Biên tập: Bột
Lương Vi buông bát xuống, đáy bát chạm vào bàn thủy tinh vang lên âm thanh nho nhỏ. Cô đứng dậy đi lấy thuốc tránh thai, uống một hơi cạn sạch cùng với nước lọc.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, để cằm tì lên vai cô, Lục Trầm Ngân nặng nề nói: “Đừng tức giận.”
Lương Vi quay đầu đi chỗ khác: “Em không giận.”
Lục Trầm Ngân ôm cô thật chặt, anh khẽ thở dài, trầm mặc một hồi rồi nói: “Muốn ăn kẹo không?”
Lương Vi: “…”
Lục Trầm Ngân cầm một viên kẹo, bóc ra rồi đưa tới bên miệng cô: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, anh cũng đâu có nói sẽ rời khỏi em.”
Lương Vi ngậm lấy kẹo: “Anh không thể đi theo cậu mình cả đời, anh cũng phải lập gia đình rồi gây dựng cơ nghiệp.”
“Lương Vi… Anh không có năng lực cho em một mái nhà.” Lục Trầm Ngân dần buông eo cô ra, anh đứng ở phía sau Lương Vi, bóng dáng cao lớn bao phủ cô lại.
Một người đàn ông thừa nhận mình không có bản lĩnh cũng giống như đã vứt bỏ tất cả mặt mũi của mình.
Lương Vi nhíu mày: “Em không muốn gì ở anh.”
“Nhưng anh là đàn ông, không thể cái gì cũng dựa vào phụ nữ được.”
Từ đầu đến cuối Lương Vi vẫn chưa xoay người: “Em cũng không có gì để anh dựa vào, nhà này là em vay tiền để mua. Nếu anh đồng ý thì có thể cùng em làm việc rồi trả nợ. Cùng em gánh vác một phần, có phải trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn không?”
“Em định cả đời đều ở nông thôn sao?”
Lương Vi: “Em muốn an an tĩnh tĩnh sinh sống, tích góp chút tiền về sau muốn đi đâu chơi thì đi đó. Khi trở về, nơi này vẫn luôn có một ngôi nhà khiến ta an tâm.”
Có thể đi khắp đó đây, có thể lưu lạc chân trời góc bể, nhưng không muốn phiêu bạt không nơi nương tựa.
“Lương Vi, anh chỉ có thể nói anh sẽ cố gắng.”
“Em thật sự không muốn thứ gì ở anh, giống như bây giờ là tốt rồi. Anh muốn làm chuyển phát nhanh, vậy em mua đồ cũng tiện. Anh muốn đi đánh cá, vậy mỗi ngày em ăn hải sản cũng rất thoải mái. Anh muốn trồng trọt, vậy chúng ta cũng tự làm ông chủ như cậu của anh. Mọi thứ đều có tính hai mặt, đừng chỉ dùng tiền để định nghĩa tốt xấu.”
Lục Trầm Ngân cười: “Em luôn nhân nhượng người khác.”
Lương Vi vung tay lên, chuyển chủ đề: “Không phải anh nói em lương thiện sao?” Cô không muốn lại tiếp tục kéo dài đề tài này với anh nữa. Không có tiền chính là không có tiền, nói thế nào cũng sẽ không ra tiền, không bằng cứ trân trọng những gì trước mắt. Mà cô cũng hiểu được chủ nghĩa đàn ông và tinh thần trách nhiệm của Lục Trầm Ngân. Đàn ông mà, tất cả đều như vậy.
Thế nhưng tiền có nhiều mà không thật lòng thì đâu được gì.
Cô đã ngán ngẩm những tháng ngày như vậy rồi.
Lương Vi vừa bước đi một bước thì bị Lục Trầm Ngân kéo lại, anh nắm chặt eo Lương Vi rồi nhấc cô đặt lên bồn rửa tay. Bồn rửa lưu lý sáng trong phản chiếu bóng dáng cô, còn anh đang khom người hôn xuống.
Chân anh chen vào giữa hai chân cô, nụ hôn mạnh mẽ càng ngày càng sâu.
Lục Trầm Ngân đã nâng mông Lương Vi để cô ngồi lên bàn, nhưng dù là vậy cô vẫn phải ngửa đầu mới đủ để hôn anh.
“Lương Vi, không có ai tốt hơn em.” Anh hôn vành tai cô rồi nhẹ nhàng nỉ non.
Lương Vi thoáng nhìn qua tai phải bất thường của anh, vết thương màu trắng kết vảy có chút lồi lõm. Cô không tưởng tượng được bố anh phải dùng tới sức lực thế nào mới có thể đánh thành thế này. Cô nhẹ nhàng vuốt ve tai anh, vuốt ve từ ngoài tới vành tai.
Cô nói: “Đúng vậy, em tốt như thế, anh tuyệt đối đừng buông tay.”
Nhịp thở dốc của anh nặng thêm mấy phần, anh giữ chặt tay Lương Vi: “Đừng chạm vào tai anh.”
Dường như Lương Vi hiểu ra điều gì: “Nơi mẫn cảm của anh cũng không ít.” Eo không thể chạm, tai cũng không thể chạm.
Lục Trầm Ngân vừa vói tay vào đã nắm chặt, Lương Vi hít vào một hơi: “Lạnh!”
Anh bóp nhẹ mấy lần: “Nơi mẫn cảm của em cũng không ít.”
Lương Vi cong khóe miệng: “Lục Trầm Ngân, bây giờ anh còn —— Ưm ——”
Anh hôn xuống, cắt ngang lời Lương Vi.
Áo ngủ màu san hô mềm mại bị đẩy lên cao, ở nhà Lương Vi luôn có thói quen không mặc áo lót. Da thịt tuyết trắng của cô bại lộ dưới ánh đèn màu hoàng hôn, anh đưa mắt nhìn Lương Vi mấy lần, sau đó nâng eo cô lên, xoay người hôn xuống.
Hai tay Lương Vi chống sau lưng, không thể phản kháng mà chỉ có thể nhìn người đàn ông đang gấp gáp trước ngực mình.
Quần ngủ rất rộng nên bị anh kéo xuống dễ như trở bàn tay. Lương Vi run rẩy, mặt bàn thực sự rất lạnh.
Ánh mắt của anh sâu thêm mấy phần.
“Còn mệt không?” Anh hỏi.
Lương Vi cầm khóa thắt lưng của anh, nhanh chóng mở ra: “Đã cởi hết quần áo của em rồi còn hỏi gì nữa.”
Lục Trầm Ngân cởi giày và quần, dùng chân trần đứng trên mặt đất. Anh không cảm thấy lạnh mà ngược lại là nhiệt huyết sôi trào.
Tư vị buổi sáng khiến anh khó lòng quên được.
‘Áo mưa’ là Lương Vi đeo lên cho anh, cũng là cô đỡ để anh tiến vào.
Mặt bàn lưu ly dưới nơi kết hợp có vệt nước loang lổ.
Bên ngoài có một chiếc xe điện chạy sượt qua, đèn xe chợt lóe khiến Lục Trầm Ngân ý thức được nơi này rất dễ bị nhìn trộm.
Anh ôm lấy Lương Vi rồi đi lên lầu.
Trên cầu thang xoắn bằng gỗ, mỗi bước anh đi đều xóc nảy một lần. Hai mươi sáu bậc thang, hai mươi sáu bước, hai mươi sáu lần xâm nhập.
Vừa lên lầu, Lục Trầm Ngân thực sự không nhịn được nữa nên xoay người chống Lương Vi trên tường, đỡ chân cô lên rồi làm.
Thể lực và sức eo của anh đều rất tốt, Lương Vi dường như bị treo lơ lửng trên không, cô chỉ có thể dựa vào mặt tường lạnh băng và cơ thể ấm áp của anh.
Xâm nhập như vậy mang đến cảm giác đau, Lương Vi cúi đầu cắn vào vai anh: “Anh nhẹ thôi!”
Nhẹ thì nhẹ, nhưng tần suất này là thế nào.
Lương Vi cào lên lưng anh: “Lục Trầm Ngân!”
Anh chạy nước rút lợi hại hơn: “Lương Vi… A…”
Lần này kết thúc rất nhanh, Lương Vi nằm sấp trên người anh thở dốc.
Lục Trầm Ngân vẫn ôm cô như cũ mà không rút ra. Anh ôm Lương Vi tiến vào phòng ngủ rồi đặt cô lên giường, thân dưới của hai người chưa từng tách rời. Anh cúi người hôn cô, lại bắt đầu chậm rãi luật động.
Lương Vi nhìn trần nhà, chỉ thấy trời đất u ám.
Tinh thần bị đâm tới hoảng hốt, Lương Vi nhìn người đàn ông phía trên rồi hỏi: “Em thật sự rất tốt sao? Anh biết em là người thế nào sao?”
Lục Trầm Ngân lướt nhẹ qua mồ hôi ở thái dương của cô: “Không có ai tốt hơn em…”
Lương Vi nghĩ đến điều gì, cô cười tới an tâm, sau đó nhắm mắt lại, hưởng thụ vui vẻ và kích thích anh mang đến.
Lúc thực sự kết thúc, Lương Vi mệt tới mức không mở nổi mắt. Lục Trầm Ngân nói một tràng cô cũng không nghe rõ, cô tiến vào mộng đẹp nên quên sạch những lời đó.
Lục Trầm Ngân dùng khăn ấm lau cả người cho cô, sau đó lại có chút tự trách, anh chưa từng muốn để Lương Vi không xuống giường được.
Vệt nước từ phòng bếp lan tới phòng khách rồi đến phòng ngủ, Lục Trầm Ngân đã phải thu dọn rất lâu. Anh để canh gà trong nồi, dù không biết lúc nãy Lương Vi có nghe thấy lời dặn dò của mình hay không.
Ánh trăng dài đằng đẵng, anh đi ra khỏi biệt thự, con đường phía trước rõ ràng hơn bất kì lần nào.
…
Ngày 28 tháng 6, đầu hè năm 2003.
Đây là ngày đầu tiên của đợt thi cuối kì.
Từ Vệ Mai đưa Lương Vi tới cổng trường học, bà xoa đầu Lương Vi, dặn câu thi cho tốt rồi rời đi.
Người đi lại xung quanh đều là học sinh, Lương Vi đứng tại chỗ tiếp nhận ánh nhìn soi mói của mọi người. Cô nhìn theo bóng lưng của Từ Vệ Mai, lòng chưa bao giờ có cảm giác nặng nề tới vậy.
Vẫn chưa tới giờ thi, tất cả học sinh đang ôn tập trong phòng.
Lương Vi đi đến chỗ ngồi, cũng không có ai nói gì với cô.
Cô nhìn về phía mấy bạn nữ ngồi ở một bên, đây là mấy người bạn hàng ngày thường chơi với cô.
Mấy bạn học nữ đó bị cô nhìn chằm chằm thì hơi ngượng ngùng, họ đi tới nói vài câu, bảo Lương Vi đừng phân tâm, cố thi thật tốt.
Mọi người đều hiểu rõ, chỉ không đề cập tới mà thôi. Nhưng họ lại đang dùng ánh mắt để lăng trì cô.
Lương Vi nhìn về phía cửa sổ, thời tiết rất quang đãng, trên sân thể dục còn có người chơi bóng.
Bỗng nhiên cô nói: “Có lẽ kì sau tớ sẽ không học ở đây nữa.”
Mấy bạn nữ kia lập tức sững sờ, sau đó cười lúng túng: “Thật sao? Định tới trường nào?” Họ không hỏi lí do.
Lương Vi lắc đầu: “Tớ không biết.”
“Sẽ đi một nơi rất xa sao?”
“Tớ không biết.”
“Sẽ không trở về sao?”
“Tớ không biết.”
Cô không biết bất kì điều gì về tương lai.
“Lương Vi… Cậu đừng buồn quá… Không phải lỗi của cậu.” Có người an ủi cô.
Lương Vi lại lắc đầu: “Tớ không buồn.”
Cô đã sớm chết lặng với những lời nói châm chọc khiêu khích, những ánh mắt xem thường đó rồi.
Qua ba tiết thi, tâm trí Lương Vi không còn ở đây nữa, cô chỉ điền hết bài thi, rồi thành tích tốt xấu thế nào cũng không liên quan đến cô.
“Mấy cậu nhìn Lương Vi lớp 3 kìa, là cậu ta đấy, người mấy ngày trước tôi kể với mấy cậu ấy, đứa con gái đó chính là cậu ta.”
“Đúng là không nhìn ra, một cô gái nhỏ điềm đạm, nho nhã như vậy mà…”
“Ui không nhìn ra cái gì, bố mẹ thế nào thì con thế đó thôi.”
“Tôi nghe nói mẹ cậu ta cùng người kia như vậy như vậy, là thật sao?”
“Đã lan truyền hết rồi, cậu còn nghĩ là giả sao.”
Lương Vi chợt dừng bước, cô ôm ba lô quay người lại, mấy nữ sinh ríu rít kia lấp tức im lặng.
Lương Vi đi tới chỗ bọn họ, ném ba lô trong tay về phía mấy nữ sinh đó.
“Bệnh tâm thần à! Cậu làm gì vậy!”
“Cậu đánh người làm gì!”
Mấy bạn học đi ngang qua đều tự động chuyển sang đường khác.
Cô giáo vừa thu dọn từ trường thi đi ra nhìn thấy một màn này, Lương Vi đang dùng sách vở ra sức đánh các bạn nữ khác.
“Dừng tay! Làm gì vậy!”
Lương Vi nhìn chằm chằm mấy nữ sinh kia rồi đánh, không nghe được tiếng quát lớn của cô giáo.
Từ đầu đến cuối cô chưa từng nói một câu, nhưng ánh nước trong mắt như có thể nhấn chìm người khác.
Cô bị giữ lại tới sẩm tối, Từ Vệ Mai vội vàng chạy đến.
Chủ nhiệm lớp nói: “Tôi cũng nghe nói việc trong nhà của mọi người, dù thế nào trẻ con cũng vô tội. Con bé đang ở tuổi dậy thì, việc phát triển tâm lý khỏe mạnh là quan trọng nhất, làm bố mẹ phải chăm sóc cho thật tốt.”
Từ Vệ Mai kéo Lương Vi khom người cúi chào cô giáo.
Chủ nhiệm lớp nhìn Lương Vi một chút, nói lời thấm thía: “Trước nay em đều không sai, cô hi vọng em sinh hoạt và học tập thật tốt.”
Tất cả mọi người đều nói cô không sai, đều nói cô đã làm chuyện đúng đắn.
Nhưng cô thực sự không sai sao?
Trên đường trở về, hai mẹ con cô không hề nói gì với nhau.
Lương Vi ngồi trong phòng ngủ xem TV, cô không hề nhúc nhích nhưng bắt đầu chán ghét hết thảy mọi thứ ở nơi này.
Từ Vệ Mai thu dọn ít đồ, nói: “Mẹ đến bệnh viện, mấy ngày nay ở nhà phải cẩn thận, ngày kia mẹ về.”
Lương Vi rũ mắt: “Bà vẫn ổn chứ?”
“Sao có thể ổn được…”
“Mẹ, chúng ta rời khỏi nơi này thì sẽ đi đâu?”
Từ Vệ Mai nhìn Lương Vi dần cắn môi, bà nói: “Vi Vi, mẹ cũng không biết, nhưng mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Lương Vi bỗng ngẩng đầu nhìn bà: “Mẹ, con không sai thật sao?”
Từ Vệ Mai gật đầu: “Chuyện đó không liên quan tới con.”
Nhưng những âm thanh đó lại vang lên bên tai Lương Vi —— Mau cứu tôi… Mau cứu tôi…
Cô dùng hai tay ôm lấy đầu gối rồi vùi đầu vào.
“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…”
…
Lương Vi bỗng nhiên mở mắt ra, đập vào mắt cô là bóng tối vô tận. Cô sờ bên cạnh thì không có người.
Lục Trầm Ngân không có ở đây.
Lương Vi bật đèn, mở điện thoại xem thời gian, giờ là hơn một giờ sáng.
Có một lá thư điện tử chưa đọc liên quan tới thẻ tín dụng, Lương Vi nhớ mình còn chưa trả nên tiện tay ấn mở.
Trên màn hình đột nhiên hiện ra ảnh thi thể đầy máu tươi, bỗng trên bức hình xuất hiện mấy chữ: Lương Vi, mày sẽ không được chết tử tế.
Trong đầu còn lưu lại những hình ảnh trong mơ, Lương Vi nhìn hàng chữ kia tới ngẩn người.
Chết không tử tế.
Cô thật sự sẽ không được chết tử tế sao?
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, cô giật mình, lại là một thư điện tử nữa. Lương Vi mở ra xem, là một đoạn băng có hình con rối bị đâm nhiều lần, mặt con rối là ảnh của cô, cuối đoạn băng hiện lên câu: Vì sao mày không chết đi?
Lương Vi không sợ những món đồ kinh khủng đó, nhưng những kẻ ẩn nấp trên mạng kia lại khiến tim cô đập nhanh.
Điện thoại lại rung lên.
Lương Vi hung hăng ném điện thoại ra ngoài. Điện thoại đập vào ngăn tủ và rơi trên mặt đất, màn hình bỗng chia năm xẻ bảy rồi mọi thứ dần yên tĩnh.
Cô khoác áo choàng rồi đi ra ngoài ban công. Gió lạnh tới thấu xương, cô run tay châm thuốc, hai chân cũng run rẩy không ngừng. Vừa lạnh vừa không có sức lực, cô chống lên lan can của ban công, cảm thấy có chút châm chọc.
Xung quanh là một mảng đen kịt, trừ ánh đèn trong phòng ngủ của cô thì không còn nhà nào sáng đèn.
Nửa điếu thuốc bị đốt cháy, suy nghĩ của cô mới chậm rãi đọng lại.
Lương Vi muốn gọi điện thoại cho Lâm Trí Thâm nhưng lại nhớ ra mình vừa ném điện thoại, cô bóp trán, thấy có chút đau đầu.
Xe tải của Lục Trầm Ngân đỗ giữa sân nhà anh, chìm trong ánh trăng màu bạc. Lương Vi muốn đi tìm anh, cô muốn gặp anh.
Vì thế cô càng hối hận vì đã ném điện thoại.
Lương Vi vừa dập diếu thuốc xong đi vào nhà thì thấy Lục Trầm Ngân bưng bát canh gà lên.
“Sao anh lại…”
Lục Trầm Ngân nói: “Thấy em ngủ tới vã mồ hôi, còn nói mơ nữa, anh nghĩ em sắp tỉnh nên xuống nhà hâm lại đồ ăn cho em.”
Hai chân Lương Vi như bị cố định tại chỗ: “Đêm nay anh ngủ lại đây?”
“Ừ, đợi mấy người Tiểu Oánh ngủ rồi mới sang.”
Lương Vi khép kín áo khoác: “Còn tưởng anh không có ở đây.”
Lục Trầm Ngân kéo cô vào phòng ngủ: “Không phải hôm nay em vẫn chưa ăn gì tử tế sao? Là anh làm em… Anh phải chịu trách nhiệm. Có đói không? Có muốn ăn không?”
Lương Vi nhận lấy canh gà.
Lục Trầm Ngân: “Vừa nãy nghe thấy tiếng động, là tiếng truyền tới từ phòng em sao?”
Lương Vi: “Em ném di động.”
Anh nhìn xuống mặt đấy, quả nhiên là vậy.
Lương Vi: “Lại nhận được mấy tin nhắn và thư điện tử như vậy, thật phiền.”
Lục Trầm Ngân đi qua nhặt chiếc điện thoại đã vỡ tan tành: “Mai mai anh đi mua điện thoại mới với em.”
“Được, tiện thể đổi số điện thoại luôn.”
“Ngày mai chúng ta đi chơi đi.”
Lương Vi khẽ giật mình: “Em nghe nhầm sao?”
Lục Trầm Ngân nói: “Nếu mấy thứ này làm em không vui thì đừng xem nữa, đi ra ngoài giải sầu thì sao?”
“Đi đâu?”
“Anh còn chưa nghĩ ra…”
Lương Vi: “…”