TRÁI CẤM (NGUY HIỂM THÂN MẬT)



Hô hấp của Chân Yểu hơi ngưng lại, ngây ngốc tại chỗ.

Ngón tay của người đàn ông thon dài, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, dường như có vài vết chai mỏng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô vừa lịch sự vừa xa lạ.

Ngay giây tiếp theo, anh kéo tay cô về phía mình, một chiếc hộp đặt trong lòng bàn tay.

Chẳng mấy chốc liền buông tay ra, cảm giác ấm áp bao phủ mu bàn tay và cổ tay đột nhiên biến mất.

Chân Yểu còn đang bận chú ý đến cái nắm tay vừa nãy, lúng túng siết chặt chiếc hộp, "Đây là cái gì?"
"Gậy dò đường.

Bên trong có chip định vị và chuông gọi khẩn cấp."
Vậy nên, cái này là quà tặng sao?
Cô ôm chiếc hộp vào trong lòng, dùng đầu ngón tay chạm vào từng góc của hộp, tự ước lượng chiều cao của đối phương để ngẩng đầu lên, cảm ơn anh một cách chân thành và lịch sự nhất có thế, "Cảm ơn anh Lục Bách."
Rõ ràng là một kiểu xưng hô tương tự, nhưng cảm giác lại không giống khi gọi Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu, cô luôn thấy hơi nơm nớp lo sợ.

Anh không nói gì.

"Yểu Yểu." Chu Huệ từ trong phòng khách trả lời điện thoại đi ra, vừa giương mắt liền nhìn thấy hai anh em đứng đối diện nhau dưới bậc thang, cô gái nhỏ ôm một chiếc hộp giấy, nhìn dáng vẻ như đã rất cố gắng để ngẩng mặt lên, nhưng vẫn chỉ có thể chạm tới cổ áo của Tống Lục Bách.

Trong lòng bà vừa thấy xót xa vừa thấy buồn cười, nhanh chóng bước tới.

"Dì Huệ."
"Con cầm gì trong tay thế?"
"Anh Lục Bách cho con gậy dò đường."
"Gậy dò đường?" Chu Huệ kinh ngạc nhìn con trai cả chuẩn bị vào nhà, "Lục Bách?"
Trái tim bà như rơi "Lộp bộp" một tiếng, anh không phải và sẽ không bao giờ là người chịu dỗ dành người khác, chỉ sợ cô bé lại thấy buồn vì nhận được một cây gậy dò đường.

"Hôm qua tiện tay đặt."

"À." Chu Huệ còn muốn nói gì đó, Tống Lục Bách đã quay người đi, để lại cho bà một cái bóng lưng, bà chỉ có thể cẩn thận xem xét nét mặt của Chân Yểu, "Thằng bé nói chuyện không dễ nghe nhưng cũng không có ác ý, con không muốn nhận cũng không sao, để anh Duyên Từ mua cho con một cái mới."
Chân Yểu sợ Tống Lục Bách chưa đi xa lại nghe thấy được, vội vàng lắc đầu, "Không sao đâu ạ, cái này tốt lắm."
Cô gái mở to hai mắt, đôi đồng tử màu hổ phách đứng dưới ánh nắng mặt trời có thể thấy rõ cả hoa văn trong mắt, Chu Huệ nhìn thấy cô không có biểu hiện gì buồn bã thì mới yên tâm.

Chỉ là tuy rằng không buồn, nhưng trên mặt đều hiện rõ vẻ kiềm chế và căng thẳng.

Trong lòng bà lại không nhịn được, phải trách móc Tống Lục Bách thêm mấy câu.

...!
Sau bữa trưa, Chu Huệ đưa Chân Yểu đến bệnh viện kiểm tra theo kế hoạch, Tống Lục Bách thành cu li thay cho chú Trần tài xế.

Sau vụ tai nạn xe đó, Chân Yểu được đưa đến bệnh viện tốt nhất ở Nam Thành, nơi mà cô dành thời gian để điều trị và phục hồi chức năng.

Sau đó, cô được nhà họ Tưởng đưa đến Tầm Thành, và đương nhiên địa điểm khám chữa cũng thay đổi theo.

Lúc đó, Chu Huệ cũng thẳng tay sắp xếp cho cô một bác sĩ ở bệnh viện Khải An - đây là bệnh viện tư nhân dưới trướng nhà họ Tống, hay nói chính tác hơn là đặt dưới tên của Tống Duyên Từ, thuộc về phương pháp khám chữa bệnh cấp cao, đương nhiên trình độ cũng đứng top đầu.

Chân Yểu biết rất rõ rằng nhà họ Tống vẫn đang cố gắng liên hệ với những bác sĩ giỏi hơn và chuyên nghiệp hơn cho cô, nhưng cô không biết liệu mình có thể bình phục hoàn toàn hay không.

Nếu như không thể...!
Nhà họ Tống không có lý do gì phải chăm sóc cô cả đời, mà cô cũng không thể yên tâm thoải mái như vậy được.

Một người sống trong bóng tối mãi, lâu rồi kiểu gì cũng quen.

Đến bệnh viện, Chân Yểu được đưa đến khoa Phẫu thuật Thần kinh và Nội soi.

Cô đều đã quen với những trình tự kiểm tra này, chỉ là cảm thấy hơi khó thở vì trong phòng khám quá yên tĩnh.

Sau khi khám bệnh, hai người ra khỏi phòng khám, định vào phòng nghỉ chờ kết quả, đột nhiên điện thoại của Chu Huệ vang lên.


"Sương Kỳ?" Chỉ sau vài giây, nét mặt của Chu Huệ trở nên nghiêm trọng, "Đừng lo lắng, cô đang ở Khải An, tài xế sẽ đến đón em ngay."
Nói xong, bà che ống nghe rồi quay đầu lại, "Yểu Yểu, cháu dì gặp tai nạn giao thông trên đường, dì phải đi xem sao.

Dì để Lục Bách ở đây đi cùng con nhé."
Chân Yểu nói theo bản năng: "Một mình con là được rồi."
"Như vậy sao được, dì không yên tâm, con cứ ở đây đừng nhúc nhích đấy." Chu Huệ nói vài câu với y tá bên cạnh, sau đó mới vội vàng bước vào thang máy.

Y tá đến gần hỏi: "Cô Chân, tôi đỡ cô vào phòng nghỉ nhé?"
"Cảm ơn, tạm thời chưa cần, tôi ở đây hít thở không khí một lúc." Chân Yểu lắc đầu, dựa vào tường không nhúc nhích.

Trên hành lang có một vài cửa sổ đang mở, từng luồng gió mát lạnh tràn vào khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô suy nghĩ một lúc, ngồi dậy rồi chậm rãi men theo bức tường tới hướng gió, cuối cùng dừng lại trước cửa sổ cuối hành lang.

Cửa sổ chỉ mở ra một khe hở rộng bằng lòng bàn tay, Chân Yểu đặt tay lên mép cửa sổ, giây tiếp theo, không biết ma xui quỷ khiến hay sao khiến cô dùng sức thật mạnh đẩy cửa sổ ra, gió lạnh khiến cả người cô co lại.

Qua một hồi, sức gió đã dịu lại, cô dần thích nghi với việc hít thở theo gió, nhưng mà khó có thể quên đi một cảnh nào đó trong quá khứ.

Lúc đó suýt chút nữa cô đã nhảy lầu tự vẫn.

Chân Yểu đứng đó một lúc, sau đó thử hơi cúi người, đưa đầu ra ngoài.

Khứu giác và thính giác càng thoáng hơn, tiếng gió thoang thoảng bên tai, mùi thuốc khử trùng cũng bay đi gần hết, khiến cô bình tĩnh lại từng chút một.

Cô không thể nhớ làm thế nào mà lần đó lại có đủ can đảm để nghĩ đến việc nhảy lầu.

"Em đang làm gì đấy?"
Cánh tay trái bỗng dưng bị người khác nắm lấy, Chân Yểu sửng sốt, quay người đứng ngây ra, không kịp lấy lại tinh thần, "...Anh Lục Bách?"

Cô đang làm gì? Cô không phải -
"Em chỉ muốn hóng gió thôi." Sau khi nhận ra điều gì đó từ động tác của anh, cô ngượng ngùng sờ miếng băng gạc trên ngón tay, tư thế đứng như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.

Tống Lục Bách buông tay ra, giọng điệu vẫn như cũ, nhưng so với vẻ nghiêm túc vừa rồi, dường như có chút nhẹ nhõm hơn, "Gậy dò đường đâu?"
"Ở trong túi." Chân Yểu vội vàng vòng tay ra sau chiếc túi nhỏ để tìm, lúc lấy cây gậy được gấp gọn ra, lại kéo theo cả những thứ khác trong túi.

Tiếng "lạch cạch" vang lên, đồ vật rơi xuống mặt đất.

Cô lập tức cúi người nhặt lên, nhưng vừa cúi xuống đã đụng phải thân hình cao lớn và rắn chắc, trọng tâm lại không vững nên bị ngã ngược về sau và đập vào quai hàm cứng ngắc của người đàn ông trên đỉnh đầu.

Trên đầu phát ra một tiếng kêu như bị bóp nghẹt.

Trong lúc bối rối, Chân Yểu không còn thời gian để suy nghĩ nữa, cô nắm lấy thứ gần nhất trong tầm với, sau khi hoàn toàn đứng vững cô mới phát hiện mình đang cầm một dải vải mềm mịn.

Đây là...!cà vạt à?
Hơi thở ấm áp của người đàn ông lướt qua tóc mai và vành tai cô, khiến Chân Yểu rụt cổ lại vì ngứa, mặt đỏ bừng lên.

Cô nhanh chóng buông cà vạt ra như thể bị bỏng, "Anh Lục, Lục Bách, xin lỗi xin lỗi, em không cố ý, thực sự là..."
Còn chưa kịp dứt lời thì người kia đã kêu cô đứng thẳng dậy, một lúc sau, chiếc túi đeo trên người hơi động đậy, hiển nhiên là có người nhét đồ vào trong.

Cô siết chặt cây gậy dò đường của mình, hỏi linh tinh để giảm bớt sự lo lắng và ngượng ngùng của mình, "Cái gì rơi ra vậy ạ?"
Cả hành lang yên tĩnh trong phút chốc.

Cũng chỉ một lúc sau, người đàn ông đứng trước mặt cô gái hơi hếch cằm lên, chỉnh lại cà vạt.

"Khăn giấy." Anh lạnh nhạt nói, giọng nói càng rõ ràng hơn khi đứng giữa hành lang vắng vẻ.

Nút thắt Windsor lỏng lẻo bị biến dạng đã được những ngón tay thon dài thắt lại một cách tỉ mỉ, cái tay kia tình cờ chạm phải chỗ cằm vừa bị đụng, lông mày anh tuấn khẽ cau lại.

"...Ồ." Móng tay Chân Yểu cắm chặt vào lòng bàn tay, cô nhắm mắt lại nói, "Em rất xin lỗi chuyện vừa nãy."
Cô vốn đã không chắc là anh có không thích mình hay không, cuối cùng lại đi gây họa.

"Không cần phải xin lỗi."
Cô ngập ngừng ngẩng đầu lên, nhưng vì không nhìn thấy gì nên chỉ có thể chậm rãi gật đầu.


Bên kia hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, tốc độ của người đi tới có chút vội vàng, "Yểu Yểu."
"Anh Duyên Từ?" Chân Yểu thở phào nhẹ nhõm, lúc này Tống Duyên Từ nhất định là vị cứu tinh của cô.

Sau khi gọi một tiếng như vậy, cô mới bất giác nhận ra biểu hiện của mình hơi lộ liễu, nên nhanh chóng kiềm chế lại.

"Anh vừa mới xong một ca phẫu thuật, thay quần áo rồi đến đây luôn, sợ hai người đợi lâu." Tống Duyên Từ bước nhanh đến trước mặt, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Chắc là cũng có kết quả kiểm tra rồi, chúng ta đi qua đó đi."
"Sau ca phẫu thuật không cần nghỉ ngơi một lát sao ạ?" Cô ngẩng mặt lên, "Kết quả để nhìn sau cũng được."
"Không cần, đi thôi."
Chân Yểu đành phải gật đầu.

"Chỉ vài bước thôi, anh dắt em qua nhé?" Tống Duyên Từ cười.

Cô đang định mở cây gậy dò đường của mình, nhưng lại không có từ chối ý tốt của đối phương, duỗi tay trái ra.

Cổ tay dưới ống tay áo được nắm chặt.

"Lục Bách, đi cùng không?" Tống Duyên Từ hỏi.

Trong lòng Chân Yểu thực sự mong anh không đi cùng, nhưng Tống Lục Bách lại "Ừ" một tiếng.

Ba người cùng nhau đi tới một căn phòng khác, hai người đàn ông trưởng thành chân dài đều cố ý đi chậm lại theo tốc độ của cô gái nhỏ.

Vừa đi, Chân Yểu vừa cất cây gậy dò đường của mình vào trong túi, nhưng mà khi cô chạm phải một tấm giấy mềm, có kích thước bằng lòng bàn tay được bọc trong bọc nhựa.

Cái bọc vốn là của nó giờ lại rớt ra bên ngoài.

- Cái gì rơi ra vậy ạ?
- Khăn giấy.

Cho nên "Khăn giấy" vừa rồi Tống Lục Bách nhặt lên và cất vào túi hộ cô, chính là cái này.

Hai má và vành tai của Chân Yểu bỗng dưng đỏ bừng lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi