TRẠCH THIÊN KÝ

Từ Hữu Dung nhìn bình sứ nhỏ trong tay, không nói gì cả.

Nàng còn có một ít bình sứ nhỏ như vậy, không ở trong tay áo, mà tại trong Đồng cung.

Vô số tầm mắt rơi vào trên tay của nàng, hoặc là cuồng nhiệt hoặc là khẩn trương hoặc là bất an.

Mọi người cũng đoán được, bình sứ nhỏ này đang đựng Chu Sa đan trong truyền thuyết.

Cũng chính là nguyên nhân trọng yếu nhất mà tất cả tướng quân đau khổ cầu khẩn Từ Hữu Dung mau mau hồi kinh.

"Những đan dược này là của Trần Trường Sinh, mà của hắn cũng là của ta."

Từ Hữu Dung nhìn về đám kỵ binh đang quỳ nói: "Ta biết trong các ngươi có rất nhiều người không phục, nhưng không dám để cho ta biết, bởi vì làm vậy sẽ làm cho ta mất hứng."

Đám kỵ binh thân thể trở nên cứng ngắc vô cùng, bởi vì từ trong giọng nói bình tĩnh của nàng hiểu được ẩn ý bên trong.

Ẩn ý là tin tức trọng yếu không cần nói ra khỏi miệng cũng có thể hiểu được.

Nàng đang đáp lời đối với toàn thế giới.

Nếu như nàng mất hứng, có lẽ thế giới này sẽ không còn Chu Sa đan nữa.

Bọn kỵ binh bằng tư thái cung kính hành lễ, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, đem cáo lệnh của nàng truyền tới khắp thảo nguyên.

Thiếu nữ Nam Khê trai kia nhìn nàng muốn nói lại thôi.

Không bằng trở lại?

Từ Hữu Dung thân thể cùng tinh thần cũng rất cường đại, dù vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút mỏi mệt.

Nhưng nàng sẽ không rời đi.

Chỉ có ở chỗ này, nàng mới có thể thấy biến hóa tức thì, tình huống chân thật nhất trên chiến trường.

Đồng thời, mọi người trong kinh đô mới có thể thấy được tình huống chân thật nhất.

Thời cuộc rất phức tạp, điểm này từ chuyện chọn chủ soái lần đó đã có thể thấy được dấu hiệu bên trong.

Từ Thế Tích được rất nhiều người đề cử, sau khi nhận được thư từ nàng, đóng phủ không rời, cáo ốm kiên từ.

Đám thần tướng thuộc một hệ của Trần Quan Tùng như Bành Thập Hải, ở trong quân đội Đại Chu hiện tại chiếm cứ lấy nửa bích giang sơn, nhưng muốn từ trong bọn họ chọn lựa ra chủ soái, tất nhiên sẽ gặp phải hệ thống tây quân lấy Tiết Hà làm đại biểu mãnh liệt phản đối, hơn nữa chuyện này rất khó nhận được phương diện Ly cung tán thành.

Lựa chọn người thân thiết cùng Quốc Giáo, lại không được đại thần trong triều cùng các vương gia Trần gia ủng hộ.

Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đem tầm mắt tập trung về một địa phương đã bị người ta quên lãng thật lâu, Đông Ngự thần tướng phủ.

Từ Thế Tích, bây giờ nhìn lại là người có thể được nhiều thế lực chấp nhận nhất.

Nhưng mà, rất nhanh Từ phủ đã nhận được một phong thơ đến từ Thánh Nữ phong, từ đó đại môn đóng kín, Từ Thế Tích lại cáo ốm kiên từ.

Mọi người hiểu được đây là ý tứ của Thánh Nữ, tự nhiên cũng không có cách nào miễn cưỡng.

Cuối cùng tuyển định ra chủ soái thật rất bất ngờ.

Thời điểm thánh chỉ của triều đình truyền tới chư quận, thậm chí rất nhiều người không nghe đến cái tên này.

Hách Minh thần tướng, thống lĩnh trong quá khứ của huyền giáp kỵ binh, xử sự vô cùng khiêm tốn, thậm chí có thể nói là vô danh.

Nhưng hắn tư lịch đủ lão, là sư đệ của Trần Quan Tùng, lại cùng đám tướng lãnh phe phái Trích Tinh học viện như Bành Thập Hải quan hệ cũng không mật thiết, hơn nữa mười năm trước Quốc Giáo học viện đánh một trận, hắn dẫn dắt một chi huyền giáp trọng kỵ dừng ở ngoài Ma sơn sụp đổ, biểu hiện cực kỳ thuần thục chững chạc, đồng thời nhận được Hoàng Đế Bệ Hạ cùng Giáo Hoàng thưởng thức.

Đổi lại mà nói, nguyên nhân trọng yếu nhất giúp hắn có thể đảm nhiệm chủ soái chính là, khắp nơi đều có thể tiếp nhận hắn, hơn nữa hắn không phải là người thuộc bất cứ phe nào.

Vấn đề là điều này cũng đồng nghĩa hắn không phải là người của Trần Trường Sinh, cũng không phải người của Hoàng Đế Bệ Hạ.

Người dù thuần thục chững chạc như thế nào, lúc tay nắm đại quyền cũng có thể sẽ xuất hiện tâm tư khác.

Ở trên chiến trường thảm thiết, huyết tính bị kích thích, đồng thời cùng nó phát triển còn có dã tâm.

Cho nên Từ Hữu Dung sẽ không rời khỏi nơi này.

...

...

Ám ảnh tử vong cuối cùng đã rời phiến thảo nguyên này.

Không biết là loại dược vật kích thích tiềm lực, mạt sát lý trí kia không còn nữa, hay là Ma tộc cấp thấp tử vong số lượng lớn, để cho Tuyết Lão thành cũng không chịu nổi nữa, tóm lại ở một ngày nào đó đầu hè, quân đội Nhân tộc cũng không thấy binh lính Ma tộc hai mắt tinh hồng, giống như dã thú xung phong nữa.

Ở trên đường quân đội Ma tộc rút lui, thỉnh thoảng còn có chút ít chiến đấu vụn vặt, rất rõ ràng, binh lính Ma tộc đã không phục dụng loại dược vật này nữa, mặc dù vẫn còn có chút ngu xuẩn, nhưng vốn không đến nỗi như vài ngày trước đâm đầu vào nỏ trận, càng không đến mức ngay cả chết còn không sợ.

Trên thảo nguyên khắp nơi là huyết thủy màu sắc bất đồng, huyết thủy khô đi sẽ biến thành từng mảng màu sắc, nhìn từ đàng xa giống như là một bức họa.

Hách Minh nhìn đồ án trên thảo nguyên, nhớ lại rất nhiều năm trước cùng Trần Quan Tùng ở Trích Tinh học viện học tập văn hóa giản sử của Ma tộc mà từ Ly cung mời tới chủ giáo từng nói những lời kia.

"Ma tộc chính là một cái chủng tộc kỳ quái như vậy, Ma tộc cấp thấp cùng cầm thú không có gì khác biệt, Ma tộc cao đẳng lại có thẩm mỹ khó lòng tưởng tượng, mà hai giai tầng không phải hoàn toàn ngăn cách, tồn tại liên lạc cùng ảnh hưởng lẫn nhau, cho nên hội họa ở Tuyết Lão thành, thường xuyên sẽ xuất hiện những khối màu sắc nhìn như thô lỗ như vậy..."

Nếu như vương công quý tộc Tuyết Lão thành thật có thể coi Ma tộc cấp thấp làm như yêu thú mà khu sử, cuộc chiến tranh này có thể sẽ trở nên càng thêm tàn khốc. Nếu như hiện tại Yêu tộc vẫn là nô bộc cho Ma tộc, cuộc chiến tranh này lại càng không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.

Chuyện này cần cảm tạ quyết sách anh minh của Thái Tông Hoàng Đế năm đó.

Nhìn về phương hướng kinh đô, Hách Minh thần tướng đối với Giáo Hoàng đại nhân sinh ra cảm xúc tương tự.

Giai đoạn bắt đầu của cuộc chiến tranh này tiến hành phá lệ thảm thiết, vượt xa ra ngoài thôi diễn tính toán trước lúc khai chiến.

Từ ý nào đó mà nói, đây là cuộc đối chọi tích lũy vật liệu cùng với quyết tâm, ý chí ngàn năm qua của Nhân tộc cùng Ma tộc.

Loại đối chọi này cuối cùng cụ thể rơi vào trên hai loại dược vật.

Phía Ma tộc vận dụng độc dược Trường Sinh tông nghiên cứu chế tạo, từ số lượng đánh giá, Tuyết Lão thành thật sự đã vì cuộc chiến tranh này mà chuẩn bị rất nhiều năm.

Về phía Nhân tộc, Chu Sa đan mà Giáo Hoàng Trần Trường Sinh nghĩ hết mọi biện pháp tích góp từng tí một mười năm trên căn bản đã cạn kiệt toàn bộ.

Đến đây chiến tranh tiến hành đến cuối giai đoạn này.

Nhân tộc quân đội không ngừng tiến vềhướng bắc, dọc theo phương hướng Ma tộc quân đội tan tác, liên tiếp phá hai đạo phòng tuyến, để cho thảo nguyên toàn bộ thuộc về Nhân tộc.

Nhiệt độ dần cao, hơi nóng dần tới, thật đã đi tới giữa hè, nhưng thảo nguyên trống trải, núi non phía trước trùng điệp mấy ngàn dặm có rất nhiều lỗ thủng, gió từ trong đó thổi qua, đại quân trú đóng ở nơi này, cũng không cảm thấy khốc nhiệt không chịu nổi, lúc sáng sớm, thậm chí còn cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Một sáng nào đó, trong bầu trời xám xịt bỗng nhiên xuất hiện một điểm đỏ nhanh chóng di động, kéo thành một đạo tơ hồng, hẳn là một con hồng ưng.

Ở thời khắc hồng ưng mới vừa bay qua đỉnh núi lớn, hai tên lính trinh sát cảnh giác phát hiện, thổi lên kèn lệnh cảnh báo.

Một đội kỵ binh lao nhanh rời doanh, không biết bảo đảm an toàn tình báo, hay là muốn tiếp ứng cái gì.

Con hồng ưng này hẳn là ở bên kia núi phát hiện địch tình. Mặc dù theo đạo lý mà nói, tòa núi lớn nguy nga ngoài mấy chục dặm kia đã bị thanh tra rất nhiều lần, hẳn là không còn mai phục, nhưng nơi này dù sao cũng là lãnh thổ của Ma tộc, ai biết được đối phương có thủ đoạn kỳ quái gì.

Con hồng ưng này tốc độ còn thật nhanh, không hề có cảm giác uể oải, bay qua vách núi cao chót vót không xa, lại bỗng nhiên hướng mặt đất rơi xuống.

Vách núi này đến tột cùng có cái gì?

Nơi nào đó loạn thạch bỗng nhiên xuất hiện một đạo nhân ảnh, như đạo thiểm điện lướt vào thảo nguyên, hướng quân doanh của Nhân tộc mà đến.

Đây là một gã đệ tử Vạn Thọ các thân pháp nhanh chóng nổi danh, đảm nhiệm nhiệm vụ tiền tiêu đội quân nguy hiểm nhất.

Tên đệ tử Vạn Thọ các kia cách quân doanh còn có mấy dặm, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, nặng nề ngã ở trên mặt đất.

"Tên nỏ!"

Trong quân doanh vang lên tiếng la tức giận mà bén nhọn, sau đó chính là thanh âm dây cung căng lên, mấy trăm cành tên nỏ mang theo quang huy thần thánh xé rách nắng sớm mờ mờ, rơi vào phía sau đệ tử Vạn Thọ các, bao trùm mặt đất phương viên chừng mười trượng, để lại chi chít lỗ thủng, bên trong mơ hồ có khói xanh phát lên.

Nhân tộc quân đội đã rất có kinh nghiệm, Ma tộc binh lính am hiểu truy kích thường thường sẽ từ dưới đất chui ra.

Rất nhanh, đội kỵ binh này đã đi tới trước người đệ tử Vạn Thọ các.

Vạn Thọ các đệ tử trên đùi tràn đầy máu tươi, rõ ràng đã bị chặt đứt.

Hắn lại không thèm để ý chút nào, chỉ lo lớn tiếng hô: "Trong núi có Ma tộc! Không thể phán đoán được bộ lạc tương ứng, nhưng số lượng rất nhiều!"

Bọn kỵ binh đem hắn đưa lên lưng ngựa, hướng quân doanh vòng trở lại.

Không ai chú ý tới, có ba tên kỵ binh tiếp tục chạy về tòa núi lớn phương xa, không biết là muốn đi làm cái gì.

...

...

Sáng sớm ngọn núi vẫn chưa tỉnh lại, vách đá hướng Nhân tộc quân đội mặt này rất âm u.

Vách đá bỗng nhiên vang lên thanh âm binh lính Ma tộc, nhưng thấy không rõ lắm ở nơi đâu.

Rõ ràng trải qua rất nhiều lần thanh tra, vì sao không hề phát hiện hành tung đám Ma tộc này?

Ở trung đoạn vách đá cao mấy trăm trượng, có mười mấy sơn động rất nhỏ, đừng bảo là Ma tộc binh lính, coi như là Nhân tộc binh lính thon gầy cũng không cách nào chui vào.

Ban đầu thời điểm thanh tra, cho là những động này là động chim, cho nên cũng không để ý.

Không ai nghĩ đến, địch nhân được giấu ở trong những động chim này.

Bởi vì địch nhân không phải là binh lính Ma tộc, mà chính là chim.

Bọn họ là một loại thứu điểu màu đen xám.

Mấy ngàn con thứu điểu, từ trong lỗ nhỏ chui ra, sau đó vỗ cánh bay về phía không trung.

Rất rõ ràng đám thứu điểu này đã được huấn luyện, thậm chí có có thể trực tiếp bị khống chế, lộ vẻ rất có trật tự, chỉ sợ bay đến trong bầu trời, đội hình cũng không tản ra.

Ba tên kỵ binh cách núi lớn còn có một đoạn cự ly, thấy động tĩnh trong bầu trời, có chút không giải thích được, nghĩ thầm cho dù đám thứu điểu này được huấn luyện, có thể hướng mục tiêu trên mặt đất phát động công kích, nhưng nghĩ bằng thứu trảo sắc bén mang đến tổn thất đối với đại doanh Nhân tộc, cũng không tránh khỏi ý nghĩ quá kỳ lạ chút ít.

Đúng lúc này, tia sáng đầu tiên xuyên qua sơn gian khe đá, rơi tới trên thảo nguyên bên này.

Ánh sáng đột nhiên để cho một con thứu điểu hoảng loạn, buông lỏng ra móng vuốt, một cái sự vật đen sẫm rơi xuống.

Oanh một tiếng nổ, trên cỏ trước vách núi dấy lên một mảnh lửa lớn.

Nhìn hình ảnh này, ba tên kỵ binh liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra khiếp sợ trong mắt lẫn nhau, nhưng không chậm lại tốc độ, càng tăng nhanh hướng núi lớn mau chóng chạy vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi