TRẠCH THIÊN KÝ

Thanh Thanh quang rơi xuống, Từ Hữu Dung dùng thánh quang thuật chữa thương cho Trần Trường Sinh.

Tiếp theo, Trần Trường Sinh dùng kim châm giúp Tiếu Trương thông mạch, cũng đút cho hắn uống một viên đan dược tác dụng sơ huyết thông thần.

Tiếu Trương không cảm tạ hắn, trái lại thấy không vừa ý, nói: "Chu Sa đan đâu? Tại sao không cho ta nếm thử một viên?" 

Được các giáo sĩ Ly cung cùng với những tín đồ cuồng nhiệt do An Hoa cầm đầu ra sức tuyên dương, hiện tại toàn bộ đại lục đều biết lai lịch cùng với cách tạo ra Chu Sa đan.

Loại linh đan quý giá đến cực điểm, thần kỳ đến cực điểm này, là Giáo Hoàng Bệ Hạ dùng thánh huyết của chính mình để luyện chế.

Tiếu Trương cũng biết, chỉ là không thèm để ý, nghĩ thầm chỉ ăn một viên thuốc của ngươi thì có đáng là gì.

Trần Trường Sinh giải thích: "Mấy ngày trước luyện chế ra một bình đã đưa tới Tùng Sơn quân phủ rồi, nếu ngươi muốn dùng, còn phải đợi thêm mười mấy ngày nữa mới được." 

Hiện tại chiến sự còn chưa nổi lên, hơn nữa Tiếu Trương bây giờ đối với Nhân tộc mà nói có ý nghĩa rất trọng đại, hắn cũng không để ý.

Nhưng Từ Hữu Dung lại lưu ý, có lẽ là đau lòng vì Trần Trường Sinh, cũng có lẽ là bởi vì máu trong thân thể Trần Trường Sinh có lẫn máu của nàng, căn bản không có cách nào có thể tách rời.

Nói cách khác, Chu Sa đan có một nửa của hắn, vốn cũng cần phải có một nửa của nàng, dựa vào lý do gì mà ngươi có quyền một mình định đoạt?

Nàng nhìn Tiếu Trương nói: "Ngươi nhất định phải ăn ư?" 

Nghĩ lúc trước nàng đối thoại với Yên Chi sơn nhân, Tiếu Trương đột nhiên cảm giác thấy có chút lạnh lẽo, nói: "Ngươi lườm ta cái rắm ấy." 

Nhìn thấy cảnh này, Vương Phá tâm tình rất tốt, bật cười.

Tiếu Trương cười gằn nói: "Rắm của ngươi cũng rất vang a." 

Trần Trường Sinh hỏi: "Vì sao ngươi lại đến?" 

Đây cũng là vấn đề mà Từ Hữu Dung cùng Tiếu Trương muốn biết.

Tuy rằng mãi đến tận cuối cùng Ma Soái vẫn không hiện thân, nhưng bản thân cục diện này của Hắc Bào nhất định không có vấn đề gì.

Tiếu Trương thông qua Hùng tộc truyền về tin tức, Ma tộc bắt đầu truy sát, là chuyện từ mười mấy ngày trước.

Trần Trường Sinh nhận được tin tức chính là hai ngày trước.

Các cường giả thần thánh như Mao Thu Vũ, Tương Vương còn cần trực diện áp lực của đại quân Ma tộc, hơn nữa căn bản không biết được chuyện này.

Tối nay Tiếu Trương phá cảnh, Mao Thu Vũ, Tương Vương đám người có lẽ cũng cảm ứng được.

Nhưng song phương cách nhau quá xa, mặc dù là cường giả thần thánh lĩnh vực cũng không thể nào đến kịp, trừ khi Biệt Dạng Hồng sống lại.

Mà nguyên nhân căn bản nhất vẫn là hai chữ tín nhiệm.

Tiếu Trương không thích thế giới này, đương nhiên sẽ không tín nhiệm thế giới này.

Ở trong mắt hắn, nhân vật như Mao Thu Vũ cùng Tương Vương sợ rằng còn đáng sợ hơn cả cao thủ Ma tộc.

Cũng như Tô Ly năm đó vậy.

Chỉ có Trần Trường Sinh.

Tất cả phát sinh quá nhanh, hắn căn bản không kịp suy nghĩ nhiều hơn.

Dù biết Ma tộc sẽ cố tình đặt bẫy, hắn cũng chỉ có thể xông tới.

Nhưng tại sao Vương Phá lại xuất hiện?

Hắn rời khỏi Bạch Đế thành, Từ Hữu Dung rời khỏi Thánh Nữ phong, đi tới phiến thảo nguyên này, là bởi vì bọn họ có phương thức đưa tin đặc thù, hơn nữa còn nắm giữ tốc độ nhanh nhất.

Chuyện này chỉ có thể nói rõ Vương Phá đã biết tin tức này từ trước.

Ai là người nói cho hắn?

"Đêm hôm trước, hỏa vân lân đi tới Đồng viện, mang tới một phong thư." 

Vương Phá nói: "Lá thư đó đến từ Lạc Dương." 

Lạc Dương có một tòa Trường Xuân quan.

Trần Trường Sinh nhìn về phía Vương Phá.

Vương Phá gật đầu một chút.

Trần Trường Sinh có chút giật mình, nghĩ thầm tại sao sư phụ có thể sớm biết âm mưu của Ma tộc?

"Hắc Bào có vấn đề." Từ Hữu Dung nói.

Nàng cùng Yên Chi sơn nhân đối thoại mấy câu, chính là muốn xác nhận điểm ấy.

"Bây giờ xem ra, sư phụ ngươi bên kia cũng có vấn đề. Muốn biết rõ được vấn đề này, có lẽ ngươi phải đi Lạc Dương một chuyến." 

Gió đêm dần tĩnh, bụi mù dần tan, chân trời mơ hồ lộ ra một vệt màu trắng.

Nắng sớm tượng trưng cho ngày mới sắp sửa hiện ra.

Vương Phá nói với Tiếu Trương: "Có muốn cùng đi với ta hay không?" 

Giấy trắng rì rào vang vọng, đó là tiếng Tiếu Trương thở dốc, có chút cảm giác căm tức.

"Ta hiện tại không hề kém ngươi, cần ngươi quản hay sao?" 

Mấy chục năm qua, thật sự đã nghe quen những lời vô lý như vậy, Vương Phá cười cợt, không để ý lắm.

Tiếu Trương quả nhiên vẫn kiêu ngạo táo bạo, tính khí phi thường hỏng bét như vậy.

Trần Trường Sinh cảm thấy tò mò vì tại sao người như hắn lại muốn cầu viện đến mình.

Tiếu Trương đưa ra lý do vô cùng đơn giản, nhưng lại thực sự hợp lý, thậm chí làm người có chút cảm động.

"Ta tu đạo đã mấy chục năm, không hề hổ thẹn mà nói là tu luyện cực kỳ chăm chỉ, để ý cực sâu, thậm chí không tiếc tẩu hỏa nhập ma, mới đạt tới cảnh giới như hiện tại, nhìn thấy khả năng bước qua được cánh cửa kia, ở thời điểm này mà chết sẽ đáng tiếc biết bao? Cho dù phải chết, cũng phải để cho ta ngắm phong quang bên kia cánh cửa rồi hãy nói." 

"Hơn nữa nếu như không thể vượt qua ngưỡng cửa kia, chết trận trên cánh đồng tuyết cũng coi là bi tráng, cũng không đáng kể, nhưng hiện tại Nhân tộc sắp sửa đại thắng, ta sắp sửa tiến vào thần thánh, vậy ta sẽ có tác dụng, ta làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy? Ta nên cẩn thận sống hơn mới phải." 

Nếu như vượt qua được ngưỡng cửa kia, hắn đã từng yêu ghét, hoài nghi, kiêu ngạo cùng phóng túng mãnh liệt đối với thế giới này, đều phải tạm thời để sang một bên.

Bởi vì hắn cần sống sót, vì Nhân tộc mà sống, nói cách khác, hắn không còn là bản thân mình, chí ít không chỉ vẻn vẹn là bản thân mình nữa rồi.

Vương Phá có chút an ủi, Trần Trường Sinh hơi xúc động, Từ Hữu Dung có chút trầm mặc, nghĩ thầm phong cảnh sau ngưỡng cửa kia đối với người tu đạo mà nói, thật sự có ảnh hưởng lớn như vậy hay sao?

Thần phong hơi lạnh lẽo, bầu không khí lại trở ấm áp, nhưng làm cho Tiếu Trương không thích chút nào.

Hắn yêu thích bị người ta kính nể, bị người ta sợ hãi, lại không thích bị người ta khen ngợi, bị người ta yêu thích.

Hắn đã quen thuộc với nhân sinh lành lạnh, vì muốn tránh cho nói chuyện tiến vào đối thoại tâm linh ấm áp, có chút cứng nhắc mà chuyển đề tài.

"Hợp kiếm thuật của các ngươi thật sự ghê gớm." 

Tiếu Trương nhìn Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung nói.

Mặc dù là chuyển đề tài cứng ngắc, nhưng hắn biểu hiện rất chăm chú, bởi vì hắn nói chính là sự thật.

Hợp kiếm thuật mà hắn nói, chỉ chính là Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung song kiếm hợp bích, nhưng không giới hạn chỉ trong kiếm thuật, còn bao gồm hai người bọn họ cùng Yên Chi sơn nhân chiến đấu phối hợp.

Loại phối hợp thiên y vô phùng, xoay chuyển như thường, phảng phất bầu trời đầy sao chiếu sáng dòng sông kia, nhất định phải cần hai người tâm ý hoàn toàn tương thông.

Cả thế gian đều biết, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung là một đôi đạo lữ, nhưng ai cũng biết, tâm ý tương thông vốn là chuyện khó làm nhất thế gian này.

Cho dù là mẹ con, là đồng bào cùng chung sinh tử, là phu thê kết hôn nhiều năm đều rất khó làm được, vì sao bọn họ lại làm được?

Ngay cả người như Tiếu Trương cũng phải tán thưởng, Trần Trường Sinh có chút cao hứng, lại có chút buồn rầu.

Đầu tiên là vấn đề này không dễ trả lời, thứ yếu là tối nay Hữu Dung tâm tình không tốt, hắn lo lắng trả lời không thích hợp sẽ làm cho nàng càng thêm không hài lòng.

Tiếu Trương tầm mắt qua lại giữa hắn và Từ Hữu Dung, nói: "Hai người các ngươi có phải có vấn đề gì hay không?" 

......

......

"Hai người các ngươi có phải có vấn đề gì hay không?" 

Ánh sao rơi vào trong đình viện, đem gạch xanh biến thành màu bạc, cũng đem ống tay áo màu vàng nhạt biến thành màu vàng rực rỡ.

Nhìn Chiết Tụ đứng ngoài hàng rào, Thất Gian có chút bất an, hai tay chăm chú nắm ống tay áo.

Nếu là những năm trước đây, lúc này hắn nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào những viên gạch màu bạc kia, bởi vì hắn thích nhất chính là bạc.

Bằng không, hắn nhất định sẽ nhìn mình chằm chằm,vì hắn thích nhất là chiếc váy này, thích nhất chính là mình.

Bắt đầu từ khi nào, hết thảy bắt đầu thay đổi?

Nhìn bóng lưng của Chiết Tụ, Thất Gian biểu hiện có chút cô đơn.

Chiết Tụ không có ý tứ xoay người, cũng không thẳng thắn trả lời vấn đề này.

"Đừng nên đoán mò, ngủ sớm một chút, chốc lát nữa ta sẽ trở về." 

......

......

Đình viện ngay trong thanh hạp đằng sau ngọn núi, phía trước là một mảnh thảo nguyên, ở dưới ánh sao tựa như một tấm chăn đầy mỹ lệ.

Có một con đường nhỏ dẫn tới sâu trong thảo nguyên, hẳn là hình thành dưới bước chân của con người, nhìn lại như một đường màu trắng ngay giữa tấm chăn kia.

Chiết Tụ ở đây đã nhiều năm, tuy rằng vẫn chưa kết hôn với Thất Gian, nhưng toàn bộ Ly sơn cũng đã âm thầm thừa nhận.

Chỉ là không có ai có cách liên lạc với Tô Ly, vì lẽ đó chuyện này chỉ có thể tạm thời kéo dài như vậy.

Chiết Tụ vẫn trầm mặc như vậy, đường nét trên bộ mặt nhu hòa hơn một chút, ống tay áo cùng ống quần cũng không ngắn giống như năm đó.

Cứ cách mấy ngày hắn sẽ tới trước núi lắng nghe kiếm âm của Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông, tâm huyết dâng trào đã khá hơn nhiều, tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, cũng đã mấy năm không phát tác nữa rồi.

Cảnh giới của hắn cũng tăng lên cực kỳ nhanh, đầu xuân hoa đào ngoài hàng rào đình viện sau một đêm nở rộ, hắn cuối cùng đã đặt chân vào Tụ Tinh đỉnh phong.

Thêm vào Lang tộc cùng loài người hỗn huyết mang đến năng lực đặc biệt, sức chiến đấu hiện tại của hắn thực sự mạnh đến đáng sợ, Quan Phi Bạch cùng Lương Bán Hồ đã không phải đối thủ của hắn, Bạch Thái thì không chịu nổi được quá ba chiêu, thậm chí đối chiến với các trưởng lão Kiếm đường, hắn cũng không rơi xuống thế hạ phong.

Muốn từ Ly sơn đi tới mảnh thảo nguyên này, cần phải vượt qua kiếm đạo ngay trên núi. Ban ngày còn có thể có chút trưởng lão cùng với một số đệ tử tới thảo nguyên luyện kiếm. Đến ban đêm, thảo nguyên này trở nên yên tĩnh không người, chỉ có hắn cùng Thất Gian còn có cô nương ở trong đại thụ sâu trong thảo nguyên kia xuất hiện.

Nhìn cây đại thụ phía xa, Chiết Tụ hơi nheo mắt, ánh mắt có chút sắc bén.

Trong thảo nguyên bao la bát ngát, lại có một cây đại thụ như vậy, đây vốn là chuyện rất kỳ quái.

Cây đại thụ kia cần hơn mười người ôm mới có thể vây kín, mặt ngoài phi thường bóng loáng, lại như không có vỏ cây, cành cây phi thường ít ỏi, số lượng lá cây cũng hoàn toàn khác biệt so với thân cây, mãi đến tận chỗ cao nhất mới thấy hơi rậm rạp, nhìn có chút trọc lốc, nếu như từ phương xa nhìn tới, thật sự rất giống một thanh kiếm.

Đi tới cây đại thụ kia, Chiết Tụ ngẩng đầu nhìn lên trên.

"Ngươi đến rồi?" 

"Ngươi đến rồi!" 

Tựa như cảm ứng được ánh mắt của hắn, hai thanh âm vang lên lên.

Hai thanh âm này không phân trước sau, tựa như đồng thời vang lên, khác biệt lại rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta nhầm tưởng là một người nói.

Có một thanh âm rất lanh lảnh, linh khí mười phần, tràn ngập kinh hỷ.

Mà thanh âm còn lại là nhuyễn nhu đến cực điểm, còn có chút hơi khàn khàn, nghe rất lười biếng.

Gió đêm nhẹ phất, ánh sáng màu xanh lưu động, hai cô gái đáp xuống bên người Chiết Tụ.

Hai cô gái đều rất xinh đẹp, quần áo trang phục cùng phong tình lại tuyệt nhiên không giống nhau. 

Một cô gái mặc váy dài tố tịnh, khắp toàn thân che cực kín, không có thứ gì lộ ra, không chút phấn son, mặt hướng thiên, thanh lệ đến cực điểm, mở to hai mắt nhìn Chiết Tụ, biểu hiện thật vô tội đáng yêu, hai tay cẩn thận từng ly từng tý nắm ống tay áo của Chiết Tụ.

Cô gái còn lại một thân hồng y, tóc đen đầy đầu rối tung, còn có chút ẩm ướt, mặt mày như vẽ, lông mi khinh chớp, tự có phong tình vạn chủng, cả người cũng đã tiến vào trong ngực Chiết Tụ đem bộ ngực cao chót vót làm như lơ đãng cọ vào cánh tay của Chiết Tụ.

Một bên cảm động, một bên mê người, một bên thanh thuần, một bên mị hoặc, đổi lại bất kỳ nam tử nào trên thế gian này, đại khái cũng khó lòng chống đối loại mê hoặc này.

Chiết Tụ lại không có phản ứng gì, cũng không như đạo đức quân tử mặt lộ vẻ khó chịu thậm chí là ghét cay ghét đắng.

Hắn không phải đạo đức quân tử, hơn nữa nhận ra hai cô gái này, biết các nàng đẹp thì rất đẹp, nhưng cũng không phải chân thực, mà là linh thể.

Các nàng là hai cánh của Nam Khách, gọi là Hoạ Thúy cùng Ngưng Thu.

Năm đó ở tuyết lĩnh, Nam Khách bị thương nặng, đầu óc hỗn loạn, hai cánh liền biến mất, mặc dù xuất hiện, cũng không cách nào hóa thành hình người.

Mãi đến tận một buổi tối nào đó trước đây không lâu, các nàng mới xuất hiện, cũng bắt đầu từ đêm ấy, Chiết Tụ mới thường xuyên đến chỗ đại thụ này.

Quang dực lặng yên không một tiếng động vung lên, Hoạ Thúy Ngưng Thu mang theo Chiết Tụ bay lên.

Ở trong mắt Chiết Tụ, mặt ngoài đại thụ bóng loáng nhìn qua giống như mặt đường không ngừng lui về phía sau.

Sau mười mấy trượng, cành cây mới bắt đầu tăng lên, lá cây cũng bắt đầu tăng lên, màu xanh biếc dần đậm, có cảm giác sum xuê.

Có người ở trên cây dựng một cái nhà cây, phía trước còn có một cái bình đài, đứng ở nơi đó, sẽ có thể nhìn thấy toàn bộ tà dương trong thảo nguyên bao la.

Chiết Tụ đi vào nhà cây.

Nam Khách ngồi xổm trên sàn nhà, tay trái ôm hai đầu gối, đầu đặt ở đầu gối, tay phải cầm một cái cành cây, đang vẽ ra cái gì trên đất.

Nghe được tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên, nhìn phía Chiết Tụ nói: "Ngươi đến rồi." 

Đây là câu trần thuật, không có tâm tình gì, lại giống như thanh âm của nàng, vẫn bình trực giống như kiểu trước đây, không có gì chập chùng cả.

Khoảng cách giữa hai mắt của nàng vẫn còn có chút xa, biểu hiện vẫn còn có chút ngốc nghếch, nhưng so với năm đó mà nói đã tốt hơn rất nhiều.

Chưởng môn Ly sơn kiếm tông chính kiếm thanh âm quả nhiên lợi hại, ngoại trừ Chiết Tụ tâm huyết dâng trào, đối với nàng cũng có rất nhiều lợi ích.

Chiết Tụ không hàn huyên với nàng, trực tiếp hỏi: "Ngươi đã nghĩ kỹ hay chưa?" 

Bởi vì quá mức thẳng thắn, vì lẽ đó có vẻ hơi chất phác, cũng có thể lý giải là cứng rắn.

Nam Khách nói: "Ngươi đã liên tục hỏi ta hai mươi chín đêm." 

Chiết Tụ nói: "Ngươi còn thời gian một ngày." 

Nam Khách nói: "Ta vẫn chưa nghĩ kỹ." 

Chiết Tụ trầm mặc một chút, nói: "Nếu như ngày mai vẫn là đáp án này, ta sẽ giết ngươi." 

Nam Khách nói: "Nếu như ngươi cảnh giác ta, cứ việc nói cho người của Ly sơn kiếm tông, cùng bọn họ liên thủ giết ta, cần gì mỗi đêm đều tới hỏi ta vấn đề này?"

Phải, nàng đã tỉnh rồi, ngay từ hai mươi chín ngày trước.

Cũng chính đêm hôm đó, hai cánh của Nam Khách tái hiện thảo nguyên, vẽ ra một đạo ánh sáng xanh lục quỷ dị mà mỹ lệ.

Chiết Tụ nhìn thấy đạo ánh sáng xanh lục kia, biết được chuyện này, nên hắn tới cây đại thụ này hỏi nàng một vấn đề.

Mãi đến tận tối nay, Nam Khách vẫn không cách nào đưa ra đáp án mà hắn muốn.

"Trần Trường Sinh đem ngươi giao cho ta, ta có trách nhiệm chăm sóc cho ngươi, ta không hy vọng ngươi chết." 

Chiết Tụ nói: "Hơn nữa ngươi là thân nhân của nàng, nếu như ngươi chết ở Ly sơn, nàng sẽ rất thương tâm." 

Nam Khách đem cành cây trong tay đặt xuống trên sàn nhà, nói: "Nhưng cuối cùng ngươi vẫn sẽ giết ta." 

Chiết Tụ nói: "Ngươi có thể ở lại chỗ này." 

Đây chính là đáp án mà hắn muốn nghe được từ Nam Khách.

Nam Khách lẳng lặng nhìn thảo nguyên dưới bóng đêm, nói: "Nhân tộc sắp khai chiến, ta đương nhiên phải đi về." 

Tuy rằng nàng cùng Ma Quân hiện tại có thù sâu như biển, nhưng dù sao nàng cũng là Ma tộc công chúa.

"Trở lại Tuyết Lão thành, ngươi sẽ trở thành kẻ địch." 

Chiết Tụ nói: "Vì lẽ đó ta sẽ không để cho ngươi rời đi, dù cho phải giết ngươi." 

Nam Khách nói: "Ta lại muốn nghĩ lại." 

Nàng âm thanh y nguyên rất bình trực, không có chập chùng, không có tâm tình.

Chiết Tụ tĩnh lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nói: "Tốt." 

Nói xong chữ này, hắn đi ra ngoài nhà cây.

Trên sàn nhà nhánh cây bỗng nhiên lặng yên không một tiếng động bốc cháy, sau đó biến thành tro.

Ngoài phòng bình đài, hai đạo cánh ánh sáng màu xanh lục đang chậm rãi lưu động, chuẩn bị khởi xướng tập kích bất cứ lúc nào.

Nhìn bóng lưng của Chiết Tụ, trên mặt Nam Khách không có bất kỳ biểu lộ gì, lại như nhìn một kẻ đã chết. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi