TRẠCH THIÊN KÝ

Thời điểm tiếng đàn thanh lãnh lần thứ hai xuất hiện, Chu Dạ cùng Ninh Thập Vệ cũng cảnh tỉnh, bọn họ nhìn tiểu cô nương cùng trung niên thư sinh trong bóng đêm đi ra, sắc mặt ngưng trọng, rất cảnh giác ——đêm khuya rét lạnh như thế, tuyết lĩnh vắng vẻ như thế, lại có người xuất hiện, tự nhiên không phải là người bình thường.

Có thuộc hạ báo cáo, vị trung niên thư sinh cùng tiểu cô nương này từng hát rong tại Cao Dương trấn khách sạn, rất nhiều người đều gặp. Nhưng Chu Dạ cùng Ninh Thập Vệ biết, bọn họ tất nhiên không phải nhạc công bình thường, không phải là tiểu cô nương hát rong bình thường, tựa như lúc này tiếng đàn văng vẳng trong sơn cốc, tất nhiên cũng vô cùng không bình thường.

Thiên Hải Triêm Y cũng biết có cổ quái, nhưng tối nay gặp nhiều chuyện như vậy, hắn đã có chút phiền chán cũng có thể nói chết lặng, không muốn nghĩ quá nhiều, hơn nữa trong lòng hắn, dựa vào mấy phe thực lực cường đại như thế, cho dù bị thế cục dồn ép tạm nghỉ nơi này, chẳng lẽ còn không làm gì được các ngươi?

Không cần biết ngươi có âm mưu quỷ kế gì, thiếu gia ta căn bản không để cho ngươi cơ hội thi triển, trực tiếp dựa vào thực lực cường đại giết là xong. Chẳng lẽ ngươi cũng có thể giống Trần Trường Sinh, chỉ cần tỏ rõ thân phận có thể làm cho đám người mình cực kỳ biệt khuất quỳ rạp xuống đất, chỉ có thể rời đi? Nhân gian còn có vị Giáo Hoàng thứ hai ư?

Thiên Hải Triêm Y nghĩ như vậy, rất tùy ý phất phất tay, liền có cao thủ Thiên Hải gia hướng về phía tiểu cô nương cùng trung niên thư sinh giết tới.

Tiếng đàn còn đan quanh quẩn g trong bóng đêm, bỗng nhiên có hai đạo lưu quang xuất hiện, tiến vào trong đám cao thủ, sau đó có vô số vòi máu cứ như vậy mà nở rộ.

Chân tay gãy cùng vụn thịt như mưa rơi xuống, đập trên sơn đạo tràn đầy sương tuyết, vừa tóe thành vô số vòi máu.

Hai gã mỹ nhân xuất hiện trong vòi máu.

Một người không một sợi vải, cả người lộ ra cảm giác thành thục mị hoặc, một người mặc y trang cổ kiếm phái, dịu dàng mà hiền thục, có cảm giác hoàn toàn ngược lại, tựa như trắng và đen, giống nhau chính là trên tay của các nàng đang không ngừng nhỏ máu màu hồng.

Máu là của cao thủ Thiên Hải gia.

Hai mỹ nhân cũng bị chút thương, chỉ là không chảy máu, trong vết thương tràn ra chút ít chút ít thanh quang, sau đó dần dần ngưng kết.

Gió đêm lạnh xuống, băng tuyết như lá mùa thu bị đạp nát, hai mỹ nhân kính cẩn lui qua một bên, tiểu cô nương vẻ mặt đần độn từ trung gian đi ra.

Chu Dạ con ngươi hơi co lại, trên mặt toát ra vẻ mặt ngưng trọng dị thường, nhìn tiểu cô nương nói: "Chẳng lẽ là Nam Khách Điện hạ?"

Hắn sống ở Thiên Lương quận, biết được rất nhiều bí mật về Ma tộc, rất dễ dàng nhận ra hai vị mỹ nhân này là linh thể, hẳn là Nam Khách hai cánh trong truyền thuyết.

Như vậy, vị tiểu cô nương hát rong ở Cao Dương trấn khách sạn, dĩ nhiên là công chúa nhỏ nhất của Ma tộc Nam Khách.

Tục truyền Tuyết Lão thành làm phản , Ma Quân bị Hắc Bào cùng Ma Soái liên thủ đánh xuống thâm uyên, nàng cũng bị thương nặng, mạo hiểm vô cùng lớn dùng khổng tước chân thân xông qua tầng tầng cấm chế, sau đó biến mất mất tích, không ai biết nàng đi nơi nào, còn sống hay không.

Ai có thể ngờ được, nàng tối nay lại xuất hiện giữa nơi tuyết lĩnh hoang vu này.

Chu Dạ biết hôm nay gặp phải phiền toái chân chính rồi, nói lại, hắn tình nguyện xoay người trở lại đình viện cùng Hải Địch chính diện đối chiến, cũng không muốn gặp Nam Khách.

Nam Khách thiên phú quá mạnh mẽ, hơn nữa thân thể có khổng tước chân huyết, trong chiến đấu thường thường có thể phát huy lực sát thương vượt xa chân thật trình độ.

Dĩ nhiên, vô luận thế nào nàng cũng không kinh khủng bằng Hải Địch, nhưng vấn đề là tốc độ của nàng quá nhanh.

Gặp gỡ Hải Địch, mặc dù không địch lại, Chu Dạ còn có thể cách chạy trốn thế nào.

Nhưng ở trước mặt Nam Khách, hắn không thể làm như vậy, hắn chỉ có thể nghĩ làm thế nào để chiến thắng đối phương.

Nếu như tối nay chỉ có một mình Nam Khách, cho dù có thêm hai cánh, Chu Dạ cũng cho rằng mấy phe có đủ thực lực đánh bại đối phương, vấn đề là...

"Ngươi chính là vị trưởng lão Chúc Âm vu trong truyền thuyết hay sao?"

Chu Dạ nhìn về trung niên thư sinh kia nói: "Không phải ngươi đã bị giết chết ở Chu viênw?"

Trung niên thư sinh cúi đầu, nhìn dây đàn theo gió đêm mà động, tựa như có chút say mê, căn bản không để ý tới câu hỏi của hắn.

Theo Chu Dạ nói toạc ra thân phận chân thật của tiểu cô nương, không khí trên sơn đạo trở nên vô cùng khẩn trương cùng áp lực, sắc mặt Thiên Hải Triêm Y có chút tái nhợt.

Theo đạo lý mà nói, toàn bộ tâm thần của Chu Dạ lúc này hẳn nên đặt ở trên người Nam Khách, lúc này nói chuyện với trung niên thư sinh hoàn toàn là nói nhảm.

Nhân vật như hắn làm sao có thể nói nhảm?

Ninh Thập Vệ hiểu được lời của hắn, tay phía sau lưng khẽ ra hiệu.

Không có dấu hiệu báo trước, cũng không có bất kỳ quân lệnh, nỏ doanh binh lính đến từ Tùng Sơn quân phủ, dưới sự che chở của cao thủ Tuyệt Thế tông cùng Thiên Hải gia, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành động tác lên dây, hướng về phía Ma tộc cường giả trên sơn đạo bắn tên.

Như tiếng mưa sa ào ào trong nháy mắt che đi cả tiếng đàn.

Vô số thần tiễn mang theo thánh quang, như mưa sa che đi thân ảnh Nam Khách cùng trung niên thư sinh còn có hai vị mỹ nhân .

Nhưng trên thực tế, trước lúc đầy trời mưa nỏ còn chưa rơi xuống, hai vị mỹ nhân cũng đã biến mất.

Các nàng biến thành hai luồng quang ảnh, sau đó hóa thành vô số mảnh nhỏ, phiêu tới phía sau Nam Khách, lần nữa ngưng kết.

Một đôi cánh chim mở ra phía sau Nam Khách.

Cánh chim màu xanh biếc nhẹ nhàng lắc lư , xé nát gió đêm hàn lãnh, biến thành vô số lưu quang màu xanh biếc trong bầu trời đêm.

Nàng tựa như tia chớp xuyên qua mưa nỏ.

Trừ Từ Hữu Dung, không có ai nhanh hơn nàng trên thế gian này, coi như là mưa nỏ cũng không nhanh bằng nàng, ở trong mắt của nàng, những thứ này chậm như lá rụng.

Không ai có thể thấy rõ thân ảnh của Nam Khách, chỉ có thể nhìn thấy lưu quang màu xanh biếc, chỉ có thể nhìn thấy lưu quang đi tới trong mọi người.

Thần nỏ đã gãy, cần cổ sinh ra tơ hồng, máu tươi bắn vào màn đêm, huyết nhục bay múa, kêu rên liên tục .

Trong tiếng đau đớn, hơn mười thân ảnh ủ rũ té xuống.

Lưu quang màu xanh biếc dần dần biến mất, Nam Khách hiện ra thân hình.

Nàng đứng giữa thi thể đầy đất , cánh chim màu xanh biếc phía sau chậm rãi lắc lư , máu tươi từ trên Nam Thập Tự Kiếm chậm rãi nhỏ xuống.

Vô luận kiếm hay là cánh chim, cũng làm nổi bật thân thể nhỏ bé của nàng, càng thêm đáng sợ.

Nàng nhìn Chu Dạ đám người, vẻ mặt hờ hững.

"Điện hạ không hổ là ma đạo kỳ tài, trừ Từ Hữu Dung, thật sự không còn ai có thể nhanh hơn ngài."

Chu Dạ híp mắt nói: "Nhưng cuối cùng tuổi của ngài quá nhỏ, tốc độ nhanh hơn nữa, cũng vẫn không phải đối thủ của chúng ta."

Nghe được tên Từ Hữu Dung, Nam Khách trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó đi tới đối diện.

Nhìn thân ảnh nhỏ bé trên sơn đạo đi tới cùng cặp cánh chim kia, tất cả mọi người cảm nhận được sợ hãi, cho dù Chu Dạ vừa rồi nói rất tự tin.

"Liều mạng thôi, xem hôm nay cuối cùng ai còn có thể sống được." Chu Dạ mang theo chút cảm khái nói.

Ninh Thập Vệ ý bảo Thiên Hải Triêm Y đứng phía sau mình.

Thấy hình ảnh này, Chu Dạ xác nhận Ninh Thập Vệ thật sự hiểu được ý của mình, trong lòng hơi yên tĩnh.

Thiên Hải Triêm Y có chút bất ngờ, đồng thời sinh ra rất nhiều cảm kích.

Nam Khách đi tới cách bọn họ mười trượng.

Trên thực tế, Chu Dạ nói không sai, nếu như Nam Khách thật sự cảnh giới thực lực như trong truyền thuyết, bất kể nàng ở trong Tuyết Lão thành phản loạn bị trọng thương đã lành hay chưa, cho dù tốc độ của nàng nhanh hơn nữa, cũng không thể chiến thắng hai gã cường giả Nhân tộc Tụ Tinh thượng cảnh, huống chi nơi đây còn nhiều người như vậy.

Nhưng không biết tại sao, vẻ mặt Nam Khách vẫn là đờ đẫn, không có bất kỳ biến hóa nào.

Chuyện phát sinh kế tiếp, tựa như có thể coi là lời giải thích.

Ninh Thập Vệ bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cổ áo của Thiên Hải Triêm Y.

Thiên Hải Triêm Y quá sợ hãi, đang chuẩn bị phản kháng, lại phát hiện ngón tay Chu Dạ chẳng biết lúc nào đã rơi vào trên u phủ của mình.

Thân thể của hắn đã cứng ngắc, cũng không cách nào phản kháng, biến thành một tảng đá.

Ninh Thập Vệ đem hắn nâng lên, dùng sức đập về phía Nam Khách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi