TRÁI TIM CHIÊU CHIÊU - MI DỰ

Anh chống cánh tay dài lên mép bàn, hơi cúi người, vây cô lại trong không gian của anh.

Mùi hương quen thuộc.

Văn Minh không có thói quen sử dụng nước hoa, Giang Chiêu Chiêu biết, đó là mùi của nước cạo râu của anh.

Tươi mát, hơi lạnh, cảm giác quen thuộc lại quay trở lại.

Giang Chiêu Chiêu cảm thấy mũi mình có chút cay cay, nhưng vẫn cứng rắn ngẩng mặt lên nhìn anh.

Cô dùng giọng điệu kiên quyết: “Anh không biết ai đã nói cho em chỉ có thể chứng tỏ rằng trong lòng anh, có rất nhiều người sẽ nói với em.”

???

Lập luận vô lý, nhưng không cách nào phản bác được.

Văn Minh cúi đầu, suýt nữa bị vẻ dễ thương của cô làm cho bật cười.

Từ góc độ này, Giang Chiêu Chiêu nhìn qua đường nét cổ anh, thấy rõ bờ vai và cơ lưng của anh — cơ tam giác, cơ thang, những đường gân mạnh mẽ tràn ngập nam tính.

Hơi thở của Văn Minh phả vào tai cô, cô theo phản xạ hơi run lên.

Môi mỏng của anh đã sát gần, sắp sửa hôn vào cổ cô.

Nhưng bị cô tránh đi.

Cô nghiêng đầu không nhìn anh nữa, bàn tay chống lại anh. Anh có thể cảm nhận được, hôm nay cô đã dùng sức rất lớn để đẩy anh ra xa.

Văn Minh theo lực của cô lùi lại. Đến bây giờ, anh vẫn chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng như thế nào.

“Em muốn phạt anh thế nào?” Giọng nói trầm ấm vẫn quyến rũ.

“Chúng ta chỉ đang yêu đương thôi, không phải có hợp đồng ràng buộc gì. Tại sao em phải phạt anh?”

Rõ ràng là cô đang giận thật.

Không thể dỗ dành được kiểu đó.

Văn Minh nhìn vào đôi mắt của cô, đen tuyền, sáng bóng, ướt át.

Anh thành thật, và nhanh chóng nhượng bộ: “Anh sai rồi.”

“Để anh đưa em ra ngoài thư giãn. Thời tiết đang đẹp, chúng ta đi bộ đường dài ở San Diego nhé.”

San Diego, đi bộ đường dài.

Đề xuất của ai nhỉ?

Là Mạnh Tĩnh Điềm của Xuyên Trung Tín, hoạt bát, thích cười, làn da màu nâu.

Em gái của Xuyên Trung Tín, cũng làn da màu nâu, thích thể thao, yêu đi bộ đường dài.

Giang Chiêu Chiêu: “Em không đi.”

“Anh đi đi, bốn người các anh vừa đủ.”

Văn Minh: “??”

Cô chỉ để lại một chút manh mối trong câu nói, nhưng Văn Minh đã hiểu ngay trong nửa giây.

‘Bốn người các anh’, ‘môn đăng hộ đối.

Anh từ từ lấy điện thoại ra trước mặt cô.

Mở khóa bằng dấu vân tay, màn hình sáng lên, gần sát mắt cô như vậy.

Anh cầm rất ngang, mặc dù từ góc nhìn của Giang Chiêu Chiêu, màn hình bị đảo ngược, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ từng thao tác của anh.

Ngón tay anh lướt qua thanh điều hướng trong danh bạ, có rất nhiều cái tên nổi bật trong giới chính trị và thương mại từ các kẽ tay của anh.

Giang Chiêu Chiêu thấy anh đã gọi điện cho Xuyên Trung Tín.

Anh bật loa ngoài.

Bên kia, Xuyên Trung Tín nhanh chóng nghe máy, giọng nói lười biếng, cẩu thả: “Chuyện gì thế, anh bạn?”

Văn Minh giọng lạnh như băng: “Quản tốt em gái cậu, nếu không thì khỏi bạn bè gì nữa.”

Anh tức giận, vợ anh khó khăn lắm mới theo đuổi lại được!!

Giang Chiêu Chiêu cũng ngạc nhiên. Văn Minh là người rất kín đáo, trên thương trường luôn giữ khoảng cách khách sáo. Người bạn thực sự của anh, cô chỉ nghe đến mỗi Xuyên Trung Tín.

Cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh, đôi mắt sâu thẳm như chứa đầy sự giận dữ. Một phần tính cách hay chiều lòng người trỗi dậy, cô lí nhí:

“Thôi…”

Đầu dây bên kia, giọng Xuyên Trung Tín vang lên rõ mồn một qua loa ngoài:

“Ôi trời, nó vẫn chưa từ bỏ cậu à? Đúng là phiền phức. Được rồi, tôi sẽ về xử lý nó ngay. Thật đấy, mấy ngày nay tôi bận chắn đỡ cả tá ‘bà mẹ vợ tương lai’ xếp hàng muốn gặp cậu đây!”??!!

Cái gì gọi là mẹ vợ xếp hàng?

Có những người, chết vì nói nhiều.

Văn Minh không biểu cảm cúp máy.

Giang Chiêu Chiêu, cái tính cách hay chiều lòng người khác không biết từ đâu xuất hiện đã tiêu tan.

Câu “Thôi…” ấy thật sự… buồn cười.

Cô gần như sắp khóc: “Cái gì gọi là mẹ vợ tương lai xếp hàng muốn gặp anh?”

Văn Minh không biết sao trong một ngày hôm nay, lại xuất hiện nhiều lỗi như vậy. Anh điên cuồng vá lỗi, nhưng dường như đang phá tường đông để xây tường tây.

Anh lại thành thật: “Gần đây có khá nhiều người muốn mai mối cho anh.”

“Đều là Trung Tín giúp anh chống đỡ.”

Câu nói này cũng khiến nước mắt cô trào ra.

Cô khóc như mưa, không thể dừng lại.

Cô nghẹn ngào: “Sau này anh sẽ cưới một cô gái có xuất thân trong sạch.”

Văn Minh nhìn thẳng vào cô, từng chữ một, rõ ràng vô cùng: “Anh chỉ cưới em.”

Giang Chiêu Chiêu khóc, khóe miệng cong lên một đường cong xấu xí, cô cố gắng mỉm cười.

“Không thể nào. Chúng ta không thể. Ông ngoại anh nhất định sẽ yêu cầu một cô gái có xuất thân trong sạch.”

Văn Minh: “?”

Văn Minh: “Ông ngoại anh?”

Ánh mắt của anh đầy ẩn ý: Em chắc chứ?

Anh không bao giờ đoán được Khâu Đông Thanh sẽ xuất hiện lần này, bởi anh chưa bao giờ biết rằng ông cụ Đinh có thể sử dụng các ứng dụng truyền thông hiện đại.

Chỉ đến khi xâu chuỗi những gì Giang Chiêu Chiêu vừa khóc vừa kể lắp bắp, anh mới ghép được bức tranh về sự việc xảy ra sáng nay và gọi điện cho Khâu Đông Thanh.

Nhưng lần này, anh không mở danh bạ trước mặt cô, cũng không bật loa ngoài.

Khâu Đông Thanh từng theo ông ngoại Văn Minh ở Vân Nam gần mười năm, giờ đã được thăng chức lên làm việc ở Bình Đô. Dù thế nào, ông ấy vẫn được xem là bậc trưởng bối trong mắt anh.

Văn Minh áp điện thoại vào tai, đi đến một góc văn phòng, gần như là khoảng cách thẳng xa nhất giữa anh và cô trong căn phòng này.

Giang Chiêu Chiêu nhìn thấy anh chống tay lên tường, lặng lẽ lắng nghe ông Khâu nói gì đó ở đầu dây bên kia.

Chẳng bao lâu, Văn Minh cúp máy, nhưng vẫn chần chừ chưa quay lại.

Việc video ở nhà ăn có thể đến tay cụ Đinh nhanh như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Hóa ra, tình yêu của ông ngoại dành cho anh còn sâu sắc hơn anh nghĩ.

Đó không chỉ là sự nhẫn nhịn chấp nhận hòa thuận với gia đình họ Văn vì anh và chị gái.

Một người như ông, quanh năm sống giữa những mối lo quốc gia đại sự, tình hình quốc tế, vị thế đất nước, lại vẫn dành một góc nhỏ trong trái tim cho cháu mình.

Giống như bao ông cụ khác trên đời, điều ông quan tâm nhất vẫn là những đứa trẻ trong gia đình

Anh vẫn đứng quay lưng lại, trái tim của Giang Chiêu Chiêu vốn đã ở trong bùn lầy, giờ càng thêm chìm sâu hơn.

Mãi đến khi anh quay lại, ánh mắt nhạt màu của anh dưới ánh sáng trắng chống lại bóng tối, bỗng trở nên mờ nhạt.

Giang Chiêu Chiêu chờ đợi anh tuyên án.

Văn Minh nói thật: “Chiêu Chiêu, anh không thể vì chuyện của chúng ta mà làm phiền ông ngoại.”

“Đợi đến khi ông hỏi em, hỏi về gia đình em. Điều đó với em và với ông đều quá tàn nhẫn.”

Giang Chiêu Chiêu đã không còn nước mắt, cô cười lạnh: “Vậy nên, những lần anh tuyên bố chắc chắn sẽ cưới em, thật ra là không phải. Thực ra anh rất để tâm, gia đình anh cũng rất để tâm. Anh hoàn toàn không muốn để họ biết đến em.”

Giọng anh bắt đầu trở nên khó khăn: “Chiêu Chiêu, em bình tĩnh lại.”

“Ông ngoại tuổi đã cao. Hơn nữa, ông không phải là người bình thường.”

Cô cười lạnh: “Tất nhiên rồi. Ông là người mà em không bao giờ với tới.”

Rõ ràng, cô vẫn chưa đủ hiểu và tin tưởng vào gia đình anh.

Văn Minh nghiêm túc giải thích: “Không, ông không phải là người bình thường. Ông là một cựu chiến binh còn sống. Từ chiến trường ngoài Bắc trở về, lại tham gia các trận chiến từ Tây Nam đến miền Nam. Ông là huân chương của nước Cộng hòa.”

“Mỗi người trong chúng ta, thành phố này hay các thành phố khác, tất cả mọi người trên đất nước này đều nhờ vào những cựu chiến binh như ông. Nhưng cựu chiến binh họ rồi sẽ già và mất đi”.

“Ngày càng ít cựu chiến binh còn sống, và ông là một trong số đó.”

“Đôi mắt già nua của ông xứng đáng được nhìn thấy sự thịnh vượng lâu dài hơn, chứng kiến đất nước ngày một phát triển. Không ai có quyền khiến ông tức giận.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi