TRÁI ĐẮNG - PHÌ NÃO LÃO LƯ THÍNH PHONG

Đêm đó, sau khi sắp xếp chỗ cho bố mẹ tôi ở khách sạn gần đó, đã là mười giờ tối.

 

Để tiện chăm sóc họ, tôi quyết định cũng ở lại khách sạn đêm nay.

 

Gió đêm hơi lạnh, vai tôi vẫn khoác chiếc áo khoác của Trình Hàm. 

 

Khi có thời gian rảnh và nhìn vào gương khách sạn, tôi mới nhận ra mình trông thật t ồi t ệ.

 

Dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng giờ đây mọi thứ đã phai nhạt hoàn toàn. Màu son môi không còn thấy rõ, gương mặt tôi trông mệt mỏi và thiếu sức sống.

 

May mắn là bố mẹ tôi đã lớn tuổi, mắt cũng kém nên không nhận ra sự khó xử của tôi.

 

Tôi thở dài, chỉ vào mặt mình: “Sao không ai nhắc nhở tôi chứ?”

 

Trình Hàm liếc nhìn tôi một cái, rồi nói: “cứ làm như tôi chưa từng thấy cậu trông như thế này ấy?”

 

Sau đó, anh cúi đầu, cẩn thận đếm trên tay như thể đang nhớ lại điều gì đó.

 

“Năm lớp 11, cậu thi toán không đạt, khóc một tiết học. Năm lớp 12, trong bài kiểm tra thể chất cậu còn ng ã lộn ngược…” 

 

“Trình Hàm!” Tôi vừa tức vừa xấu hổ gọi tên anh.

 

Trình Hàm ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng cũng nở một nụ cười.

 

Tôi nhìn nụ cười của anh, bỗng cảm thấy mơ hồ, như thể ngay giây tiếp theo Trình Hàm trong bộ đồng phục xanh trắng sẽ lấy ra trái bóng rổ anh giấu sau lưng, đưa thẳng đến trước mặt tôi.

 

Nhưng câu hỏi tiếp theo của Trình Hàm khiến tôi bất ngờ.

 

Biểu cảm của anh có vẻ hơi cẩn thận: “Hôm nay cậu sao vậy? Cãi nhau với bạn trai à?”

 

Tôi hít một hơi, nghĩ thầm, cuối cùng cũng đã mở miệng.

 

Một tiếng thở dài khó nghe, và cơn đau như bị d ao s ắc cắ”t x!é s’âu trong trái tim. 

 

Tôi mỉm cười chua chát, nói: “Cô ta… bạn gái cũ của anh ta gặp chuyện. Sau đó thì bất ngờ gọi điện thoại cho anh ta.”

 

Trình Hàm dừng bước, quay lại nhìn tôi với vẻ nghiêm túc, hỏi ra câu hỏi mà tôi luôn không dám tự hỏi mình.

Trà Sữa Tiên Sinh

 

“Quả Quả, ngay cả như vậy rồi mà cậu vẫn không định chia tay với anh ta sao?”

 

Ánh đèn đường vàng vọt kéo dài bóng chúng tôi.

 

Tôi nói: “Trình Hàm, tớ đã bên anh ta ba năm rồi, đã đầu tư một khoản chi phí chìm không thể tưởng tượng nổi. Không ai là thánh nhân, không thể lý trí buông bỏ khi biết mình không được yêu.”

 

“Tớ sẽ c ắt đ ứt mọi tình cảm với anh ta mà không để lại bất kỳ điều gì tiếc nuối…  nhưng không phải bây giờ.” 

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Ba năm thực sự quá dài, phải không?”

 

Trình Hàm nhìn tôi, im lặng rất lâu. 

 

Cuối cùng anh nâng tay lên, lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi.

 

Anh nói, “Đúng vậy.”

 

Anh nói: “Ba năm thực sự quá dài.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi