TRẠCH THIÊN KÝ

Ánh mắt của Mục phu nhân trở nên cực kỳ sâu thẳm, tựa như đáy biển sâu nhất, có con cá khổng lồ như núi đang chậm rãi bơi ngang, sắp sửa vung cái đuôi lớn, nhấc lên sóng dữ kinh thiên.

Bỗng nhiên, nàng nhắm mắt, sau một khắc mở ra đã không còn vẻ tức giận nữa, chỉ là bình tĩnh tuyệt đối khiến người ta thấy tim đập nhanh hơn.

Vẫn là đáy biển sâu nhất, không có sóng dữ, lại có áp lực mà người phàm không thể nào chịu nổi.

"Năm đó ta mở mắt, thấy được điểm màu trắng trong kinh đào hãi lãng, cho rằng là đó là hải âu, đại biểu tự do của ta trong cuộc đời này."

Nàng trầm mặc một lát, tiếp tục nói: "Nhiều năm sau, cho đến trước khi bị hoàng thúc trục xuất khỏi Đại Tây Châu ta vẫn cho là như vậy , cho nên cũng không cảm thấy mất mác, ngược lại cho rằng đó là đạt được ước muốn, nhưng cũng chính là ngày đó, ta mới biết được điểm trắng đó không phải hải âu, mà là cánh buồm."

"Chu Độc Phu một mình cưỡi thuyền đạp sóng mà đến, không có gì thú vị mà về —— cho đến khi biết được chân tướng của chuyện này, ta mới hiểu được thì ra nhân sinh của ta cho tới bây giờ cũng không phải là tự do , cánh buồm trắng ấy đại biểu là lui tới, ý nghĩa chúng ta nhất định phải trở lại cố hương, đây mới là ý nghĩa cuộc sống của ta."

Tiểu hắc long không rõ ý tứ của Mục phu nhân.

Mục phu nhân cũng không có ý nghĩ tiếp tục giải thích, trực tiếp rời khỏi vách núi này.

Vô số năm trước, nàng bị hoàng thúc kiếm cớ trục xuất khỏi Đại Tây Châu, bắt đầu du lịch trên đại lục, biết rất nhiều nhân vật rất giỏi, cuối cùng trở thành Hoàng Hậu của Yêu tộc.

Bằng vào thông tuệ cùng thủ đoạn như băng tuyết, nàng chiếm được tín nhiệm cùng tình yêu của Bạch Đế, chiếm được tín nhiệm cùng hữu tình của Thiên Hải Thánh Hậu, song không nghĩ tới, Bạch Đế cùng Ma Quân ở cánh đồng tuyết phía bắc Hàn sơn đại chiến một cuộc lưỡng bại câu thương, Thương Hành Chu giấu diếm nhiều năm bỗng nhiên hiện thế.

Nàng phán đoán thế cục vẫn rất chính xác, không chút do dự đứng về phía Thương Hành Chu, chiếm được hứa hẹn của đối phương.

Mắt thấy thế cục rơi vào trong tay, đại sự trù tính nhiều năm sắp thành công, hoàng thúc mà nàng thuở nhỏ tín nhiệm thậm chí sùng bái bỗng nhiên lại chết.

Chuyện đã xảy ra trên nhai bình ở Thánh Nữ phong, đã lần lượt truyền vào trong tai của nàng.

Mưu kế của Đại Tây Châu đã bại lộ, rất nhiều người đem tầm mắt tập trung về Bạch Đế thành, tập trung về trên người của nàng, Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích thậm chí đã tới.

Theo đạo lý mà nói, lúc này nàng phải rất khẩn trương, hoặc ít nhất sẽ có chút bất an, nhưng không, nàng bình tĩnh, thong dong, tự tin như trước.

Buồm trắng đón gió mà rung động, ở trong nước sông cùng trong sóng hồng nhìn cực kỳ bắt mắt.

Thuyền lớn lướt sóng mà đi, thẳng đến bờ bên kia.

Nàng đi lên thềm đá, đi tới hoàng cung ở cao nhất.

Mấy ngàn tướng sĩ Yêu tộc hai bên thềm đá vội vàng hành lễ.

Cách đó không xa trên đường phố, vô số con dân Yêu tộc quỳ rạp xuống đất, trong miệng hô lên vô số nguyện cầu cùng thăm hỏi.

Đi tới trước hoàng cung, tay nàng ở trong tay áo nhẹ nhàng vỗ bụng.

Sau đó nàng xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn tòa hùng thành màu trắng này, trên khuôn mặt hờ hững hiện ra mỉm cười tự tin.

Đây là tòa thành của nàng.

Cho dù vợ chồng Biệt Dạng Hồng, Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo cự đầu còn có Vương Phá cùng nhau tới đây, đồng dạng là một con đường chết.

...

...

Yêu luật rất đơn giản, chỉ có mười bảy tờ.

Tờ thứ nhất đã viết vô cùng rõ ràng: Bạch Đế thành, thuộc về Bạch Đế .

Tờ thứ hai đưa thêm một cái bổ sung: Bạch Đế thành, đồng dạng thuộc về mỗi một vị con dân Yêu tộc sống ở bên trong.

Trên thực tế, vô số năm qua câu nói trên tờ thứ nhất được thi hành vô cùng triệt để, mà câu nói trên tờ thứ hai vẫn chỉ dừng lại trên giấy.

Đối với các con dân Yêu tộc mà nói, vinh quang của Yêu tộc để cho bọn họ lấy cuộc sống ở Bạch Đế thành mà tự hào, nhưng trở thành chủ nhân chân chính của Bạch Đế thành ư? Chuyện này chỉ có thể là tưởng tượng, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, trừ phi bọn họ đã uống rất nhiều rượu, say như chết.

Có thể là bởi vì có nguyên nhân ở phương diện này, hơn nữa là bởi vì tính cách, tuyệt đại đa số Yêu tộc đều rất thích uống rượu, nhất là rượu mạnh.

Bạch Đế thành ngoài thành dọc theo bờ sông trải rộng nhiều loại tửu quán nhỏ, những tửu quán này bình dân nhưng đầy đủ các loại rượu, các loại đồ ăn từ rẻ mạt đến đắt tiền, từ dân chúng tầng dưới chót cùng với các thanh niên bộ lạc tới buôn bán hàng cướp lấy vô số kim tiền.

Những chỗ như thế, mỗi ngày đều bị mùi da thú, chân thối, mùi nôn tràn ngập, tự nhiên cực kỳ khó ngửi, nếu như không phải là ở gần sông, mỗi ngày vệ sinh cũng sẽ phái người dùng nước Hồng hà tiến hành rửa sạch, chỉ sợ ngay cả thợ săn Cao Lĩnh bộ lạc cũng không chịu nổi.

Bờ sông trong một gian tửu quán nhỏ rất bình thường, ồn ào tựa như các tửu quán nhỏ khác, cửa sau dựa vào tường vắng lạnh như các nhà khác, chén dĩa cùng chén rượu chất lên như núi, khác biệt duy nhất là thân ảnh đứng ở trước bồn rửa chén cực kỳ khôi ngô, nhìn giống như là một ngọn núi thực sự.

Nam tử như ngọn núi kia cúi đầu, trầm mặc rửa chén, tựa như thế giới huyên náo phía sau cùng mình không có bất cứ quan hệ nào.

Cửa sau tửu quán dát chi một tiếng được mở ra, hai gã tửu khách uống rượu say lảo đảo đi ra, tựa như không thấy nam tử đang rửa chén này, giải khai dây lưng bắt đầu đi tiểu, nam tử kia vội vàng đem chậu đẩy ra xa chút ít, đồng thời nhắc nhở một tiếng.

Hai gã tửu khách lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của nam tử rửa chén, một người trong đó mắng: "Không có mắt sao! Còn không mau tránh xa xa ra!"

Đồng bạn của hắn uống không nhiều lắm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, chỉ chỉ tên nam tử rửa chén kia, thấp giọng nói một câu. Tửu khách đang mắng chửi người hơi chút thanh tỉnh, ngay sau đó lại là một trận tiếng cười khoa trương, nói: "Ôi, đây chính là hùng hài tử trong truyền thuyết kia ư?"

Đồng bạn cười cười, ý bảo hắn mau xong chuyện trở về tiếp tục uống, tên tửu khách kia vừa cười mắng hai câu mới theo lời rời đi.

Tên nam tử kia ôm lấy một cái vạc nước, đem mặt đất dọc theo tường dội rửa, lắc đầu, tiếp tục trầm mặc rửa chén.

Rất rõ ràng, hắn rất giỏi rửa chén, trong chậu chén dĩa như núi dưới hai tay nhìn như thô kệch của hắn nhanh chóng sạch sẽ, rất nhanh được rửa sạch. Hắn bưng chén đã rửa trở lại phòng bếp, đang chuẩn bị đi rửa lò, lại bị lão bản gọi ra, bảo hôm nay buôn bán quá tốt, phía trước bận quá, muốn hắn đi giúp đỡ bưng bê.

Khi hắn đi tới trước tửu quán, tiếng ồn ào huyên náo bỗng nhiên dừng lại, vô số tầm mắt nhìn qua.

Trong tửu quán ánh đèn có chút mờ mờ, nhưng có thể thấy rõ ràng mặt mày, chỉ thấy nam tử khôi ngô như núi mặc dù mặt đầy râu, nhưng ánh mắt sạch sẽ sáng ngời, rõ ràng còn rất trẻ tuổi, liên tưởng đến tin đồn Hùng tộc dậy thì sớm, người này hẳn là một thanh niên.

Để cho tiếng huyên náo trong tửu quán đột nhiên biến mất, là bởi vì lực cánh tay mà Hùng tộc thanh niên biểu hiện ra .

Suốt mười hai hồ rượu mạnh, tựa như trái cây nặng trịch giắt trên cánh tay trái của hắn, không có bất kỳ run rẩy, nhìn hết sức ổn định.

"Không hổ là thợ săn thiếu niên nổi danh Hùng tộc năm đó, khí lực thật là lớn ."

"Hắn chính là Hiên Viên Phá ư?"

Đúng vậy, hắn chính là Hiên Viên Phá.

Hùng tộc thanh niên trong tửu quán cạnh bờ sông rửa chén chính là Hiên Viên Phá.

Năm năm thời gian trôi qua, hắn thật thà đàng hoàng tựa như vẫn đang làm chuyện như vậy.

Đối với toàn bộ đại lục mà nói, cái tên Hiên Viên Phá cũng đã sớm bị quên sạch sẽ, nhưng đối với tửu khách thường xuyên ra vào tửu quán còn có láng giềng quanh mình mà nói, cái tên này rất nổi danh, bởi vì hắn từng đi kinh đô, đối với Yêu tộc bộ lạc mà nói thế giới Nhân tộc vô cùng xa xôi, bất kỳ ai đi qua bên kia đều có tư cách khoe khoang.

Tên hán tử say ra sau quán đi tiểu quái thanh cười nói: "Đây không phải là một phế vật sao?"

Theo những lời này, rất nhiều tầm mắt rơi vào trên cánh tay phải của Hiên Viên Phá.

Cánh tay trái của hắn cường tráng giống như là một cây đại thụ, cánh tay phải của hắn không biết bởi vì nguyên nhân gì mà héo rút, nhìn qua giống như nhánh cây chết héo.

Hai cánh tay tương phản vô cùng rõ ràng, càng làm hình tượng này trở nên thê thảm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi