TRẦM ẨN

Biên tập: Bột


Cát Vân gọi điện thoại tới cắt ngang việc hôn môi của bọn họ, Lương Vi ra hiệu cho anh đi nghe điện thoại, còn cô tiếp tục thoa kem.

Cát Vân lo lắng nói: “Tiểu Oánh phát sốt, vừa rồi còn nôn mửa không ngừng. Cậu đang ở đâu? Mau về đi, gọi điện thoại cho cậu của cậu mà không được, bây giờ phải làm sao đây!”

Tim Lục Trầm Ngân như bị siết chặt: “Phát sốt? Tôi về bây giờ đây.” Anh cúp điện thoại xong, sắc mặt rất kém.

Lục Trầm Ngân chỉ thấy đầu óc mình ong ong lên.

Đầu anh không ngừng tưởng tượng tới hình ảnh Lục Quang Hải nằm trong quan tài, năm đó Lục Quang Hải chỉ mới 8 tuổi.

Lương Vi quay đầu thì thấy sắc mặt anh không thích hợp, cô nhẹ nhàng cầm chặt tay anh, hỏi: “Ai phát sốt?”

Lúc đối diện với ánh mắt của Lương Vi, cảm xúc trong anh mới dần lắng xuống.

“Tiểu Oánh lên cơn sốt, anh phải đưa con bé đi bệnh viện. Anh đi trước đây.”

“Được, mau đi đi.”

Lục Trầm Ngân vừa đi cầu thang xuống dưới lầu thì phát hiện xe của anh bị cậu lái đi mất, anh nhanh chóng trở lại căn phòng: “Lương Vi, xe anh không có ở đây, có thể —— “

Anh còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Lương Vi đáp: “Được.” Rất thẳng thắn.

Lúc hai người chạy đến, Cát Vân đang ôm Lý Oánh rồi lau miệng cho cô bé. Buổi tối cô bé không ăn cơm, sau đó còn nôn mửa không ngừng nên nôn hết cả cả mật xanh mật vàng trong dạ dày ra, giờ đây sắc mặt bé đã tái nhợt.

Lương Vi: “Mọi người chuẩn bị một chút, tôi lái xe ra giao lộ.”

Cát Vân nhìn Lương Vi vài lần, nói với Lục Trầm Ngân: “Cậu đi lấy hai cái khăn mặt và tấm chăn nhỏ lại đây, đừng quên phiếu chữa bệnh, cả giấy chứng nhận nữa, tất cả đều để ở ngăn kéo tủ thứ hai.”

“Được.” Lục Trầm Ngân sờ trán của Lý Oánh rồi xoay người vào nhà.

Cát Vân nhìn bộ dạng khó chịu của con gái thì mi tâm không thể buông lỏng.

Lục Trầm Ngân nhanh chóng thu thập xong đồ đạc, nói với Cát Vân: “Để tôi ôm con bé, dù sao lớn rồi cũng nặng hơn.”

Đúng là tay Cát Vân đã có chút tê dại: “Cẩn thận, đừng đè vào bụng con bé.”

Lý Oánh xịu miệng, yếu ớt nói: “Anh ơi, em váng đầu…”

“Bị ốm nên váng đầu, chúng ta tới bệnh viện gặp bác sĩ.”

Lý Oánh nghĩ đến việc phải tiêm nên hơi bài xích, bàn tay nhỏ níu lấy quần áo của Lục Trầm Ngân, níu níu một chút nhưng không có sức nên đành buông thõng xuống, yên lặng để Lục Trầm Ngân ôm.

Xe của Lương Vi đỗ ở giao lộ, Lục Trầm Ngân bước nhanh qua đó, Cát Vân cũng theo sát phía sau.

Lương Vi giúp anh mở cửa xe: “Trong xe em không có đồ, cứ ngồi thoải mái.”

Cát Vân đứng sau lưng Lương Vi, cô ấy nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ thì có chút không biết phải làm sao.

Lương Vi: “Không vào sao?”

“À được.” Cát Vân cầm theo một túi đồ, dè dặt ngồi vào trong xe.

Xe chạy ra khỏi trấn, Lục Trầm Ngân vững vàng ôm Lý Oánh, mắt nhìn Lương Vi đang lái xe: “Không cần chỉ đường sao? Em biết đường à?”

Lương Vi: “…”

Lương Vi lẩm bẩm: “Muốn đi bệnh viện nào, bệnh viện trung tâm hay bệnh viện nhân dân?”

Cát Vân: “Bệnh viện nào gần?”

Cô mở chỉ đường ra: “Bệnh viện nhân dân gần nhưng không phải bệnh viện đứng đầu, có điều truyền nước thì vẫn được.”

“Vậy tới bệnh viện đó đi, xa quá con bé không chịu được.”

Lương Vi nhìn qua gương chiếu hậu, Lục Trầm Ngân nhìn Lý Oánh không chớp mắt. Anh rất căng thẳng, như thể đây là lần đầu tiên Lý Oánh bị ốm.

Cát Vân cầm tay Lý Oánh, thì thầm: “Mỗi lần con bé bị ốm, tim tôi như vọt lên tận cổ họng, cả người đều luống cuống. Có thể ăn thêm gì để tăng cường sức đề kháng không? Lúc nào cũng bị cảm rồi sốt.”

Lương Vi nghĩ nghĩ: “Viên vitamin C?”

“Có tác dụng không?”

Lương Vi: “Có lẽ tác dụng không lớn, mà bây giờ tiệm thuốc đã sớm đóng cửa rồi. Sức đề kháng của trẻ nhỏ yếu là chuyện bình thường, về sau lớn rồi sức đề kháng sẽ tăng lên.”

Cát Vân thở dài: “Cô Lương, cô không hiểu lòng người mẹ.”

Giọng điệu của cô ấy mang mười phần trưởng thành, Lương Vi hơi hoài nghi người phụ nữ này thực sự nhỏ hơn cô một tuổi sao? Nghe lại như cô ấy lớn hơn cô mấy tuổi vậy.



Thời tiết thay đổi chính là lúc bùng phát cảm mạo, trong phòng cấp cứu đều là người, trong đó có rất nhiều trẻ nhỏ, mỗi ông bố bà mẹ của các em đều vội vã, sắc mặt ngưng trọng.

Mà sắc mặt của Lục Trầm Ngân cũng không khác bọn họ là bao.

Cát Vân đi đăng ký, còn cô và Lục Trầm Ngân ngồi trên ghế dài ở đại sảnh. Lý Oánh mơ mơ màng màng mở mắt ra, lẩm bẩm: “Nóng quá…”

Lương Vi vừa sờ lên trán cô bé, sờ cả lên trán của mình rồi nói: “Sao lại nóng thế này, ở nhà đã đo nhiệt độ thử chưa?”

“Chưa, ở nhà không có nhiệt kế.”

Lương Vi: “Lát nữa mua một cái, chỉ có mấy tệ thôi.”

Lục Trầm Ngân: “Được.”

Cát Vân cầm một đống giấy tờ và thẻ chạy tới: “Người kia nói đi tìm y tá để đo nhiệt độ cơ thể trước, nhưng y tá đâu rồi?” Cô ấy nhìn bốn phía chỉ toàn người chen người, hoàn toàn không nghĩ được gì khác.

Lương Vi: “Có lẽ đang ở bên kia, tôi đi xem một chút, mọi người chờ nhé.”

Lương Vi mặc áo măng-tô dài màu be và đi bốt thấp có gót, gót giày giẫm xuống nền đá cẩm thạch tạo nên âm thanh thanh thúy. Cát Vân nhìn bóng lưng của cô tới mức sững sờ, cô ấy cúi đầu nhìn mũi giày của mình, đó là một đôi giày da đế bằng màu đen, phía trên có đính thêm mơ bướm nhưng đã rơi mất viên đá trên cùng, mép giày cũng bị mài mòn đi rất nhiều.

Cô ấy lại nhìn tay mình, mùa thu đông khiến tay Cát Vân có chút thô ráp, móng tay cô ấy còn cắt cụt ngủn, nhìn vừa vụng về vừa buồn cười.

Có người đàn ông trung niên cúi đầu bước thật nhanh lướt qua người cô ấy, Cát Vân vẫn không để ý.

Bỗng dưng cánh tay bị người đàn ông kia va vào thật mạnh, cô ấy nhất thời không kịp phản ứng nên trượt chân, vì không tìm được nơi để vịn vào, cả người Cát Vân bị lùi về phía sau mấy bước, mấy tờ giấy trong tay cũng rơi lả tả trên nền đất.

Lục Trầm Ngân ôm Lý Oánh thấy vậy thì mau chóng đứng dậy, anh đang ôm cô bé trong tay nên không tiện đỡ Cát Vân: “Vẫn ổn chứ? Có bị va vào đâu không?”

Cát Vân lắc đầu, lúc ngẩng đầu lên đã không thấy người đàn ông xô ngã cô đâu. Một màn này tạo ra động tĩnh không nhỏ, mấy người xung quanh thỉnh thoảng lại ném ánh mắt tới đây.

Cát Vân vùi đầu nhặt giấy tờ lên.

Lúc cô ấy nhặt tới tờ giấy cuối cùng, cánh tay đột nhiên bị một lực nhẹ nhàng đỡ lấy, bên tai là giọng nói nhàn nhạt của Lương Vi: “Không sao chứ?”

“Không sao…”

Lương Vi chỉ vào quầy bên kia, nói: “Đo nhiệt độ cơ thể ở bên kia.”

Cát Vân đột nhiên nói với Lục Trầm Ngân: “Cậu đã ôm cả đường rồi, để tôi ôm tiếp.” Thỉnh thoảng cô ấy lại mím môi như có chút không tự nhiên.

“Vậy được, cô mang Tiểu Oánh đi đo nhiệt độ, tôi vào nhà vệ sinh.”

Lương Vi đưa hai người đi đo nhiệt độ.

Lương Vi đứng bên cạnh mang đồ giúp Cát Vân. Cô cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Cát Vân cứ luôn nói cảm ơn, Lương Vi cười cười: “Không có gì phải cảm ơn.”

Đêm dần khuya, giờ đã là hơn 9 giờ nhưng trong bệnh viện vẫn đông người như cũ.

Nhiệt độ cơ thể Lý Oánh là 39.2 độ.

Rất cao.

Y tá nói: “Lên tầng 2 đi, lên đó để bác sĩ pha thuốc, sau đó đi lấy thuốc rồi tới quầy bên kia của tầng 2 để y tá truyền nước cho.”

Cát Vân bị nhiệt độ này dọa sợ, y tá nói lại nhanh, cô ấy như lọt vào sương mù, run run hỏi lại: “Có thể lặp lại lần nữa không?”

Y tá hơi mất kiên nhẫn bởi người xếp hàng đo nhiệt độ ở phía sau còn nhiều, cô ta lớn tiếng: “Bảo cô lên tầng 2 tìm bác sĩ pha thuốc.”

Lương Vi lạnh lùng nhìn y tá kia, nói với Cát Vân: “Lên tầng 2 tìm bác sĩ trước đi, lát nữa đi lấy thuốc nước là được rồi.”

Cát Vân thầm nói: “39.2 độ, 39.2 độ, cao như vậy…”

Lương Vi cảm thấy có lẽ cô thực sự không thể hiểu được nỗi lòng của người mẹ.

Từ nhỏ thể chất của cô cũng không tệ, rất ít khi bị cảm mạo hay phát sốt. Lần duy nhất cô có ấn tượng là lúc bị rơi xuống sông vào mùa đông, đêm đi ngủ lại đá chăn nên nửa đêm sốt cao. Đêm ấy Từ Vệ Mai đã vội vàng đưa cô đến bệnh viện. Khi đó không phải nhà nào cũng mua được xe điện, bà đã đạp xe chở cô tới bệnh viện. Giữa đêm mùa đông khuya khoắt, bà bọc cô thành gấu nhỏ, còn mình thì bối rối tới quên quàng khăn. Năm đó, tai và mặt của Từ Vệ Mai bị toác da nghiêm trọng.

Bà là một người mẹ tốt, làm gì cũng đều suy nghĩ cho Lương Vi. Nói cách khác, Lương Vi là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của bà.

Lương Vi hiểu rõ điều này.

Cô lại nhớ tới ngày bà an tĩnh nằm trong áo quan.

Cô lặng lẽ chớp mắt, con ngươi màu nâu nhạt dần lấy lại chút bình tĩnh.

Cát Vân lấy được tờ đơn của bác sĩ thì hỏi Lương Vi: “Bây giờ đi lấy thuốc nước sao?”

Lương Vi lấy lại tinh thần: “Ừ, lúc nãy tôi thấy rồi, ở ngay phía trước thôi.”

Không có giường để truyền nước mà chỉ có chỗ ngồi, tới lượt của Cát Vân đã là số 46.

Lương Vi nhíu mày, hỏi y tá: “Truyền một bình này mất bao lâu?”

“Khoảng 2 – 3 tiếng.”

Lương Vi: “Không có giường sao?”

Y tá cười miệt thị: “Lấy đâu ra giường chứ.”

“Không có phòng VIP sao?”

Y tá quan sát kĩ Lương Vi: “Có thì có, nhưng rất đắt.” Cô ta nhìn Cát Vân thì hơi không hiểu, rõ ràng hai người này nhìn khác nhau một trời một vực.

Lương Vi nói: “Làm thế nào để được vào phòng VIP?”

Cát Vân kinh ngạc, vội vàng nói: “Không, không cần, qua bên kia ngồi truyền nước là được rồi.”

Lương Vi: “Dù mới 5, 6 tuổi nhưng trọng lượng cũng không nhỏ. Cô ôm đứa nhỏ truyền nước, con bé không thoải mái mà cô cũng vậy. Ban đêm nhiệt độ không khí cũng thấp, không cần thiết.”

Cát Vân lắc đầu như trống bỏi: “Không cần không cần, thật sự không cần đâu.”

Lục Trầm Ngân chạy vội từ cửa cầu thang tới: “Sao gọi điện thoại cho hai người đều không được?”

Lương Vi: “Em… không mang điện thoại.” Vừa rồi đi rất gấp.

Cát Vân sờ túi, ánh mắt hơi ngưng lại: “Điện thoại của tôi đâu rồi?”

Lục Trầm Ngân: “Có phải cô cũng quên không?”

Cát Vân: “Không đâu, tôi còn muốn gọi điện cho cậu của cậu, tôi nhớ tôi có mang theo mà. Có lẽ vẫn để trong túi, lát nữa tôi sẽ tìm lại. Còn chuyện kia, cô Lương, thật sự không cần đâu.”

Lục Trầm Ngân nhìn về phía Lương Vi: “Sao vậy?”

Lương Vi: “Em muốn thuê phòng VIP, dù sao ngồi truyền nước cũng không dễ chịu, mà lại không có giường bệnh bình thường.”

Lục Trầm Ngân trầm mặc: “Không cần, truyền xong sẽ về, cũng không ở lại viện.”

Anh và Cát Vân đều kiên trì, vì vậy Lương Vi cũng không cưỡng cầu. Cô nhìn mắt Lục Trầm Ngân thì như hiểu được điều gì đó.

Y tá ghim kim cho Lý Oánh, cô bé không khóc cũng không làm loạn, cực kỳ nhu thuận.

Chỗ ngồi nào cũng bị người ta chiếm mất, người nhà bệnh nhân khác dường như đều chiếm được vị trí tốt, Lương Vi và Lục Trầm Ngân đứng bên cạnh có vẻ hơi chật trội.

Lục Trầm Ngân đắp tấm chăn nhỏ lên cho Lý Oánh: “Tiểu Oánh ngoan đừng cử động, nếu không bị sưng lên thì đau lắm.”

Cát Vân: “Ở đây chật trội lại không có chỗ ngồi, hai người ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”

Lục Trầm Ngân gật đầu: “Có việc gì thì gọi tôi.”

Cát Vân: “À đúng rồi, gọi điện thoại báo với cậu của cậu một tiếng, tránh để đêm về ông ấy không thấy chúng ta.”

“Được, tôi biết rồi.”

Cát Vân gọi Lương Vi lại: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Lương Vi cong khóe miệng.

Hành lang bệnh viện hơi lạnh, ánh đèn lại ảm đạm, trong không khí đều là mùi thuốc sát trùng đậm đặc.

Lương Vi chọn ngồi xuống ghế ở cuối hành lang, bên cạnh không có ai cả nên rất thanh tịnh.

Lục Trầm Ngân cũng ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa tay vuốt mi tâm.

Cả hai người đều trầm mặc.

Lương Vi tựa vào tường, cô nhìn về phía trước rồi ngẩn người một lúc. Lúc sau thấy không thú vị thì quay sang nhìn Lục Trầm Ngân. Hai cánh tay của anh đang để trên đùi, tay chắp trước ngực, đầu hơi cúi xuống như có điều suy nghĩ.

“Vì sao anh thích đứa nhỏ này đến vậy?” Cô hỏi, tiếng nói nhàn nhàn theo gió truyền tới tai anh.

Dường như anh coi cô bé là con gái ruột thịt của mình vậy.

Lục Trầm Ngân cắn chặt hàm dưới, yết hầu nhấp nhô nhưng lại không nói ra được lí do.

Lương Vi nâng đùi phải đặt lên chân trái: “Vì anh là anh của cô bé sao?”

Lưng Lục Trầm Ngân khom xuống thấp hơn, một lúc lâu sau mới truyền tới tiếng “ừ” buồn buồn của anh.

Lương Vi đưa tay khẽ vuốt lưng anh: “Anh bằng lòng kể rõ mọi chuyện với em không?”

Kể ra sự việc đó, nhắc lại một chút về quá khứ của anh, về gia đình anh.

Hết chương 27.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi