TRÁI TIM THIẾU NỮ


Từ đó về sau, Mạnh Tư Duy thích Bùi Thầm, còn truyền tin chuyện cô với nam sinh khác đánh nhau.

Chung Ý cho rằng trải qua chuyện lần này, tình cảm của Mạnh Tư Duy sẽ phai nhạt đi, nhưng lại không ngờ lần đầu tiên Mạnh Tư Duy thích một người còn có tình cảm sâu hơn cả cô ấy.

Cô ấy nghĩ sao vẫn không ra Bùi Thầm đã cho Mạnh Tư Duy uống cái gì mà cô không thể mặc kệ anh được.

Cô ấy thừa nhận Bùi Thầm trông đẹp thật, cũng thừa nhận thành tích của anh rất tốt, nữ sinh trong trường yêu thầm anh cũng chẳng đếm xuể, nhưng Mạnh Tư Duy làm sao không thể bỏ qua Bùi Thầm được đây?Mạnh Tư Duy nghiêm túc suy nghĩ: “Tớ cũng không nói rõ được.

Đợi khi cậu thích một người rồi sẽ biết.

”Chung Ý chẳng đề để ý hỏi: “Tớ có người yêu rồi, nhưng sao không giống?”Mạnh Tư Duy nhìn poster nhóm nhạc nam trên màn ảnh di động của Chung Ý: “…”Mạnh Tư Duy lại nghĩ đến bản thân, cảm thấy quyết định viết thư tình của mình chắc là một sai lầm.

Thế kỷ bây giờ đã là hai mươi mốt rồi, làm gì còn có người dùng thư đi tỏ tình nữa, họ đều nói thích thì nhích, huống hồ gì tục ngữ có câu nữ giới theo đuổi nam giới cách tầng sa, độ dày của một tầng sa như thế nào sớm muộn gì cô cũng chọt rách.


Cơ hội của cô rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với Chung Ý yêu thích nhóm nhạc nam Hàn trên điện thoại di động, ít nhất Bùi Thầm là một người sống sờ sờ.

Có điều giữa nữ giới theo đuổi nam giới cần phải cố gắng chọc thủng cái màng sa mỏng này, Mạnh Tư Duy phát hiện bản thân bây giờ giống như không thể đứng trước mặt nói rõ một câu với Bùi Thầm, cô tình cờ nhìn thấy có người khóa dưới đi tìm Bùi Thầm hỏi chuyện thì chỉ có lúc này tính cách Bùi Thầm kiểu người sống chớ lại gần mới mở miệng giải đáp, ngay lập tức Mạnh Tư Duy lật tung sách toán học lên, tìm một ít câu hỏi so sánh xem có phải khó như người khóa dưới kia nói hay không, nhưng nhìn sơ qua cô lại thấy bản thân mình không tới mức não tàn mà đi hỏi Bùi Thầm mấy câu như thế.

Sau khi tan học, Mạnh Tư Duy cầm sách toán học của mình đến trước mặt Bùi Thầm, hỏi bạn học Bùi có thể giảng giải chút đề nào cho tớ hay không.

Trong trường học này, có rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ Bùi Thầm, nhưng giống Mạnh Tư Duy chỉ có một mình cô.

Bùi Thầm là một người dù đặt ở hạng bét của trường trung học Trường Nghi, dù là tính cách hay gương mặt vẫn có chút tính cách “khuyên người ta chế tới gần”, thậm chí anh không cần nói lời nào mà chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ thì một một tấc không khí xung quanh người anh đều mang ý nghĩa khuyên bảo người có ý đồ biết khó tự lui.

Đáng tiếc, cái tính khuyên người ta chớ đến gần kia lại không ép Mạnh Tư Duy lui được.

Mạnh Tư Duy cảm nhân được ánh mắt của người khác đều dồn về phía mình, còn nghe được vài tiếng xì xào trong không khí.

Trong đó tiếng lớn nhất chính là Từ Đạt Long, lần trước đánh nhau với cô.

Mạnh Tư Duy mặc kệ những người đó, đứng trước mặt Bùi Thầm đợi anh giải đáp câu hỏi của mình.

Bùi Thầm nhìn quyển sách toán bị đặt xuống bàn một cách hung hăng trước mặt mình.

Bài toán về dãy số học được đánh dấu mà bất kỳ học sinh trung học cơ sở nào không có IQ cao cũng có thể giải được.

Người trước mặt đã là lớp mười một rồi.

"Bùi Thầm, tớ tên Mạnh Tư Duy, có thể giải hộ tớ một bài này không?" Mạnh Tư Duy thầy Bùi Thầm không lên tiếng, vừa cười vừa hỏi đồng thời còn không quên chèn vào một câu tự giới thiệu về mình.


Cô đã nhìn thấy Bùi Thầm giảng đề cho người khác mấy lần, tuy dáng vẻ của anh không xem là quá nhiệt tình nhưng bình thường Bùi Thầm sẽ không từ chối.

Sau đó, Mạnh Tư Duy không ngờ bản thân lại là người đầu tiên đi hỏi đề bị Bùi Thầm từ chối.

Ánh mắt thiếu niên đảo qua đề bài, đảo qua những mờ ám công khai đưa đến, như ánh mắt ấy đang xem trò vui.

Người khác đi tìm Bùi Thầm giảng đề có thể là vì học tập, mặc dù có chút ý đồ nhỏ cũng sẽ cẩn thận từng chút một che giấu rất giỏi, còn chọn lọc một đề bài khó khăn và tỉ mỉ, khi nghe thiếu niên dùng giọng lạnh nhạt giải dòng suy nghĩ của mình đỏ bừng tay, cuối cùng mặc kệ nghe có hiểu hay không đợi thiếu niên giảng sau một phút đó, thì lập tức ôm sách vở nói cảm ơn rồi chạy đi.

Mà Mạch Tư Duy là người thuộc hàng vị trí thi toán mà cũng tìm đến Bùi Thầm để giảng đề, ý đồ lại rất rõ ràng.

Gần như trên mặt đã viết rõ dòng chữ, tớ thích cậu, giảng đề là giả còn tiếp cận cậu mới là thật.

Mạnh Tư Duy đứng trước mặt Bùi Thầm cười và chờ đợi.

Cô đợi đến lúc thiếu niên trước mắt không còn kiên nhẫn mà nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cút.


"Nụ cười trên mặt của Mạnh Tư Duy cứng lại, vài tiếng cười "phụt haha" vang lên từ phía sau.

Giọng nói của Từ Đạt Long vô cùng bén nhọn thốt ra: "Ôi mẹ ơi, tức cười chết tôi rồi.

"Mạnh Tư Duy đứng tại chỗ, cô không biết bây giờ cô nên đi hay ở, cô nghĩ lại không phục hỏi anh dựa vào đâu giảng bài cho người khác mà không giảng cho mình, nhưng sau khi đối đầu với ánh mắt hờ hững của thiếu niên kia, cô chỉ ủ rũ ngậm miệng không hỏi.

Mãi đến khi nam sinh ngồi đằng trước của Bùi Thầm di chuyển tới, cậu nhìn đề bài cấp thấp của Mạch Tư Duy mở cho cô một con đường.

"Tớ chỉ cho cậu.

" Nam sinh kia cười xắn tay áo lên, cầm bút: "Bài này thật khó, nhưng tớ biết cách giải.

"!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi