TRẠCH THIÊN KÝ

Nhìn hình ảnh này, Đường Tam Thập Lục cảm thấy rất kinh ngạc —— cho dù Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng Bệ Hạ , cho dù vị Vương gia này nhát gan hèn yếu hơn nữa, vì sao lại phải làm đại lễ như vậy chứ?

Trần Trường Sinh nhìn động tác ngốc nghếch cùng thân thể cồng kềnh của Lâu Dương Vương, khẽ thất thần, không biết nghĩ đến điều gì, lại không có lập tức để cho đối phương đứng dậy.

Đường Tam Thập Lục lần nữa cảm thấy không đúng, rất rõ ràng thái độ hoặc là nói tâm thái của Trần Trường Sinh đối với vị Vương gia này có chút vấn đề.

Ở trong chư vương của Trần gia, vị Lâu Dương Vương này có thể nói là vai trò thấp nhất, cho dù triều đình cùng Quốc Giáo tranh chấp lợi hại như thế nào, thái độ đối với Ly cung từ trước đến giờ rất kính cẩn, hình ảnh lúc trước cũng đã chứng minh điểm này, theo đạo lý mà nói, lấy tính tình cùng cách làm việc của Trần Trường Sinh cho dù không thân mật với vị Vương gia này, cũng không nên lãnh đạm như thế mới phải.

Không nghe được thanh âm của Trần Trường Sinh, vẻ mặt Lâu Dương Vương lộ ra vẻ cực độ bất an, mồ hôi chảy ròng ròng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Đường Tam Thập Lục một cái.

Đường Tam Thập Lục dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm phía sau lưng Trần Trường Sinh một chút, Trần Trường Sinh rốt cục mới giật mình tỉnh lại, vội vàng mời Lâu Dương Vương đứng dậy.

Lâu Dương Vương lúc này mới thở phào một hơi, vội vàng từ trong ngực lấy ra một phong thư rất mỏng, cẩn thận tựa như đang cầm một món đồ gia truyền đưa tới trước người Trần Trường Sinh.

Hộ Tam Thập Nhị nhìn phong bì lá thư, xác nhận không phải những lá thư bình thời hoặc là như sáng nay nhận được, như vậy phong thư này do ai viết?

Song cửa sổ khó phân, tựa như vật thật, ánh sáng từ ngoài phòng đi vào đã phai nhạt hơn nhiều, có chút u ám.

Trần Trường Sinh nhìn ấn phù trên phong thư, dừng lại chốc lát, sau đó rất quen thuộc mở ra.

Bút tích trên tờ giấy đã nhiều năm không thấy, nhưng vẫn rất quen thuộc, tựa như bản thân người viết thư kia.

Bút pháp thuận trơn mà thư sướng, tựa như dòng suối bên ngoài trấn, nhìn như xinh đẹp duyên dáng, kì thực khí khái ám uẩn, như ngọn núi lớn trong màn sương.

Trần Trường Sinh thấy hàng chữ đầu tiên, sắc mặt đã hơi trầm xuống.

Sáng sớm nhận lá thư kia nhắc đến chuyện này quả nhiên là thật.

Hắn cau mày, sau đó không giãn ra.

Đường Tam Thập Lục cùng Hộ Tam Thập Nhị nhìn hắn, dùng tầm mắt để hỏi.

"Đây là thư mà lão sư viết cho ta."

Trần Trường Sinh nói.

Nghe đáp án này, hai người khiếp sợ không nói thành lời, Lâu Dương Vương không ngừng lau mồ hôi, trong nhà hoàn toàn an tĩnh, cả tòa Nhữ Nam Vương phủ cũng không có bất kỳ thanh âm nào khác.

Giữa triều đình và Ly cung, giữa thầy trò Thương Hành Chu và Trần Trường Sinh, đã giằng co mấy năm, cục diện cực kỳ khẩn trương.

Bỗng nhiên, Thương Hành Chu viết một phong thư, đây là muốn làm gì?

Dĩ nhiên không thể nào là vì đêm qua hắn uống hai bầu rượu muốn liếc mắt nhìn trăng sáng của Ma tộc nơi phương bắc cho nên quyết định cùng học sinh biến chiến tranh thành gấm vóc.

Mà điều này chỉ có thể nói rõ đại lục có chuyện vô cùng trọng yếu đã xảy ra.

Chuyện này thậm chí còn trọng yếu hơn so với chiến tranh giữa Quốc Giáo cùng triều đình.

Trọng yếu đến mức ngay cả nhân vật lạnh lùng cường đại như Thương Hành Chu, đều không thể không tạm thời đặt xuống vấn đề giữa mình và Trần Trường Sinh, thậm chí còn cầu trợ hắn.

Trong thư Thương Hành Chu viết rất đơn giản, Trần Trường Sinh nhanh chóng đọc xong, đối với Lâu Dương Vương nói tiếng đã cực khổ rồi.

Lâu Dương Vương thật cao hứng, nhưng không biết kế tiếp nên làm như thế nào, đành đứng im tại nguyên chỗ.

Đường Tam Thập Lục khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lâu Dương Vương lúc này kịp phản ứng, vội vàng khom người cáo lui.

Đợi sau khi hắn rời đi, Đường Tam Thập Lục trước tiên hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Trường Sinh nói: "Bạch Đế thành muốn cử hành Thiên Tuyển đại điển."

Đường Tam Thập Lục cảm thấy cái tên Thiên Tuyển đại điển này nghe hơi quen tai, nhưng đã quên là mình đọc ở nơi đâu, không biết là ý tứ gì.

Hộ Tam Thập Nhị lại vẻ mặt đột biến, lớn tiếng nói: "Nực cười! Yêu tộc rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?"

Đường Tam Thập Lục nghe xong giải thích của Hộ Tam Thập Nhị mới hiểu được Thiên Tuyển đại điển có ý tứ gì, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

"Đối tượng mà Lạc Lạc Điện hạ kết hôn, sẽ là Bạch Đế đời sau ư?"

"Không sai."

Đường Tam Thập Lục nhìn về Trần Trường Sinh hỏi: "Ngươi không phải là đã chữa trị được kinh mạch cho nàng hay sao? Tại sao nàng vẫn không thể thừa kế ngôi vị Bạch Đế chứ?"

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát rồi nói: "Tự nhiên là có người không muốn để cho nàng trở thành Bạch Đế đời sau."

Đường Tam Thập Lục hiểu được hắn nói tới ai, không giải thích được hỏi: "Mục phu nhân là mẹ ruột của nàng, làm như vậy đối với nàng mà nói có ích lợi gì chứ?"

Hộ Tam Thập Nhị quan tâm tới một vấn đề khác hơn: "Mục phu nhân chuẩn bị để cho Lạc Lạc Điện hạ gả cho ai chứ?"

Trần Trường Sinh nghĩ tới nội dung trong lá thư lúc sáng sớm, nói: "Bạch Đế thành có rất nhiều tin đồn, bây giờ nhìn lại, hẳn là Nhị hoàng tử của Đại Tây Châu."

"Đại Tây Châu hoàng tộc quả nhiên tà tâm bất tử." Hộ Tam Thập Nhị trầm giọng nói: "Thanh y khách ngày hôm trước mới chết, bọn họ lại bày ra thủ đoạn như vậy."

"Mục phu nhân gả cho Bạch Đế đã mấy trăm năm, nghe nói hai người ân ái mặn nồng, ai ngờ nàng vẫn một lòng hướng về nhà mẹ đẻ, chính là ngay cả con gái ruột của mình cũng muốn lợi dụng, trước đây ta cho là chỉ có các thôn xóm xa xôi mới có loại ngu phụ như vậy, thật sự không nghĩ tới..."

Đường Tam Thập Lục ghét cay ghét đắng nói.

Hộ Tam Thập Nhị không hiểu được nói: "Nàng làm như vậy, chẳng lẽ Bạch Đế đồng ý ư?"

Trần Trường Sinh nói: "Bạch Đế Bệ Hạ bế quan không ra, không ai biết thái độ của hắn."

Đường Tam Thập Lục đột nhiên cảm giác chuyện này có chút không đúng.

Trước đó vài ngày Đại Tây Châu sắp đặt âm mưu, rõ ràng có bóng dáng của triều đình cùng Thương Hành Chu.

Nói một cách khác, đây vốn chính là Thương Hành Chu cùng Mục phu nhân liên thủ, muốn diệt trừ Trần Trường Sinh.

Nếu như Mục phu nhân muốn mượn đại điển lần này, để cho hoàng tộc Đại Tây Châu thành công đặt chân trên đại lục, Thương Hành Chu hẳn là sẽ vui mừng thấy chuyện đó thành công, tại sao lại phản đối kịch liệt như thế?

Thương Hành Chu viết thư cho Trần Trường Sinh, tự nhiên là hi vọng hắn phá vỡ Thiên Tuyển đại điển lần này.

Muốn ngăn cản đám hỏi giữa Bạch Đế thành cùng Đại Tây Châu, Trần Trường Sinh đương nhiên là thí sinh tốt nhất, bởi vì địa vị của hắn đủ tôn quý, hơn nữa có quan hệ vô cùng đặc thù với Yêu tộc.

Trong chuyện này, hắn có thể phát huy tác dụng tốt hơn so với Thương Hành Chu.

Vấn đề là, Thương Hành Chu là người đứng đầu thiên hạ trên thực tế, Trần Trường Sinh là học sinh mà hắn muốn giết chết nhất, quan hệ giữa hai người dị thường phức tạp, hắn viết phong thư này cho Trần Trường Sinh tất nhiên đã trải qua thời gian tự hỏi rất lâu, vô cùng không dễ dàng, mà càng không dễ dàng, càng có thể nói rõ thái độ của hắn đối với chuyện này kịch liệt đến cỡ nào. Tại sao thái độ của hắn kịch liệt như thế, thậm chí không tiếc cầu trợ học sinh của mình, chỉ sợ sau đó có thể còn vì chuyện này làm ra một chút nhượng bộ đối với học sinh của mình?

"Hắc Bào bây giờ không ở Tuyết Lão thành."

Trần Trường Sinh nói: "Hơn nữa hơn hai mươi ngày trước, trong Ma cung từng cử hành một lần tinh không tế, động tĩnh lớn vô cùng, nhưng không rõ đã xảy ra chuyện gì."

Nghe được câu này, Hộ Tam Thập Nhị đã hiểu, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Vẻ mặt Đường Tam Thập Lục cũng trở nên ngưng trọng dị thường.

Nếu như Thương Hành Chu phán đoán không sai, Nhân tộc sẽ gặp phải cục diện nguy hiểm nhất sau lần Lạc Dương bị vây khốn ngàn năm trước.

Đều nói Lạc Lạc có thể sẽ gả cho Nhị hoàng tử của Đại Tây Châu, nếu như không phải thì sao?

Nếu như đối tượng đám hỏi với Bạch Đế thành là bên khác?

Nếu như người này đến từ phương bắc?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi