TRẦM ẨN

Biên tập: Bột
Vừa lên gác, Lương Vi đã đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Luc Trầm Ngân vào phòng ngủ của cô. Vừa rồi đi gấp gáp, quần áo cô thay ra vẫn đang cuộn thành búi trên giường, anh treo từng món đồ vào tủ quần áo giúp cô.

Lương Vi nhìn bản thân trong gương trước bồn rửa mặt. Cô hung hăng nhìn mình chằm chằm, càng nhìn càng rối rắm.

—— “Mau cứu tôi… Mau cứu tôi…”

—— “Mấy người làm gì vậy! Có chứng cứ gì chứng minh là tôi làm!”

—— “Tôi tận mắt trông thấy!”

—— “Lương Vi! Mày nói bậy bạ gì đó!”

—— “Mọi người biết không, nó là con gái của người kia. Nghe nói mẹ nó cũng rất không biết xấu hổ, mấy ngày trước còn bị người ta đuổi tới tận cửa náo loạn một trận đấy.”

—— “Con của kĩ nữ thì cũng làm kĩ nữ thôi, cho rằng chuyển trường thì người khác không biết chuyện trước kia của mày sao?”

—— “Lương Vi, ở lại bên anh, về sau sẽ không có ai dám nói em nửa câu.”

Lương Vi cắn chặt răng, xương gò má căng cứng tới phát run. Cô cố kìm nén cảm xúc nhưng vừa mở vòi hoa sen thì tay đụng phải nước khiến vai cô không nhịn được mà run lên, nước lạnh lập tức khiến cô tỉnh táo lại.

Cô hất nước lạnh lên mặt, sau đó cả hô hấp cũng run rẩy. Bọt nước trắng xóa văng khắp nơi, bồn rửa mặt bằng sứ màu trắng cũng dính đầy bọt nước.

Những âm thanh này như ma quỷ cuốn lấy tâm trí khiến đầu cô đau như muốn nứt ra, những sắc mặt ghê ghiếc kia đều như muốn cắn xé người ta.

Đêm, an tĩnh khiến con người kinh hoảng.

Ánh đèn màu vàng nhạt nhưng lại khiến người ta hoa mắt ù tai mà không ấm áp chút nào.

Hai tay Lương Vi chống trên bồn rửa tay, giọt nước trượt xuống trên mặt cô, nước khiến lông mi của cô ướt nhẹp. Không biết có phải vì mắt bị dính nước không mà hốc mắt cô hơi đỏ lên.

Cô chậm rãi rũ mắt, ánh mắt dừng trên dòng nước chảy ào ào.

Dòng nước trôi tuột xuống đường ống sẽ không tràn ra ngoài.

Mọi thứ đều đã là quá khứ, rồi cũng sẽ tan biến thôi.

Lúc Lương Vi bước vào phòng ngủ, Lục Trầm Ngân đang ngồi ngẩn người bên giường.

Cô cởi áo khoác ra rồi tiện tay vắt sang một bên, bắt đầu thoa kem: “Anh đi tắm đi.”

“Hả, ừ.”

Lương Vi thoa mĩ phẩm xong thì thay áo ngủ, đột nhiên nhớ ra mình chưa thay băng vệ sinh nên cô mặc lại váy ngủ rồi đi tới nhà vệ sinh.

Lục Trầm Ngân không khóa cửa, anh đang tắm mà cả cửa thủy tinh cũng không hoàn toàn khép lại. Lương Vi mở ngăn kéo, lấy ra một miếng băng vệ sinh hàng ngày.

Lục Trầm Ngân nghe được tiếng động thì tưởng mình nghe nhầm, anh tiện tay kéo cửa thủy tinh ra thì thấy Lương Vi đang xoay người bóc miếng băng vệ sinh trên quần lót xuống, chuẩn bị dán miếng mới lên. Anh vội vàng kéo cửa lại, tắt vòi hoa sen.

Lương Vi: “Anh căng thẳng cái gì? Đâu phải chưa từng thấy.” Trên miếng băng vệ sinh không có dấu vết màu đỏ mà chỉ có một đám dịch nhầy, đây là dấu vết thân mật còn lưu lại trước khi bọn họ đi bệnh viện.

Lục Trầm Ngân: “Em xong chưa?”

Lương Vi kéo quần lót lên, lấy khăn lông mới trong tủ ra: “Khăn lông em đặt trên nắp bồn cầu cho anh là mới.”

Lúc Lục Trầm Ngân sấy khô tóc rồi trở lại phòng ngủ, Lương Vi đã cuộn người lại trong chăn như đã ngủ.

Anh tắt đèn, rón rén nằm xuống bên người cô.

Lương Vi: “Ôm em.” Thanh âm của cô rất nhỏ, giống như nửa tỉnh nửa mê.

Lục Trầm Ngân duỗi cánh tay ôm cô vào lòng, cằm anh để tì trên đỉnh đầu cô.

Lục Trầm Ngân không quen ngủ chung hai người. Huống hồ ở cùng một chỗ với cô sẽ rất khó ngủ. Dù có nhắm mắt muốn ngủ, nhưng trạng thái tinh thần như chạy nhảy điên cuồng, đại não cực thanh tỉnh, suy nghĩ càng rõ ràng.

Anh nghĩ rất nhiều, mà tất cả những suy nghĩ đó đều liên quan tới anh và Lương Vi, quay đi quay lại cũng chỉ gói gọn trong hai chữ “tương lai”.

Trước kia có thế nào anh cũng chấp nhận, bởi đó là số mệnh, anh không thể thay đổi được.

Nhưng hiện giờ, anh phải sống thật tốt và trân quý cuộc sống hơn so với trước kia.

Một đêm này Lương Vi ngủ không ngon.

Sinh nhật năm 14 tuổi ấy, bầu trời vốn quang đãng lại đột nhiên đổ trận mưa rào. Cô đạp xe đi đưa áo mưa cho Lương Cương nhưng cuối cùng lại chạy trối chết. Giữa lúc đó, cô rơi xuống vực sâu, xung quanh có hàng ngàn hàng vạn ánh mắt nhìn cô đau đáu. Những đôi mắt đó đang đổ lệ, nước mắt đỏ au. Thời gian dần trôi qua, những con mắt kia lại bị bóp méo thành miệng, sau đó chúng khẽ hé mở nhưng chỉ lặp lại một câu —— mau cứu tôi.

Cô che tai ngồi xổm xuống ở nơi đó, hét lên những tiếng tê tâm liệt phế.

Cảnh trong mơ ngày càng chân thực, nỗi sợ trong mơ như bị phóng đại tới cực hạn.

Lương Vi bỗng bật dậy, yết hầu như bị siết chặt. Căn phòng vẫn tối đen, cô không nhìn thấy gì cả nhưng đôi mắt mở lớn như phảng phất hiện lại hình ảnh trong mơ.

“Sao vậy?” Lục Trầm Ngân ngủ không sâu, tinh thần cũng bước vào trạng thái thanh tỉnh, chỉ cần có chút động tĩnh là anh đã tỉnh lại. Anh chống người ngồi dậy, đỡ lấy bả vai của Lương Vi.

Lương Vi đưa tay lau mặt mấy lần, cô lắc đầu nói khẽ: “Em không sao, em vào nhà vệ sinh một chút.”

Cô đứng dậy ra khỏi phòng, bước chân có chút lảo đảo.

Lúc vào nhà vệ sinh, Lương Vi phát hiện băng vệ sinh đã sạch sẽ, vì vậy cô bóc nó ra.

Lục Trầm Ngân nằm ngủ nghiêng, tấm chăn bên trên để lộ ra đường cong cơ thể. Lương Vi đứng ở cửa lẳng lặng nhìn bóng lưng anh, tâm trạng cô như được an ủi một chút.

Lương Vi chui vào chăn rồi ôm lấy anh từ phía sau. Tay cô khoác lên bụng anh, Lục Trầm Ngân bao lấy tay cô vỗ vỗ hai lần, ra hiệu cho cô ngủ đi.

Lương Vi cách lớp quần áo hôn lên lưng anh. Sau đó dần di chuyển lên trên, cô hôn lên gáy của Lục Trầm Ngân, sau đó hôn lên cả gò má.

“Lương Vi.”

“Ừ.”

Lục Trầm Ngân trở mình, cô vốn đang nằm úp sấp trên lưng anh, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, Lương Vi vuốt ve khuôn mặt anh, hỏi: “Mệt không?”

Luc Trầm Ngân nhìn cô chăm chú hồi lâu nhưng không trả lời. Bỗng nhiên anh bắt lấy tay cô rồi xoay người đè Lương Vi dưới thân, chăn đắp trên người cũng trượt xuống.

Anh chỉ mặc áo phông và quần tứ giác, đôi chân thon dài thẳng tắp và rắn chắc đặt ở cạnh hai chân Lương Vi, màu da của anh cũng đen hơn Lương Vi không ít. Trời sinh đàn ông đều có nhiều lông chân hơn phụ nữ, anh ma sát trên da thịt khiến Lương Vi cảm nhận được một hồi xúc cảm thô ráp, nhưng cô lại yêu chết loại cảm giác này.

Lương Vi dịch chân chuyển ra ngoài, sau đó từ từ ôm lấy eo của anh.

Lương Vi hơi hất cằm, nói: “Bà dì đi rồi.”

Mắt Lục Trầm Ngân trầm đi mấy phần, người anh phủ xuống là một hồi khô nóng nhộn nhạo. Anh gấp gáp chôn ở cổ cô gặm cắn.

Lương Vi ngửa cổ lên, khát vọng anh dùng sức hôn lấy.

Cô vén áo phông của Lục Trầm Ngân lên, bàn tay chạy khắp sống lưng rộng lớn của anh. Lòng bàn tay cô hơi lạnh, Lục Trầm Ngân cảm nhận được hơi lạnh thì hít vào một hơi. Tia lạnh đó cũng không khiến cho người ta khó chịu mà càng kích thích tri giác, trong thân thể như có tia lửa chạy khắp bốn phía. Lương Vi vuốt ve khiến anh ngày càng cứng rắn hơn.

Anh nhẹ nhàng liếm qua xương quai xanh của Lương Vi, sau đó ngậm lấy vành tai của cô, thổi vào đó luồng khí nóng rực khiến lòng Lương Vi rung động.

Vì Lương Vi vặn vẹo thân mình nên váy ngủ chậm rãi vén lên, lộ ra nơi anh muốn công thành phá trì. Anh giương lên vũ khí chống ở cửa thành, như cố ý lại như vô tình đẩy vào giữa hai lớp vải mỏng.

Lục Trầm Ngân nghiêng người cởi áo phông, thân thể tráng kiện cứ như vậy mà ép xuống. Lương Vi dùng ngón trỏ lướt qua môi anh, sau đó tay cô lướt xuống dưới theo đường thẳng: lướt qua yết hầu, lướt qua ngực, lướt qua cơ bụng của anh, lướt qua đám lông thưa thớt ở bụng dưới, cuối cùng dừng ở mép quần lót.

Cô không mặc áo lót, thân thể dưới lớp váy lụa đã hưng phấn rõ rệt, Lục Trầm Ngân cách lớp váy hôn lên đó.

Lương Vi nâng ngực lên, sau đó hô hấp cũng dần hỗn loạn.

Lục Trầm Ngân không còn tay chân luống cuống giống lần đầu tiên nữa. Anh đã vuốt ve thân thể Lương Vi tới quen thuộc, anh có biện pháp khiến cô tan rã.

“Không có ‘áo mưa’, anh vào thẳng đi.” Cô nói.

Lương Vi thấy anh do dự nên bổ sung: “Mai em uống thuốc là được, không sao.”

Lục Trầm Ngân ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô, anh leo tới rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó phá thành mà vào.

Anh luôn cho rằng vuốt ve Lương Vi là chuyện thoải mái nhất. Nhưng giờ khắc này anh hiểu được, đây mới là chuyện thoải mái nhất.

Ngón tay Lương Vi cắm trên vai anh, cô có chút không tiếp nhận được.

Lục Trầm Ngân thấp giọng thở dốc.

“Thoải mái không?” Anh hỏi.

Lương Vi cười, sau đó hung hăng đánh xuống lưng anh.

Lục Trầm Ngân cũng cười, anh hôn lên môi cô nhưng động tác dưới thân chưa từng dừng lại.

Một hồi chiến dịch cao thấp trùng điệp, có người kêu rên có người thở dốc. Anh vung vũ khí xuyên thủng linh hồn cô, khiến cô phải kêu lên đầu hàng.

Mồ hôi của anh nhỏ giọt trên mặt cô, từng hồi đung đưa kịch liệt khiến chiếc giường kêu lên kẽo kẹt từng tiếng. Giường va phải mặt tường, từng tiếng từng tiếng sục sôi như trống vang. Bọn họ mê say cuồng dã, tất thảy những tiếng động vang lên đều khiến hai người họ phấn chấn cực hạn.

Ngón chân Lương Vi co quắp lại, có chút chịu không thấu.

“Lục Trầm Ngân… Đủ rồi…”

“Không đủ…” Anh trầm thấp đáp lại.

Lương Vi không biết mình bị giày vò bao lâu, cảm giác tê dại chạy xuyên suốt từ lòng bàn chân cho tới đỉnh đầu cô. Khoảnh khắc anh tách ra, cô thấy mình như vừa đi dạo một vòng qua cổng âm phủ.

Lương Vi xụi lơ ở đó, cô vẫn còn đang bình ổn hô hấp, tay chân mệt tới mức không muốn động, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn anh.

Lương Vi thấy anh rút khăn giấy lau thì nói: “Lấy mấy tờ cho em lót phía dưới.”

Anh lấy hai tờ, Lương Vi nói: “Không đủ, anh còn không biết anh bắn nhiều hay ít sao?”

Giọng điệu của cô mang chút oán trách.

Lục Trầm Ngân cười.

Cô oán trách bởi anh không dừng lại lúc cô xin buông tha, nhưng chuyện này cũng đâu thể trách anh được.

Lương Vi lấy điện thoại ra nhìn thì thấy mới 5 giờ, bởi vậy ngoài trời vẫn tối đen như cũ.

Lục Trầm Ngân lấy chăn rơi dưới đất lên đắp kín cho cô: “Ngủ đi.”

Lương Vi nhìn trần nhà, cảm thấy trước nay chưa từng nhẹ nhõm như vậy.

Lục Trầm Ngân nằm bên cạnh Lương Vi, anh ôm cô thật chặt, bất tri bất giác lại hôn môi triền miên.

Hôn một lúc, Lương Vi bỗng đẩy anh ra, nói: “Lục Trầm Ngân, nếu có một ngày anh muốn rời khỏi em, vậy chúng ta nhất định sẽ không dễ chịu. Em nhất định sẽ không buông tha cho anh.”

Nói là uy hiếp cũng được, thề nguyền cũng được, tất thảy đều không quan trọng.

Đáp lại cô là nụ hôn sâu của anh, khi miệng lưỡi giao hòa, cô nghe được anh nói: “Không đâu.”

Lương Vi nhớ tới vừa rồi bị anh chỉnh ra nông nỗi đó thì không cam tâm. Cô quả quyết vung chăn ra, không cam lòng yếu thế nên xoay người dạng chân ngồi trên người anh.

“Có dám làm lần nữa không?”

Lục Trầm Ngân thở dài khe khẽ: “Em mệt rồi, mau ngủ đi. Lát nữa 6 giờ anh còn phải dậy đi làm.”

“Bây giờ còn sớm, thêm một lần nữa, không phải anh không được đấy chứ?”

Lương Vi vừa dứt lời đã cảm nhận được một vật ngóc đầu dưới hông mình.

Lục Trầm Ngân đỡ lấy eo của cô: “Em xác định?”

Lương Vi: “Em muốn ở trên.”

Cô muốn nắm quyền chủ đạo, ít nhất cũng để anh nếm thử tư vị bị tra tấn nhưng không thể phản kháng.

Có điều sự thật đã chứng minh, tuyệt đối đừng phân cao thấp với đàn ông trong phương diện này.

Buổi sáng, lúc Lục Trầm Ngân rời giường đánh răng rửa mặt, Lương Vi đã ngủ không biết trời đất là gì. Giữa lúc hành sự trước đó, cô suýt nữa đã ngất đi khiến anh hốt hoảng không thôi.

Lục Trầm Ngân rửa mặt xong thì trở lại phòng giúp cô đắp lại chăn, sau đó lấy bút và giấy ghi chú viết.

“Anh đi làm, dậy nhớ ăn gì đó. Tối gặp.”

Nắng ban mai trong suốt trải rộng nơi nơi, Lục Trầm Ngân mang tâm tình khoáng đạt bước ra từ nhà cô, đi hướng về phía nhà mình.

Hết chương 31.
Bột: Vật vã với cái chương này cả tối…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi