TRẠCH THIÊN KÝ

Một kiếm này của Quan Phi Bạch nhìn như rất đơn giản, trên thực tế lại là một trong những kiếm chiêu uy lực lớn nhất của Ly sơn kiếm pháp.

Năm đó chưởng môn Ly Sơn kiếm tông, chính là sư phụ của Tô Ly ở cuộc chiến Lạc Dương nhìn thấy Sương Dư thần thương của Thái Tông Hoàng Đế, ngộ ra một chiêu kiếm pháp.

Một kiếm này chính là kiếm trên chiến trường, xuất thủ tựa một thương xé trời, có thể địch lại vạn người, tên là Phong Mang.

Không phải là phong mang tất lộ (tất ở đây nghĩa là toàn bộ, ý ở đây là bộc lộ toàn bộ phong mang), mà là phong mang tất lộ (tất ở đây nghĩa là đương nhiên, ý ở đây là phong mang đương nhiên phải lộ ra), có phong mang nhất định phải để cho thiên địa chứng kiến.

Cuồng phong gào thét mà tới, mặt sông xuất hiện vô số cuộn sóng, ngọn cỏ vỡ vụn bay múa, thanh thế vô cùng kinh người.

Quan Phi Bạch hai năm trước trên chiến trường ở cánh đồng tuyết đã Tụ Tinh thành công, hôm nay tu vi là Tụ Tinh trung cảnh, mặc dù là kiếm đạo thiên tài thế nhân đều biết, dù sao tuổi còn nhỏ, lấy cảnh giới bây giờ của hắn, muốn thi triển ra sơn môn bí kiếm uy lực như thế thật ra còn chưa đủ. Nhưng hắn không chút do dự vận dụng kiếm này, căn bản không để ý tới chuyện mình vô cùng có khả năng bị kiếm ý cắn trả.

Bởi vì lúc này hắn rất tức giận, hơn nữa có chút sợ.

Nếu như không phải là Trần Trường Sinh có vạn kiếm hộ thân, tối nay chẳng phải là sẽ chết ngay trước mắt của hắn?

...

...

Mùa đông đêm lạnh, bị một đạo kiếm ý bén nhọn chí cực, phong mang tất lộ cắt ra, phảng phất sinh ra một đạo cầu vồng màu trắng.

Trong sân cỏ phát ra một tiếng muộn hưởng trầm muộn và dữ dằn, vô số bùn đất bị ném tới không trung, một thân ảnh nhỏ gầy màu xám cũng bị chấn ra ngoài.

Người kia còng lưng, rất thấp nhỏ, mặc áo đen, chính là quái vật mà Trần Trường Sinh gặp phải ở Hán Thu thành.

Một vết kiếm rõ ràng mà khắc sâu xuất hiện trên bụng quái vật kia, tay trái của hắn cũng đã chặt đứt hai ngón, hẳn là lúc trước bị kiếm của Trần Trường Sinh chặt đứt.

Nhưng vô luận là kiếm thương trên bụng, hay ngón tay bị đứt, chảy xuống cũng không phải máu, mà là một loại chất lỏng màu xám.

Nhìn Quan Phi Bạch, quái vật kia phát ra một tiếng tru thấp thê lương.

Tiếng tru lên này tràn đầy đau đớn, lại còn có vọng động giết chóc điên cuồng.

Phong Mang một kiếm đâm bị thương quái vật kia đồng thời, Quan Phi Bạch kiếm tâm sinh ra báo động cùng với kiếm thức hồi báo rõ ràng.

Da thịt cho đến thân thể của tên quái vật kia cũng cực kỳ bền bỉ, giống như là mặc loại nhuyễn giáp nào đó, hoặc như dán lên vô số mảnh bùn, vô cùng trơn trượt, rất khó chịu lực.

Hắn không tiếc bị kiếm ý cắn trả thi triển ra một kiếm mạnh nhất, cũng chỉ có thể lưu lại một vết kiếm trên người quái vật này, mà không thể trọng thương đối phương!

Nhìn quái vật kia lao về phía chính mình, Quan Phi Bạch vẻ mặt rung động, nhưng không có chút sợ hãi, chiến ý lại tăng.

Trường kiếm trong tay của hắn đã vỡ nát trong một kiếm vừa rồi, hiện tại hai tay trống trơn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đã mất đi chiến lực.

Đường đường Thần Quốc Thất Luật, làm sao có thể thua một con quái vật xấu xí như con chuột lớn này.

Một đạo khí tức cực kỳ phong duệ lại không có hình dạng, hiển hiện ra trên cẳng tay của hắn, gió đêm gặp nó mà vỡ vụn.

Không hổ là kiếm đạo thiên tài của Ly Sơn kiếm tông, hắn đã luyện thành được kiếm cương!

...

...

Quái vật kia đã quen cuộc sống không thấy ánh mặt trời, nếu như là bình thời, thấy mình đánh lén Trần Trường Sinh thất bại, đạo điện trận pháp đã hiện ra, cường giả Quốc Giáo khẳng định đang chạy tới, hắn nhất định sẽ xoay người rời đi, không chút lưu luyến nào, sẽ không để cho chính mình mạo hiểm chút nào.

Nhưng tối nay không được, hắn không cách nào khống chế tâm tình của mình.

Lúc trước bị "Phong Mang" gây thương tích, hắn bắt đầu tức giận, khi hắn phát hiện thương tổn mình là Ly sơn kiếm pháp, đối thủ là một đệ tử Ly Sơn kiếm tông trẻ tuổi, lửa giận của hắn càng thêm bốc cháy mãnh liệt, ánh mắt của hắn trở nên một mảnh tinh hồng, dấu vết chỗ sâu nhất trong linh hồn nóng lên, nóng đến mức hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu.

Tô Ly phải chết! Tất cả những người có liên quan tới Tô Ly đều phải chết! Người của Ly Sơn kiếm tông phải chết sạch toàn bộ!

Cuồng phong gào thét , quái vật kia phá vỡ bầu trời đêm mà tới, mang theo khí tức tanh hôi dơ bẩn, mang theo uy áp kinh khủng!

Vô luận ở Hán Thu thành hay là đánh lén lúc trước, quái vật kia cũng là âm thầm xuất thủ, sau đó cố gắng bỏ chạy, thủy chung không bại lộ toàn bộ thực lực, cho đến giờ phút này, hắn quyết ý giết chết Quan Phi Bạch, mới thể hiện cảnh giới tu vi chân chính, thì ra đã cường đại đến loại trình độ này!

Quan Phi Bạch khóe môi tràn đầy máu tươi, đó là kết quả kiếm ý cắn trả, cũng là kết quả sau khi bị thương còn muốn mạnh mẽ vận hành kiếm cương.

Nhìn đạo thân ảnh âm hàn kinh khủng kia, hắn nhanh chóng đoán được , mình không phải là đối thủ, nhưng vậy thì như thế nào?

Hắn lúc này đang đứng trước người của Trần Trường Sinh.

Chỉ cần hắn đứng ở chỗ này, đối phương sẽ không thể thương tổn đến Trần Trường Sinh.

Còn với mình, hắn tin tưởng cho dù đối phương muốn đánh bại chính mình, cũng phải trả giá rất nhiều.

Đúng vậy, là đệ tử dũng mãnh dữ dằn nhất Ly Sơn kiếm tông, hắn lần đầu tiên xuất thủ lựa chọn một kích mạnh nhất, lần này hắn chuẩn bị lựa chọn một kích vô cùng tàn nhẫn.

Ly Sơn kiếm tông pháp kiếm một thức cuối cùng!

Hắn chuẩn bị lấy mạng đổi mạng, lấy thương đổi thương.

Hắn tin chắc coi như mình bị thương nặng hơn nữa, quái vật kia cũng không thể hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi, như vậy tối nay đừng hòng mơ tưởng rời đi.

Trần Trường Sinh mới vừa chấn vỡ cả người băng sương đông lạnh, thấy được hình ảnh này, quát lên: "Không cần!"

Hắn cũng không hoàn toàn hiểu rõ cường đại cùng thủ đoạn của quái vật kia, nhưng hắn vô cùng rõ ràng quái vật kia cả người đều là kịch độc.

Nếu như Quan Phi Bạch muốn dùng thương đổi thương, kết cục có thể sẽ không như hắn tưởng tượng, hắn thậm chí có khả năng sẽ chết.

Trần Trường Sinh tỉnh lại muộn chỉ chốc lát, chỉ kịp hô một tiếng, nhưng không cách nào làm điều gì.

Quan Phi Bạch tay phải như kiếm bình thường chém xuống, kiếm cương xé gió không tiếng động, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn, quái vật kia vung tay đánh tới tựa như xúc tua.

Mắt thấy chính là kết cục lưỡng bại câu thương, thậm chí càng thêm thảm đạm, ai có thể thay đổi chuyện này?

Một thân ảnh nhỏ nhắn từ trong đạo điện phá cửa sổ lao ra.

Lúc này, thân ảnh nhỏ nhắn kia còn cách xa vài chục trượng, theo đạo lý mà nói tuyệt đối không có khả năng tới kịp.

Nhưng tốc độ của thân ảnh kia đã vượt qua phạm trù đạo lý, giống như một tia chớp chân chính.

Đạo tia chớp kia quỷ dị tránh ra vụn cỏ cùng bùn đất trong gió đêm , chính xác vô cùng bổ trúng quái vật kia.

Chuẩn xác hơn hình dung là ——thân ảnh nhỏ nhắn kia trực tiếp ở trong bầu trời đêm đụng vào trên người quái vật.

Trong bầu trời đêm tóe ra một tiếng muộn hưởng, vụn cỏ cùng bùn đất lần nữa bay múa.

Tên quái vật kia bị đánh văng ra trên bãi cỏ, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương.

Thân ảnh nhỏ nhắn kia rơi vào trước người Trần Trường Sinh cùng Quan Phi Bạch, thân thể lay động một cái.

Chính là Nam Khách.

Tên quái vật kia biết tốc độ của Nam Khách đáng sợ đến cỡ nào, không dám dừng lại thêm một chút nào, xoay người hướng trong sân cỏ chui vào.

Nam Khách biết nếu để cho quái vật này tiến vào lòng đất, liền khó bắt được nó, không chút do dự chuẩn bị truy kích lần nữa.

Nhưng thời điểm nàng chuẩn bị lướt tới, thân thể lần nữa lay động một cái, rõ ràng cho thấy lần trước va chạm bị thương không nhẹ.

Lúc này, một đạo thân ảnh khác trong bầu trời đêm từ trên cây lớn nhảy xuống.

Chiết Tụ đã tới.

Nhìn hình ảnh nơi này, hắn cũng không nghĩ bất cứ điều gì, càng chưa từng thôi diễn tính toán, chỉ là dựa theo phương thức chiến đấu hắn quen có lao tới.

Hắn giống như viên vẫn thạch từ trên cây nhảy xuống, đập thẳng vào cái động vừa xuất hiện trên mặt đất.

Oanh một tiếng nổ, đại địa chấn động bất an, nước sông quay cuồng sinh sóng, vụn cỏ cùng lá rụng còn có bùn đất lần nữa tung bay, che đậy tinh quang, chung quanh một mảnh mờ mờ.

Bụi đất dần tan, lộ ra hình ảnh trên cỏ, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh to, bề sâu chừng hơn một trượng, mơ hồ có thể thấy được đáy hố có nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi