TRẠCH THIÊN KÝ

"Sư tỷ, chính là bọn họ!"

Hai thiếu nữ nhìn Đường Tam Thập Lục oán hận nói: "Đám ác tặc này không biết là từ đâu tới, thật không ngờ dám cả gan làm loạn, xông vào sơn môn!"

Đường Tam Thập Lục định thần nhìn lại, ở trong chút ít thiếu nữ nhìn thấy vài gương mặt có chút quen thuộc, nhất là cô gái thanh tú cầm đầu.

"Ơ, Diệp Tiểu Liên, lại là ngươi sao."

Hắn không ngờ mình gặp người quen nhanh như thế, thật cao hứng đi ra phía trước.

Hai tiểu cô nương sợ hết hồn, theo bản năng núp phía sau Diệp Tiểu Liên.

Diệp Tiểu Liên cũng không ngờ cuồng đồ mà sư muội nói xông sơn môn kia, lại là Đường Tam Thập Lục.

Trong các Nam Khê trai đệ tử cùng Quốc Giáo học viện quen thuộc nhất chính là Diệp Tiểu Liên, không đề cập tới câu chuyện lúc sớm nhất, chỉ nói sau đó từ Hàn sơn đến Quốc Giáo học viện, song phương đã ở cạnh nhau rất lâu.

Nàng vẻ mặt hơi kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại là ngươi?"

Đường Tam Thập Lục không có chú ý tới vệt khác thường trên mặt của nàng, cười đem chuyện đã xảy ra lúc trước nói một lần.

Trong lúc hắn nói chuyện, hai tiểu cô nương càng ngày càng cảm thấy hồ đồ, nghĩ thầm làm sao sư tỷ không hề tức giận, còn có vì sao sư tỷ lại đang cười?

Chẳng lẽ các sư tỷ lại biết cuồng đồ này, thậm chí còn là bằng hữu?

Nghe xong Đường Tam Thập Lục giảng giải, cùng hai vị sư muội lúc trước lời nói đối chiếu, Diệp Tiểu Liên biết được xảy ra chuyện gì, nhìn Đường Tam Thập Lục tức giận nói: "Không phải là hỏi mấy câu thôi ư, các ngươi đã đem các nàng dọa thành như vậy sao? Không nhìn thấy các nàng còn nhỏ như vậy sao?"

Đường Tam Thập Lục rất chân thành nói: "Chẳng lẽ ngươi còn không biết tính tình của ta ôn hòa đến cỡ nào ư?"

Đây đương nhiên là nói mát, ai cũng biết hắn là hạng người gì, Diệp Tiểu Liên càng rõ ràng vô cùng, năm đó lúc phát sinh chuyện kia, nàng cùng hai vị sư muội này hiện tại xấp xỉ nhau, người này có từng thương hoa tiếc ngọc hay không, thật sự là đồ không biết xấu hổ.

Nghĩ tới năm đó ở trên Ly cung thần đạo bị người này mắng cho phát khóc, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, trợn mắt lườm Đường Tam Thập Lục một cái, hứ một tiếng.

Đường Tam Thập Lục tự nhiên biết vì sao mà nàng như thế, cười nói: "Ta nói ngươi có thái độ như thế là sao, ta hôm nay chính là khách nhân đó."

"Ta không nhớ đã từng mời ngươi bao giờ."

Diệp Tiểu Liên tức giận nói, không thèm để ý đến hắn, nhìn Hộ Tam Thập Nhị, thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: "Nam Khê trai đệ tử đời thứ ba Diệp Tiểu Liên."

Hộ Tam Thập Nhị nói: "Vấn Thủy chủ giáo tiền nhiệm Hộ Tam Thập Nhị."

Đường Tam Thập Lục ở bên cạnh nói: "Vị này chính là người cực kỳ có tiếng trong Quốc Giáo hiện tại, vài ngày nữa có thể sẽ vào Tuyên Văn điện, ngươi đừng đối xử với hắn qua loa."

Những lời này đồng thời trêu ghẹo cả hai người.

Diệp Tiểu Liên đầu tiên cảm thấy buồn rầu, sau đó cả kinh.

Là đệ tử Nam Khê trai, nàng dĩ nhiên biết chức vụ đại chủ giáo Tuyên Văn điện đã để trống ba năm, nếu như nàng không đoán sai ý của Đường Tam Thập Lục, nhân vật diện mạo xấu xí này, qua vài ngày nữa sẽ trở thành một vị cự đầu trong Quốc Giáo ư? Chẳng qua đại nhân vật Quốc Giáo cùng Đường Tam Thập Lục thấy thế nào cũng không liên quan, tại sao lại cùng đi Thánh Nữ phong, chẳng lẽ...

Nàng nghĩ đến loại khả năng này, nhìn sang Đường Tam Thập Lục.

Đường Tam Thập Lục gật đầu.

Ánh mắt của Diệp Tiểu Liên trở nên vô cùng sáng ngời, lộ ra vẻ thật cao hứng, tâm tình lại có chút phức tạp.

Có chút vui mừng, có chút thoải mái sau thời gian dài áp lực, cũng có chút bất an cùng ngơ ngẩn.

Bỗng nhiên, có thanh âm từ phía sau sơn đạo vang lên.

"Các ngươi là người phương nào, lại dám xông vào thánh địa?"

Đạo thanh âm kia hàn lãnh chí cực, lại cực kỳ uy nghiêm, giống như một vị quan lớn trong triều đình, hoặc như thiết luật trong Lưu Vân điện, làm cho người ta cảm giác không thể nào rung chuyển.

Theo thanh âm này vang lên, trúc hải lần nữa nổi lên sóng lớn, vẻ mặt của Diệp Tiểu Liên trở nên ảm đạm rất nhiều.

Một vị đạo cô từ trên sơn đạo đi tới, nhìn không rõ số tuổi cụ thể, chỉ bằng khí chất để phán đoán, hẳn là đã tới trung niên.

Nàng mặc trai phục màu đen, tay áo theo sơn phong khẽ bay, có cảm giác không nhiễm bụi trần, nhưng mà mặt mày nghiêm khắc, lại làm cho người ta cảm giác cực kỳ trầm ổn.

Mười mấy nữ đệ tử Nam Khê trai đi phía sau lưng nàng.

Thấy vị đạo cô áo đen này đến, chút ít nữ đệ tử Nam Khê trai lúc trước vội vàng hành lễ, nói: "Sư thúc tổ."

Nghe xưng hô như vậy, Đường Tam Thập Lục khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ.

Trong ấn tượng của hắn, Nam Khê trai hiện tại hẳn là do đệ tử đời thứ hai nắm giữ, chưa nghe nói còn có trưởng lão đời trước.

Từ Hữu Dung chính là đệ tử đời thứ hai, Diệp Tiểu Liên có thể coi là đời thứ.

Vị đạo cô áo đen này lại có bối phận cao như thế?

Hắn phủi rơi lá trúc, sửa sang quần áo, chuẩn bị tiến lên hành lễ nói chuyện.

Đạo cô áo đen căn bản không cho hắn cơ hội để giải thích, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái nào.

"Diệp Tiểu Liên, vì sao kiếm của ngươi không giơ lên? Chẳng lẽ ngươi muốn để ngoại nhân vào núi?"

Đạo cô áo đen trầm giọng quát lên đối với Diệp Tiểu Liên.

Diệp Tiểu Liên nghe vậy hơi kinh hãi, cảm thấy rất ủy khuất, vành mắt dần dần đỏ, ngẩng đầu muốn giải thích mấy câu.

Đạo cô áo đen sắc mặt trở nên càng thêm trầm ngưng, thanh âm lãnh lệ hơn, khiển trách: "Chẳng lẽ ngươi còn không biết sai ư?"

"Ta nói đủ rồi chứ."

Đường Tam Thập Lục tiến lên đem Diệp Tiểu Liên kéo đến phía sau mình, nói: "Ở trước mặt ngoại nhân như chúng ta, dạy dỗ đệ tử của mình, rất đáng để kiêu ngạo sao?"

Hắn không thoải mái, cần gì quản đối phương là sư thúc tổ Nam Khê trai bối phận cực cao.

Hộ Tam Thập Nhị thấy tình hình không ổn, đi nhanh đến trước người đạo cô áo đen, nói: "Chúng ta theo hầu Giáo Hoàng Bệ Hạ tới đây, cũng không phải là ý đồ xông lên núi, kính xin tiền bối minh giám."

Nghe lời này, Diệp Tiểu Liên xác nhận suy đoán của mình lúc trước, hơi ngẩn người ra, vành mắt trở nên càng đỏ, nhưng không giống ủy khuất, mà là kích động.

Các nữ đệ tử từng đi qua Hàn sơn, quen biết với Quốc Giáo học viện, nhìn nhau mà cười, lộ ra vẻ thật cao hứng.

Bỗng nhiên có tiếng ho vang lên, lộ ra vẻ cực kỳ uy nghiêm, các thiếu nữ vội vàng ngưng cười, trầm mặc không nói.

"Ngươi nói Giáo Hoàng bệ hạ tới Nam Khê trai chúng ta ư?"

Đạo cô áo đen nhìn hai người Áo đen vẻ mặt hờ hững nói: "Vậy Giáo Hoàng Bệ Hạ đâu?"

Hộ Tam Thập Nhị không biết nên như thế nào nói tiếp, chẳng lẽ nói Giáo Hoàng Bệ Hạ lo lắng Nam Khê trai có nội loạn, cho nên không thông truyền, len lén vào Thánh Nữ phong ư?

Đường Tam Thập Lục là người am hiểu cách hóa giải loại cục diện lúng túng như vậy nhất thế gian, bởi vì hóa giải lúng túng cần có tố chất chính là da mặt phải đủ dày.

"Giáo Hoàng lòng như lửa đốt, đi trước một bước, lúc này hẳn là đã lên tới Thánh Nữ phong, vị này... Nếu như ngươi muốn bái kiến hắn, có thể cần đợi lát nữa."

Hắn chỉ vào cuối sơn đạo nói. Nơi đó có một vách đá, sau đá là tú phong mây mù bao phủ.

Đạo cô áo đen không để ý tới những lời châm chọc trong câu nói của hắn, quan sát ánh mắt của hắn nói: "Thánh Nữ phong không phải là dễ xông như vậy."

Đường Tam Thập Lục cảm thấy một đạo rất áp lực cường đại, khẽ nhíu mày nói: "Quốc Giáo nam bắc hai phái đồng nguyên đồng tổ, nếu là cấm chế của Nam Khê trai, làm sao có thể bất lợi với Giáo Hoàng Bệ Hạ? Đã qua thời gian dài như vậy, cũng không có động tĩnh, nghĩ đến Thánh Nữ phong... Rất hoan nghênh hắn đến."

Hai câu này ẩn giấu ý tứ, ai nghe cũng hiểu được.

Đường Tam Thập Lục chỉ muốn ở trên khí thế không rơi vào thế hạ phong, lại không nghĩ rằng phán đoán của mình đã cách tình hình thực tế rất gần.

Đạo cô áo đen vẻ mặt trở nên càng thêm lạnh lùng, nói: "Không hỏi mà vào là tặc, làm gì có đạo lý chủ nhà phải hoan nghênh tặc chứ."

Đường Tam Thập Lục nhíu mày nói: "Những lời này sao mà bất kính đối với Giáo Hoàng đại nhân, chẳng lẽ ngươi còn muốn kiên trì động thủ ư?"

"Các ngươi đã chưa thông truyền đã muốn vào núi, không phải là đồng đạo, mà là ngoại địch."

Đạo cô áo đen quan sát ánh mắt của hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Có ai không, mau đem bọn họ bắt lại."

Trên sơn đạo có hơn ba mươi nữ đệ tử Nam Khê trai, đủ để tạo thành một tòa kiếm trận, đừng bảo là Đường Tam Thập Lục, cho dù Tiếu Trương cùng Lương Vương Tôn cũng chưa chắc đã có thể vượt qua.

Nếu như các nữ đệ tử Nam Khê trai cầm kiếm xông tới, Đường Tam Thập Lục cùng Hộ Tam Thập Nhị trừ xoay người bỏ chạy xuống dưới chân núi, cũng không có lựa chọn nào khác.

Bọn họ vẫn không nhúc nhích, bởi vì các đệ tử Nam Khê trai vẫn không nhúc nhích.

Hơn mười thiếu nữ từng đi qua Quốc Giáo học viện nhìn nhau mấy cái, vẻ mặt lo âu, có chút vội vàng, không biết nên làm như thế nào. Mà các nữ đệ tử chưa từng đi Quốc Giáo học viện, trong vô thức cầm kiếm, lại nghĩ tới các sư tỷ sư muội hai năm qua đã nói chút ít chuyện xưa, nhìn về Diệp Tiểu Liên, dùng ánh mắt hỏi thăm nên làm như thế nào, rất do dự.

Trên sơn đạo hoàn toàn an tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi