Trong suốt một năm qua, tôi và Trình Hàm vẫn duy trì liên lạc, không quá gần cũng không quá xa. Anh ấy sẽ kể cho tôi nghe những chuyện thú vị trong cuộc sống, còn tôi thì chia sẻ những phiền muộn về công việc.
Đôi khi tôi nghĩ, chúng tôi thật giống như Thẩm Gia Nghi và Kha Cảnh Đằng khi họ vẫn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp.
Nghĩ đến đây, tôi lại vô thức đóng cửa sổ trò chuyện mà tôi vốn định gửi tin nhắn.
Tiếng chuông cửa vang lên, bố tôi đẩy tôi một cái, ánh mắt ra hiệu.
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi đứng dậy, bước đến cửa và nhẹ nhàng mở ra.
Trình Hàm mặc một chiếc áo thun trắng, bên ngoài khoác áo đen, trông rất tươi tắn.
Đôi mắt anh ấy sáng lấp lánh, "Lâu rồi không gặp."
Tôi nói: "Mới chỉ một năm, không phải là lâu."
Trình Hàm lại bảo: "Với anh thì đã đủ lâu rồi."
Người chưa từng được yêu thương trọn vẹn khi đối mặt với tình cảm thường phản ứng đầu tiên là muốn trốn tránh. Tôi quay đầu sang một bên, "Vào đi, bố mẹ em đang đợi."
Trên bàn đã bày sẵn các món ăn, mẹ tôi nhìn thấy Trình Hàm còn niềm nở hơn cả khi gặp tôi, luôn miệng bảo "Tiểu Trình ăn nhiều vào nhé."
Giữa chừng, Trình Hàm ra ngoài nghe điện thoại, mẹ tôi nhặt chiếc áo khoác cậu ấy vắt trên lưng ghế lên, dùng cằm ra hiệu cho tôi: "Mang ra cho cậu ấy đi, kẻo lại bị cảm."
Tôi bất lực đáp: "anh ấy là đàn ông trưởng thành rồi mà..." Câu nói còn dang dở đã bị ánh mắt của mẹ doạ cho nuốt vào bụng.
Tôi đi ra ban công, thấy Trình Hàm đang quay lưng về phía tôi nói chuyện gì đó. Đứng quá xa nên tôi chỉ nghe loáng thoáng được vài từ: "Xem mắt... về nhà dịp Tết..."
Tim tôi bất chợt đập mạnh, nhưng vẫn gọi tên cậu ấy.
Trình Hàm quay đầu lại, nhìn thấy tôi đứng không xa, biểu cảm không có gì khác thường.
Nhìn gương mặt cậu ấy, không hiểu sao tôi bỗng nhiên nổi giận, ném chiếc áo khoác trong tay về phía cậu và quay người bỏ đi.
Một lát sau, Trình Hàm quay lại bàn ăn, huých khuỷu tay vào tôi: "Em bị sao thế?"
Tôi nhét một miếng cơm vào miệng: "Không có gì."
"Có thật là không có gì không?"
"Thật sự không có gì."
21
Ăn xong, mẹ tôi bảo tôi tiễn anh ấy.
Một năm không gặp, Trình Hàm có vẻ gầy đi đôi chút, nhưng đường viền cằm lại càng rõ ràng hơn.
#trasuatiensinh
Anh ấy nhét tay vào túi áo khoác, quay đầu lại hỏi: "Một năm rồi không về, Giang Thành thay đổi nhiều nhỉ?"
Tôi gật đầu, khẽ nói: "Ừ."
Những toà nhà cao tầng mọc lên, cao hơn chúng tôi. Khoảng cách giữa các toà nhà ngày càng thu hẹp, nhưng khoảng cách giữa con người lại ngày càng xa.
Tôi đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: "Năm nay anh định khi nào về nhà?"
Trình Hàm ngẩn ra, rồi chỉ vào chiếc áo thun ngắn tay trên người: "Giờ mà nói chuyện này thì còn sớm quá."
Sau đó, giọng cậu ấy pha chút vui vẻ: "Mẹ anh còn nói, nếu năm nay không dẫn bạn gái về, thì đừng về nữa."
Lần này đến lượt tôi ngẩn người, tôi dừng bước, buột miệng hỏi: "Mẹ anh không phải bảo anh về nhà xem mắt à?"
"Không có đâu—"
Trình Hàm chân dài, tôi vừa dừng lại vài giây, anh ấy đã đi trước tôi một đoạn.
Anh ấy đột ngột quay đầu lại, gương mặt ngơ ngác, rồi hỏi:
"Lâm Niên, có phải vừa rồi em đang ghen không?"
Nhìn mặt cậu ấy, tôi lặng lẽ thở dài. Dường như lần này không thể thoát được rồi.
Vì vậy tôi gật đầu, cố tỏ ra điềm tĩnh.
Trình Hàm khựng lại, anh từ từ giơ tay phải lên, gãi gãi cổ.
Nhiều năm trước, Trình Hàm cũng thích làm động tác này. Thường là khi anh không giải được bài toán, hay khi anh ngủ gật trong lớp nhưng đột nhiên bị thầy giáo gọi dậy.
Tôi biết, đó là dấu hiệu của sự lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào.
Tôi lại thở dài.