TRÁI TIM LOẠN NHỊP

Kiều Nhân còn chưa kịp thở ra một hơi đã bị nghẹn ngay lại trong cổ họng, cô nhẹ nhàng nuốt lại sau đó cũng nhẹ nhàng mở miệng: "Mơ cái gì?"

Khi hỏi vấn đề này, trong lòng Kiều Nhân vẫn đang cầu nguyện, tuyệt đối đừng có liên quan tới cô. Kết quả, sợ cái gì thì sẽ gặp ngay cái đó. Kỷ Hàn Thanh mím môi, "Mơ thấy em."

Dù cho ý anh chuyện hôm qua uống rượu say mất lí trí là mơ, hay là anh đã nằm mơ thật sự thì đối với Kiều Nhân đều không phải chuyện tốt đẹp gì.

Kiều Nhân không hỏi thêm nữa, định để vấn đề này trôi qua như vậy, đợi cô giáo Từ trở về.

Cô liếc nhìn đồng hồ, 3 giờ 15 phút.

Cô và Kỷ Hàn Thanh như đã ngồi cùng nhau cả nửa ngày, vậy mà hóa ra kể từ lúc cô vào nhà đến giờ mới qua được có 5 phút.

"Không muốn biết tôi mơ thấy gì sao?"

"Không!"

Kiều Nhân vội vàng đáp, không có nửa giây chần chừ, sau khi hai chữ phát ra khỏi miệng rồi cô mới ý thức được có lẽ phản ứng của mình quá kích động. Nâng tầm mắt lên nhìn, quả nhiên thấy nét mặt Kỷ Hàn Thanh giãn ra, khóe miệng cong lên như cười như không.

"Tại sao?"

Cô vẫn còn tâm tư tìm đường lui cho mình, "Anh nói đều là mơ, nên không có ý nghĩa gì."

Ai mà chẳng biết nằm mơ.

Khi cô học đại học còn từng phát cuồng vì một thần tượng mới nổi, trong thời điểm si mê nhất cô còn mơ thấy hai người cùng nhau xuyên về cổ đại, sau đó còn rước kiệu hoa tới cưới cô đấy.

Lúc này... Đừng nói là kiệu tám người khiêng, ngay cả thần tượng đó cô cũng không thấy nữa rồi.

Đừng nói tới mấy năm trôi qua, cô đem mấy cái kí ức đó xếp vào "Thời quá khứ" từ lâu rồi.

Tóm lại là muốn sống trong thực tại, Kiều Nhân đang định tìm một câu danh ngôn nào đó đã từng đọc được trên Weibo để giải vây cho bản thân, nhưng bị Kỷ Hàn Thanh xen ngang: "Cũng không phải tất cả đều là mơ."

Giọng anh trong phút chốc như chìm vào trong nước, có cảm giác trầm thấp, nghe cực kỳ trêu chọc.

Kiều Nhân vô thức đáp: "... À."

Mỹ sắc trước mặt, cô chậm chạp mấy giây mới kịp phản ứng lại: "Sao cơ?"

Cô gái nhỏ còn chưa bước chân ra khỏi cổng trường Đại học, mặc dù làm nghề phóng viên phải tiếp xúc với nhiều người trong xã hội, nhưng nói cho cùng thì vẫn còn khá ngây ngô. Đôi mắt sáng, sạch sẽ trong trẻo như nước hồ Thiên Trì*, chỉ cần gió nhè nhẹ thổi qua là có thể nổi lên gợn sóng lăn tăn.

(*Hồ Thiên Trì là địa danh du lịch nổi tiếng nằm ở phía Bắc của dãy Bác Cách Đạt Sơn, thuộc dãy Thiên Sơn. Nơi này nằm trong khu vực tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, tây bắc Trung Quốc.)

Kỷ Hàn Thanh đột nhiên nhớ tới hình ảnh hôm qua lúc anh hôn cô, Kiều Nhân cũng nhìn anh như vậy, chỉ là trong mắt có thêm nửa phần hoảng hốt.

Hôm qua anh không uống nhiều rượu lắm, hoàn toàn không tới mức ngủ một giấc là không nhớ gì cả, nếu bình thường là một người khác chắc anh cũng không hành xử như vậy.

Nhưng đối tượng là Kiều Nhân, Kỷ Hàn Thanh không thể khống chế được, đột nhiên muốn mượn rượu hôn cô.

Giấc mơ cũng có xuất hiện, sau khi Kiều Nhân đưa anh trở về.

Trong mơ... Hôn cô, ôm cô?

Không không không, còn xa hơn thế.

Đối với anh mà nói không phải là giấc mơ tốt đẹp gì.

Ba giờ sáng, Kỷ Hàn Thanh lại xuống giường đi tắm nước lạnh, sau đó bốn giờ mới lên giường, ngủ chưa được hai tiếng đã dậy làm việc.

Khi xử lý bản thảo anh vẫn còn đang suy nghĩ, nhất định sau này không thể uống rượu trước mặt Kiều Nhân nữa.

Trong mắt Kỷ Hàn Thanh có chút dao động, cổ họng hơi nóng lên, anh đưa tay xoa nhẹ yết hầu. Cuối cùng anh quyết định thuận theo ý Kiều Nhân, không nhắc lại chuyện hôm qua nữa, chỉ nhẹ nhàng nói ba chữ: "Không có gì."

Anh thấy Kiều Nhân quả nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nha đầu này nhan sắc xinh đẹp, khí chất lại vừa giống thiếu nữ xinh xắn vừa giống phụ nữ quyến rũ, cô trong sáng như một tờ giấy trắng vậy.

Càng trong sáng thì lại càng khiến người ta có mưu đồ quấy nhiễu.

Kỷ Hàn Thanh cảm thấy có lẽ mình mắc bệnh rồi, anh nhíu mày, rời tầm mắt không nói gì nữa.

Lúc này dường như toàn bộ lỗ chân lông trên người Kiều Nhân đều giãn ra, cả người thả lỏng hơn nhiều. Lần thứ hai cô liếc nhìn thời gian.

"Cô giáo Từ đâu ạ?"

Kỷ Hàn Thanh: "Không biết."

Kiều Nhân chớp mắt: "Không phải anh là con trai của cô giáo Từ sao?"

Cô nghĩ thầm, không phải là tốt nhất. Kết quả vừa thở ra một hơi liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh đáp: "Đúng vậy."

Kiều Nhân: "..."

Kỷ Hàn Thanh: "Kỷ Niệm chưa từng nói với em à?"

Kiều Nhân lắc đầu.

Khi cô gặp phải giáo sư Từ thì còn chưa quen biết Kỷ Niệm, căn bản không hề nghĩ hai người có quan hệ gì đó với nhau.

Cũng như việc cô không nghĩ Kỷ Hàn Thanh và Kỷ Niệm có quan hệ vậy.

Kỷ Niệm biết truyền kỳ của Kiều Nhân nhưng cũng không hỏi kỹ lưỡng, bình thường chỉ trêu đùa nói về giáo sư Từ mấy câu.

"Bạn học Kiều Nhân, em trả lời vấn đề này xem sao."

Suốt một thời gian dài, Kiều Nhân chỉ cần nghe thấy bốn chữ đầu là sợ hãi. Đến giờ cô vẫn không biết tại sao giáo sư Từ lại chú ý đến mình, đúng như trước đó Lục Hạ đã nói, mỗi ngày lên lớp môn <Tin tức học đại cương> người ngủ gật không phải chỉ có mình cô.

Chỉ là mấy lần trước khi cô đi điểm danh, thấy hai hàng ghế phía trước có sinh viên ngủ gật ngay trước mắt giáo sư Từ, kết quả bà chỉ xem như không thấy, từ đầu đến cuối cũng không hề gọi tên hai người này.

Kiều Nhân càng ngày càng đau đầu, xem đồng hồ lần ba.

Lại qua năm phút nữa.

Mới vừa xem xong, chưa được hai giây thì cửa mở ra, giọng giáo sư Từ vang lên:

"Bạn học Kiều Nhân, em tới lúc nào thế?"

Kiều Nhân lập tức đứng dậy theo phản xạ, "Vừa mới thôi ạ."

Giáo sư Từ dắt con mèo qua một bên, đứng trước cửa đổi giày nói:

"Cô ngủ trưa xong dắt mèo đi dạo bên ngoài, thật ngại quá bắt em phải đợi rồi."

"Không không không, em thật sự vừa mới tới thôi ạ."

Con mèo trắng kia đã đi về phía này, vừa giơ chân nhảy vào trong ngực Kỷ Hàn Thanh, còn kêu "meo meo" hai tiếng.

Kiều Nhân nhìn về phía nó nuốt nước bọt.

Từ nhỏ đến lớn nguyện vọng của cô chính là nuôi một con mèo, trước khi vào Đại học sống ở nhà, Tống nữ sĩ dị ứng với lông động vật. Sau đó hai năm ở kí túc xá, rồi chuyển tới ở cùng Kỷ Niệm, việc thực tập bận rộn quá nên chuyện này cô vẫn không thực hiện được.

Kiều Nhân nhìn chằm chằm mấy giây sau đó rời tầm mắt sang chỗ khác. Giáo sư Từ đã đi tới, bỏ áo khoác xuống bên cạnh, liếc nhìn Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh, một lát sau kết luận:

"Cô cảm thấy hình như hai đứa quen biết nhau."

Kiều Nhân quay đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh theo bản năng.

Anh cúi đầu không nhìn cô, cụp mắt vuốt ve đuôi con mèo, "Có quen biết ạ."

Giáo sư Từ: "Mẹ cũng nghĩ hai đứa có quen nhau."

Kiều Nhân: "..."

Vậy lần trước ở trên lớp cô giáo còn nói muốn giới thiệu hai người làm quen là có ý gì?

"Lúc trước không chắc chắn nên mới thuận miệng nói," rất nhanh Từ Thanh Mân đã cho cô đáp án, bà và Ngụy Duyên không quen biết gì nhau, lễ cưới trước kia cũng không tham gia, căn bản không biết Kiều Nhân có quan hệ với ông ấy. Bà chỉ xem Kiều Nhân là một sinh viên bình thường thôi.

"Nếu đã quen biết vậy cô không cần giới thiệu nữa."

Kiều Nhân vừa ngồi xuống, giáo sư Từ lại mở miệng: "Đã suy nghĩ về đề tài luận văn chưa?"

"Em dự định viết về tình hình ô nhiễm rác thải tại bãi rác bên đường vành đai số 5."

Giáo sư Từ gật đầu, "Tháng này cố gắng đi thực tế nhiều một chút, tới gặp các hộ gia đình điều tra về tình hình."

Luận văn tốt nghiệp sẽ chấm vào cuối tháng tư, tính ra còn một khoảng thời gian nữa.

"Giữa tháng tư có thể mang cho cô xem thử."

Giáo sư Từ xem tin tức trên điện thoại di động, tìm đúng đường link mà Kiều Nhân gửi tới, phân tích khái quát cho cô những vấn đề cần phải chú ý tới, nên đi theo phương hướng nào.

Phân tích từ ba rưỡi cho tới tận hơn bốn giờ.

Kiều Nhân ngồi lâu tới mức cứng đờ người, vừa nghe thông tin vừa ghi lại thông tin vào Tablet. Ớ phía đối diện người kia ôm con mèo ngồi nửa này không nói năng câu nào.

Toàn bộ quá trình anh đều im lặng, nhưng lại tạo ra loại cảm giác tồn tại cực kì mạnh.

Khi giáo sư Từ phân tích tới đoạn kết, Kiều Nhân không kìm được nâng mắt nhìn anh. Đúng lúc vừa thu tầm mắt lại, cô nghe thấy giáo sư Từ hỏi một vấn đề: "Bạn học Kiều Nhân, em không muốn biết vì sao lần nào cô cũng đặt câu hỏi cho em à?"

Kiều Nhân sững sờ, đầu ngón tay đang dừng trên màn hình quên cả di chuyển. Cô lắc đầu, vừa định hỏi thì thấy người đàn ông đã trầm mặc cả nửa ngày bỗng nhíu mày, "Mẹ..."

SPOIL Chương 18:

Giáo sư Từ: "Em thật sự không có ấn tượng gì sao? Em không nhớ là..."

Chú Kỷ: "Mẹ. Để con tự nói với cô ấy."

Giáo sư Từ: "Con chắc chắn chứ?"

Chú Kỷ: "Để con tự mình nói."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi