TRẦM ẨN

Biên tập: Bột


Giữa tháng 10, Lương Vi xử lý xong chuyện hậu sự của Từ Vệ Mai thì trở về Nam Thành.

Những năm tháng này Từ Vệ Mai tiết kiệm được chút tiền, lúc đầu Tôn Tường đưa sổ tiết kiệm cho cô, nhưng Lương Vi không muốn.

Cô về Nam Thành trong đêm, càng cách xa thành phố Long thì cô càng hít thở thông thuận, sợi dây mảnh treo trên cổ kia cuối cùng cũng chậm rãi nơi lỏng ra.

Lúc tới Nam Thành trời còn chưa sáng, vẫn là một màn tối tăm mờ mịt. Đèn đường vẫn sáng, dưới vầng sáng phiêu đãng là sương mù mỏng manh, ẩm ướt.

Người trên trấn cũng không ít, tất cả đều đến đi chợ hoặc bày quầy bán hàng.

Hừng đông tới muộn, nhưng thời gian lại không hề trì hoãn.

Lương Vi dừng xe ở ven đường, mở cửa xe đi vào cửa tiệm tạp hóa.

“Bà chủ, cho một bao Trung Hoa.”

Bà chủ đang nhìn vào gương cạo lông mày, bà ta không vui nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lương Vi: “Vỏ mềm hay cứng?”

“Vỏ mềm.”

Bà chủ rút một bao thuốc từ tủ kính ra, ném cho cô: “45 tệ.”

“Lấy thêm một cái bật lửa đi.”

“Bật lửa thêm một tệ.”

Đây là loại bật lửa chất lượng kém, bên trên còn có ảnh phụ nữ để trần nửa thân trên.

Lương Vi đi trở về bên xe mở bao thuốc, rút ra một điếu ngửi một chút. Điếu thuốc quyện hương vị tươi mới của sáng sớm khiến tinh thần thật thanh thản. Một tháng này không hút thuốc, cô đã kìm nén đến khó chịu rồi.

Cô cắn đầu lọc thuốc, quen thuộc châm lửa, hung hăng hút vào một hơi.

Sương mù tích tụ trong lòng dường như cùng biến mất với không khí bên trong.

Lương Vi tựa vào cạnh xe, định hút xong một điếu rồi quay về.

Người đi đường trên trấn càng ngày càng đông, trời đã sáng dần nên đèn đường cũng được tắt đi.

Bỗng nhiên bên cạnh truyền tới mùi cá tanh nồng nặc, Lương Vi đưa tay che mũi theo bản năng. Cô lơ đãng nhìn thoáng qua lại thấy bóng người quen thuộc.

Cô thả tay xuống: “Lục Trầm Ngân!”

Anh mặc quần yếm chống nước màu đen và đi ủng đi mưa, trong tay xách một thùng đồ. Đây là thùng đựng đồ bằng nhựa, trông như đồ hải sản.

Anh nghe được âm thanh thì nhìn lại theo bản năng. Nhìn thêm một lần, anh lại tiếp tục đi, giả vờ như không thấy.

Lương Vi “ơ” một tiếng, chạy tới bên cạnh rồi đi theo anh.

“Tôi gọi cậu đấy, không nghe thấy sao?”

“Nghe thấy.” Anh đáp lại nặng nề.

Lương Vi nhìn vào trong thùng nhựa kia, ở trong có rất nhiều loại cá không rõ chủng loại, tất cả còn tươi nguyên, vẫn còn nhảy tanh tách.

Cô nói: “Cậu sẽ không thật sự đánh cá đó chứ?”

“Ừm.”

Cô mặc quần ống rộng màu đen và đi giày cao gót cùng màu. Lúc giẫm vào vũng bùn ở chợ thực phẩm, bùn nhão bắn lên ống quần nhưng Lương Vi cũng không để ý.

Lục Trầm Ngân hơi nghiêng đầu, không nhìn cô mà tự đi tiếp.

“Lục Trầm Ngân, sao cậu không nói chuyện với tôi. ‘Man show’ (1).”

(1) 闷骚 [mēnsāo]: đây là dịch âm tiếng Anh của cụm từ “Man show”, cụm từ này rất được thanh thiếu niên và cư dân mạng ưa chuộng. Man show chỉ người có bề ngoài trầm lắng, nhưng nội tâm cực kỳ điên cuồng. Những người này không dễ biểu lộ các cung bậc cảm xúc và biến đổi tình cảm của mình. Nhưng trong trường hợp hoặc hoàn cảnh đặc biệt, biểu hiện của họ thường nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Yết hầu của anh dịch chuyển lên xuống, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Cuối cùng cô cũng hút xong điếu thuốc, dập tắt thuốc, cô lại hỏi: “Bây giờ cậu muốn đi bán cá sao?”

Anh nhíu mày: “Cô hút thuốc?”

Lương Vi cười cười: “Đã qua một tháng rồi.”

Lục Trầm Ngân cúi đầu.

Phải, đã qua một tháng rồi.

Anh bày cá ra, ngồi xổm ở đó bắt đầu sắp xếp. Áo sơ mi trắng xắn lên thật cao, đôi tay cầm cá nổi lên đường xương rõ nét.

Lương Vi đứng trước mặt anh, bóng râm nhàn nhạt bao anh lại.

“Ô, có cả cua này, nhưng hình như không béo lắm.”

Mắt anh còn không buồn nâng lên.

Lương Vi ngồi xuống, cầm lấy một con cua giơ lên trước mặt anh, tiếp tục nói: “Đây là nghề phụ của cậu?”

Lục Trầm Ngân nặng nề đáp: “Không phải.”

Lương Vi thả con cua xuống, vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, vậy ông chủ Lục cho tôi một cân cá và cua, được chứ?”

Anh vẫn ngồi xổm sắp xếp tiếp, nói: “Cô không cần mua giúp tôi.”

“Cậu không bán? Vậy được, tôi đi mua ở nơi khác.”

Anh không nói lời nào, vẫn trầm mặc như muốn nói vậy cô đi nơi khác đi.

Lục Trầm Ngân nhặt cái lưới trước mặt Lương Vi lên, giày cao gót của cô rất sáng, lộ ra vẻ lạnh nhạt thấu xương. Cô để lộ mu bàn chân tuyết trắng, có thể thấy được cả đường mạch xanh nhàn nhạt trên đó.

Lương Vi nói: “Vì sao không trả lời tin nhắn của tôi?”

Tay anh dừng một chút: “Không nhìn thấy.”

“Nói thật đi.”

Anh lại trầm mặc.

Lương Vi: “Ồ, tôi hiểu rồi. Chịu trách nhiệm xong rồi, nên không cần nói chuyện với tôi nữa, đúng không?”

Anh nói thật nhỏ: “Không phải.”

“Vậy thì là gì?”

Mấy người bán hàng rong bên cạnh đều vụng trộm liếc nhìn bọn họ như xem kịch, Lục Trầm Ngân có chút không được tự nhiên, anh nói với Lương Vi: “Cô về trước đi, tôi phải bán hàng.”

“Được, vậy tối nay chúng ta gặp lại.”

Lục Trầm Ngân bỗng nhiên đứng dậy, anh gọi cô lại: “Lương Vi.” Giọng điệu nhàn nhạt mang theo chút tức giận.

Anh nói: “Không cần thiết.”

Lí do gặp mặt là gì?

Thế nên không cần thiết.

Lương Vi đưa lưng về phía anh, phất tay rồi rời đi.

Hai tay Lục Trầm Ngân dần nắm thành quyền, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô.

Cô vốn là như vậy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Hết lần này tới lần khác anh đều bị cô quấy nhiễu tinh thần tới mất tập trung.

“Ông chủ, cá này bán thế nào?” Một bà bác dài giọng hỏi.

Lục Trầm Ngân lấy lại tinh thần: “6 tệ một cân.”

Lương Vi đi siêu thị mua ít thức ăn rồi về biệt thự.

Đã là tuần cuối tháng mười, càng ngày càng gần ngày đó rồi.

Cô về đến nhà đã ngã lên giường. Ánh mặt trời bên ngoài rất sáng, cỏ cây ven đường cũng bắt đầu sang thu, để lộ ánh nắng nhàn nhàn mười phần mệt mỏi.

Xuyên qua cửa sổ sát đất, cô có thể nhìn thấy một khoảng trời xanh hoàn chỉnh. Xanh đến không một gợn mây, xanh đến thâm trầm.

Trong khoảng thời gian này cả người luôn rơi vào trạng thái căng thẳng, cô nhìn trời, nhìn qua nhìn lại một lát đã ngủ mất.

Cô không biết mình ngủ bao lâu, tỉnh lại cũng do tiếng ồn bên ngoài như chuông báo thức lay tỉnh. Ngoài đó còn có tiếng người lúc to lúc nhỏ, giống như đang hô hoán lấy thứ gì.

Lương Vi nhìn điện thoại, bây giờ đã là giữa trưa nhưng không tính là muộn. Cô bọc chăn đi tới cửa sau bên cạnh, thò đầu ra nhìn về phía xa.

Có mấy tán cây lớn ngăn trở tầm mắt, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ trông thấy cảnh thu hoạch ở đồng ruộng phía xa kia. Hiện tại trên bờ sông có rất nhiều người.

Ồ, mùa thu là mùa thu hoạch mà.

“Đại Cường! Bao tải! Lấy thêm mấy cái đi!”

Dưới lầu là tiếng nói vang dội mà lo lắng của Cát Vân.

Chỉ trong chốc lát, trên con đường nhỏ xuất hiện thân ảnh Cát Vân mặc áo khoác màu đỏ sậm, tóc tùy ý buộc lại phía sau, dù đang chạy cô ấy cũng dắt theo một bó bao tải hướng về phía đồng ruộng.

Lương Vi tựa bên cạnh cửa sổ, ngăn tấm rèm màu trắng rủ xuống, cơn gió và hơi thở mùa thu ngoài cửa sổ chầm chậm bay vào, cô hít một hơi thật sâu.

Đây là cảm giác mà câu chữ không thể nào khái quát được, thật quá tuyệt vời.

Quá khứ và hiện tại có nhiều thứ đan xen với nhau, khoảnh khắc như được trở lại quá khứ đó, cảm giác thật tuyệt vời. Mà cô lại rất quyến luyến quãng thời gian quá khứ đó.

Dù là ánh nắng tươi sáng của mùa xuân, hay hơi thở mát lạnh và ấm áp của mùa thu.

Lương Vi lại nằm lên giường lần nữa, bắt đầu tìm đồ trên Taobao. Tiền bên người tiêu cũng khá khá rồi, cô định mấy ngày nữa bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Mấy bộ quần áo trước kia mọi người xem không chán, nhưng cô mặc ngán rồi.

Cô không thích những bộ quần áo cố ý lộ da thịt, mà thích lễ phục hơn.

Cửa hàng cô thường xuyên mua lúc trước đã có kiểu mới, là lễ phục dài bao mông màu đen và hở ngực, phần eo được đính thêm khá nhiều dải lụa đen.

Trông già dặn lại không mất đi vẻ đoan trang.

Cô đặt hàng xong thì đi thu dọn căn phòng, sắp xếp lại cả micro.

Phòng này trừ chiếc giường tình thú cô nhìn trúng lần trước ra thì vẫn chưa kịp trang trí gì cả. Dựa theo kịch bản phát sóng trực tiếp, Lương Vi cảm thấy cô nên để mấy chú gấu bông cỡ đại ở góc, như vậy sẽ có vẻ giống một người phụ nữ đáng yêu.

Cô lên Weibo thông báo muốn mở phát sóng trực tiếp, tiện thể đọc cả bình luận lúc trước.

Có người nói: Chủ bá, tôi thích kiểu người có cử chỉ lẳng lơ như cô.

Lương Vi cười ra tiếng, đóng Weibo lại rồi xuống nhà nấu đồ ăn.

Sủi cao đông lạnh lần trước mua vẫn còn đó.

Ăn sủi cảo xong, cô rửa bát.

Cuộc sống như vậy dường như không có gì gợn sóng, chỉ là chút hạnh phúc nho nhỏ.

Sau buổi chiều, ánh nắng đã dần nhu hòa. Lương Vi đứng trong sân, nghĩ xem mình có muốn trồng chút gì ở đình bên kia không.

Ví dụ như hoa cúc…

Đang nghĩ khá nhiều thì xe tải của Lục Trầm Ngân xuất hiện trong tầm mắt cô.

Anh đã xong việc và trở lại.

Anh xuống xe rồi vội vàng chạy vào cầm thứ gì ra. Nhưng Lục Trầm Ngân không còn mặc quần yếm chống nước kia nữa. Nghĩ tới bộ quần áo kia, Lương Vi không nhịn được mà bật cười.

Nhìn thế nào cũng là dáng vẻ chân chất, thành thật.

Lương Vi khóa cửa, đi tìm anh.

Ruộng lúa trải dài bát ngát, mênh mông, từng thửa ruộng được ngăn cách rõ ràng, giống như viên sô-cô-la vậy.

Máy gặt lúa đang từ từ bò qua đồng ruộng, đồng ruộng lúc đầu vàng rộm nay trải qua lễ gột rửa lại để lộ ra bùn đất nguyên thủy. Rễ lúa vẫn còn cắm trong đất bùn, vừa ngắn lại vừa cứng.

Tất cả mọi người đều vội vã thu hoạch lúa, vừa làm vừa nói giọng địa phương, Lương Vi nghe cũng không hiểu.

“Lúa đang gặt không phải của mấy người sao?”

Lương Vi đột nhiên xuất hiện dọa Lục Trầm Ngân giật mình. Anh liếc nhìn cô một chút, sau đó quay đầu tiếp tục xem máy gặt lúa, không để ý tới cô.

Lương Vi chọc vào cánh tay anh: “Chê tôi phiền? Không muốn để ý tới tôi?”

“Không phải.” Anh liếc cô một cái, nhưng rất nhanh đã chuyển tầm mắt.

Anh không có cách nào khiến Lương Vi hiểu tâm tư của mình.

Người dân ở quê đều đi theo máy gặt lúa, ai cũng không muốn lui ra một bước, chỉ sợ ngày mai máy gặt lúa đi nơi khác, không đến lượt nhà mình nữa.

Cô ung dung đi theo Lục Trầm Ngân, đôi dép lê màu hồng đi trong nhà giờ đã hơi ướt bùn đất.

Lục Trầm Ngân đột nhiên quay đầu nói với cô: “Cô đừng đi theo, ở đây ướt lại trơn, lát nữa sẽ té ngã.”

Lương Vi nhíu mày, nhanh chân đi tới chỗ anh như đứa nhỏ cố ý làm trái lời.

Cỏ đuôi chó bên bờ sông bắt đầu khô lại, cô tiện tay giật hai cây cầm trong tay ngắm nghía.

“Khi còn nhỏ cậu có chơi cái này không?” Lương Vi bỏ phần đầu lông của cỏ đuôi chó đi, cắn một đầu thân cây, một bên còn lại tì vào mí mắt. Thân cây tạo thành đường cong từ mắt tới miệng cô, đôi mắt căng ra mấy phần, cô đưa mặt tiến tới.

Lục Trầm Ngân dừng bước, đưa tay lấy cỏ đuôi chó cô đang cắn rồi nói: “Chơi rồi, nhưng không an toàn, dễ bị đâm vào mắt.”

“Đó là cậu chơi không giỏi.”

Anh không muốn tranh luận với cô: “Cô mau trở về đi, đứng ở đây cũng không được gì.”

“Không, tôi thấy rất thú vị.”

Hai người đối mặt hồi lâu.

Lương Vi hất cằm, đi về phía trước một bước, dép lê của cô đụng phải giày vải của anh, một mềm một cứng.

Lục Trầm Ngân nhàn nhàn thở dài, nói: “Chúng tôi phải giúp gặt lúa.” Không rảnh để tiếp cô.

“Vậy tôi giúp cậu.”

“Lương Vi.”

“Lục Trầm Ngân… để tôi đi theo cậu, không được sao?”

Tôi không phải kiểu dính người, nhưng tôi muốn đi cùng cậu.

Nếu tôi tới nông thôn chỉ vì khát khao chó má gì đó của mình, vậy thì hiện tại mọi thứ dường như không còn như vậy nữa.

Hết chương 18.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi