi ở lại kinh đô."

Thương Hành Chu nhìn Trần Trường Sinh lạnh lùng nói: "Bởi vì ngươi là nhược điểm hoặc có thể nói là khiếm khuyết duy nhất của Bệ Hạ."

Rất nhiều người không hiểu thái độ của Thương Hành Chu đối với Trần Trường Sinh tại sao lại cứng rắn như thế, là bởi vì bọn hắn không biết tình cảm giữa Dư Nhân cùng Trần Trường Sinh.

Vài ngày trước bão tuyết bay loạn, Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi đứng ở trong tuyết, ngăn cản đường đi của Thương Hành Chu, Thu Sơn gia chủ tiến cống ngọc bội nhẹ nhàng lắc lư , dùng quyết đoán cùng ý chí của hắn tạm thời bảo vệ tánh mạng cho Trần Trường Sinh, cũng lần nữa làm sâu sắc thêm kiêng kỵ của Thương Hành Chu.

Nếu như tương lai có người dùng Trần Trường Sinh để uy hiếp Dư Nhân, sẽ như thế nào?

Dĩ nhiên, hiện tại Trần Trường Sinh đã là Quốc Giáo Giáo Hoàng, theo đạo lý mà nói, không có bất kỳ ai có thể lợi dụng hắn nữa.

Nhưng, nếu như Trần Trường Sinh chính mình sinh ra ý khác, lấy quyền lực Giáo Hoàng hơn nữa tình cảm của Dư Nhân đối với hắn, kết cục sẽ như thế nào?

Trần Trường Sinh hiểu được, nhưng không chấp nhận, thật tình nói với Thương Hành Chu: "Sư phụ ngươi hẳn là rất rõ ràng, ta không phải là người như thế."

Thương Hành Chu vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nói: "Mọi người đều sẽ thay đổi."

Hắn đã sống ngàn năm trên thế giới này, xem quá nhiều phong cảnh biến hóa, thương hải tang điền, gặp qua quá nhiều biến cố nhân tâm.

Hắn biết rõ, theo địa vị quyền thế thay đổi, thậm chí có lúc thường thường chỉ bởi vì nguyên nhân như vị trí, thuộc hạ từng trung thành cảnh cảnh sẽ sinh lòng phản bội, chiến hữu từng cùng sinh cùng tử sẽ rút đao tranh đấu, huynh đệ phản bội chuyện này ở trong lịch sử Đại Chu triều cũng đã sớm quen mắt.

Trần Trường Sinh chưa từng thấy những câu chuyện như thế, vẫn là thanh niên như tươi trẻ như một luồng gió xuân.

Mặc dù hắn hiện tại đã gặp rất nhiều thối nát cùng với hắc ám.

Hắn thật tình nói với Thương Hành Chu: "Ta sẽ không biến thành người như vậy."

Thương Hành Chu nói: "Ta không tin ngươi."

Trần Trường Sinh nói: "Vậy chẳng lẽ ngài cũng sẽ không có lòng mơ ước đối với ngôi vị hoàng đế ư?"

Thương Hành Chu nói: "Sẽ không, bởi vì như vậy sẽ làm trái với bản ý đạo tâm của ta."

Trần Trường Sinh nói: "Sư phụ ngươi tin tưởng mình có thể thuận tâm ý mà đi, tuyệt sẽ không tham luyến quyền thế vinh quang thế gian, vậy tại sao không tin ta?"

Thương Hành Chu nói: "Bởi vì ta rất rõ ràng tâm ý của mình đặt ở nơi nào, mà ngươi tuổi còn rất trẻ, căn bản không biết tâm ý của mình ra sao, làm sao có thể chắc chắn được?"

Trần Trường Sinh hiện tại tự nhiên biết, đã biết sư phụ tâm nguyện chính là hoàn thành di chí của Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ, tiêu diệt hết Ma tộc, là mưu cầu một cái tương lai chân chính quang minh cho Nhân tộc, thay Đại Chu thành lập căn cơ muôn đời không thay đổi, vì thế không tiếc bất cứ giá nào...

Lăng Yên các các bức họa, truyền kỳ công thần trong các bức họa, có bao nhiêu ngươi chết ở trong tay Kế đạo nhân đây?

Vì lật đổ thống trị của Thiên Hải Thánh Hậu, thế gian này đã có bao nhiêu người chết đi, còn sẽ có bao nhiêu người chết đi?

Thương Hành Chu kiên tin mình làm việc này là chính xác, kiên tin chính mình chính xác, không có bất kỳ áy náy, càng không có bất kỳ áp lực.

Đạo tâm hắn thủy chung sáng sủa, nhẹ như lông hồng, tùy ý mà chuyển, lên trời xuống biển, vừa như bàn thạch, cho dù hồng thủy ngập trời lại có thể thế nào?

Trần Trường Sinh tu cũng là thuận tâm ý, tự nhiên hiểu được.

Bởi vì hiểu được, cũng không sinh lòng từ bi, chỉ sinh ra một cỗ nhuệ khí.

Hắn tinh tường thấy được chỗ sơ hở duy nhất trong đạo pháp của Thương Hành Chu.

Tây Trữ trấn miếu cũ dạy cho hắn rất nhiều, Thương Hành Chu cũng dạy cho hắn rất nhiều.

"Ngươi không thích ta, bởi vì ta là chỗ sơ hở duy nhất của sư huynh, nhưng còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn."

Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của sư phụ, nói: "Ngươi sợ nhìn thấy ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi