TRẦM ẨN

Biên tập: Bột


Nói mấy câu như vậy xong, ngoài trời đổ mưa lớn hơn. Bên ngoài cửa lớn có một viên đá hình vuông dùng để lót chân, nước mưa chảy từ mái ngói rơi xuống viên đá, từng giọt “lộp bộp” so le không đều nhau.

Tầm mắt Lương Vi chuyển từ bóng dáng anh sang màn mưa. Kết cấu của cửa gỗ đều giống nhau, cửa bên trong cũng nhìn ra mưa tương tự. Phía trước căn phòng là một khoảnh đất trồng rau khá lớn, nhưng trên đó trống trơn, không có dù chỉ một ngọn cỏ. Mùi bùn đất mới hơi tanh theo không khí bên ngoài phiêu dạt vào trong.

Lục Trầm Ngân lấy chậu rửa mặt từ giá ba chân và đặt lên bếp, sau đột nhiên nghĩ đến điều gì lại xoay người vào trong phòng.

Lương Vi thấy củi trong lò sắp cháy hết nên nhét thêm vào, cô thả vật nhỏ vụn trong tay xuống rồi đi tới trước cửa. Cánh cửa gỗ cũ kĩ mang nhiều dấu ấn chồng chất, dường như có đủ mọi loại dấu vết.

Cô nhớ cửa nhà khi cô còn bé cũng là loại này: có ngưỡng cửa thật cao, bên trái là cánh cửa, bên phải như vách ngăn cố định được chia làm hai bộ phận, phía trên giống cánh cửa nhỏ hoặc cửa sổ có thể mở ra được, phía dưới là vách ngăn liền.

Cô tựa hai cánh tay dọc theo cửa, trọng lực cả người cũng đè lên phía trên, những giọt nước mưa lớn từ trên rơi xuống tạo thành bức màn mưa.

Cục đá bên cạnh có màu nhàn nhạt của rêu xanh, chỗ kẽ hở nhỏ còn có mấy bụi cỏ nhỏ mọc dài.

Đầu Lương Vi chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô khom người tìm kiếm.

Quả nhiên, phía dưới bức ngăn có một lổ hổng nhỏ.

Lục Trầm Ngân đi từ trong phòng ra đã thấy cô ngồi xổm dưới đất, nhìn chằm chằm vào lỗ hổng. Vạt áo sau lưng tuột ra khỏi eo váy, lộ ra một khoảng da bóng loáng.

Anh nhanh chóng dời tầm mắt. Trong đầu không tự chủ nhớ tới cảnh ở trạm tiêm phòng, lúc giúp bôi thuốc sát trùng anh đã nhìn thấy cảnh tượng kia.

Da thịt trắng nõn, cái mông vểnh lên, có một chút rãnh sâu…

Anh cúi đầu, thật lâu sau mới ngẩng lên, hỏi: “Cô đang tìm gì?”

Anh để khăn lông mới, chưa bóc mác lên bàn.

Lương Vi ngồi dậy, chỉ vào lỗ hổng nói: “Tôi nhìn xem có ổ mèo không.”

“Nhà tôi không nuôi mèo, chủ nhà cũng không nuôi.”

Lương Vi thấp giọng cười, cô xua tay chuyển đề tài: “Chỗ sạc điện của mấy người ở đâu? Điện thoại của tôi cần sạc pin.”

Lục Trầm Ngân chỉ vào căn phòng thứ ba, nói: “Đó là phòng tôi, hộc tủ ở cạnh mép giường có ổ cắm nối.”

Lương Vi gật đầu, cô đẩy cửa gỗ ra. Trong phòng rất tối, cô đưa tay lần sờ tường để tìm công tắc đèn.

Tạch.

Bóng đèn mắc phía trên sáng lên.

“Công tắc ở đây.” Giọng nam trầm thấp truyền tới từ đỉnh đầu cô.

Ngón tay Lục Trầm Ngân cứng lại ở đó, giấy tiếp theo đã lập tức thu lại. Anh chạm vào tay Lương Vi, cũng có thể nói là sờ soạng tay cô.

Lương Vi nói: “Ừ, cảm ơn.”

Cô đi tới mép giường để sạc pin.

Lục Trầm Ngân nhìn tay mình mà có chút sững sờ.

Hôm nay anh đã ôm cô, cách lớp bông gạc giữ thuốc sát trùng trên mông cô, giúp cô kéo váy, bây giờ còn sờ soạng cô nữa.

Hai mươi lăm năm qua anh gặp muôn vàn loại người, phụ nữ xinh đẹp cũng không ít, có điều cô là người xinh đẹp nhất anh từng gặp, cũng là người có khí chất nhất.

Lương Vi bắt đầu đánh giá phòng anh, có thể nói là vừa xem đã hết. Một cái giường, một tủ đầu giường, một tủ quần áo và một cái bàn.

Trên bàn không có bao nhiêu sách, chỉ có mấy đĩa CD, một ít bút sáp và một tờ giấy.

Giường anh trải chiếu trúc, chăn được gấp chỉnh tề để ở đầu giường, là loại mặt trên in gấu con hoạt hình, mua ở trấn trên với giá 50 đồng một bộ.

Giường kê dựa vào tường, phía trên tường là cửa sổ, mặt kính u tối không thấy rõ bóng đêm bên ngoài, nhưng lại thấy được ánh đèn khúc xạ chiếu lên chiếu trúc, cùng màu với ngọn đèn màu quýt treo trong phòng.

Lục Trầm Ngân đi vào: “Có cần lấy chăn mới cho cô không? Dù sao cũng sẽ có mùi khác.”

“Không cần, tôi không phải người quá để ý.”

“Được…”

Lương Vi mang theo một cái túi nhỏ, cô vốn định qua đêm ở trấn nhỏ nên mang theo cả mấy món nước tẩy trang gì đó.

Lục Trầm Ngân giúp cô pha nước ấm xong thì đem chậu rửa mặt tới trên bàn. Lúc vắt khăn lông xong muốn đưa cho cô thì phát hiện Lương Vi đang đứng tháo trang sức trước gương của tủ bát bằng gỗ.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cần cổ mảnh khảnh.

Lương Vi tháo trang sức xong thì đi tới trước mặt anh, không hề ngượng nghịu mà nhận lấy khăn lông bắt đầu rửa mặt.

Lục Trầm Ngân nhìn chằm chằm mặt mộc của cô.

“Sao vậy, thấy tôi tẩy trang xong biến thành người khác?”

“Không phải… Là cảm thấy…”

“Cảm thấy thế nào?”

“Cảm thấy cô không trang điểm cũng rất đẹp.”

Lương Vi lau khô mặt, nụ cười của cô thật sạch sẽ và vui vẻ: “Cậu ngược lại rất biết nói chuyện.”

Lục Trầm Ngân đổ nước rửa mặt vào trong chậu rửa chân, lại đổ thêm ít nước nóng.

“Không có dép sao?”

Anh đi một vòng trong phòng cũng không thấy đôi dép thừa nào.

Lục Trầm Ngân đưa đôi dép lê bằng nhựa màu xám đậm của mình cho cô, còn bản thân tùy ý xỏ vào đôi giày vải dùng để làm việc dưới đồng.

Lương Vi xỏ vào đi mấy bước, cười nói: “Chân cậu to thật.”

Chân cô vừa trắng vừa mềm, đầu ngón chân còn nước son đỏ tươi. Nhìn cô dùng dép lê của mình đi tới đi lui trong phòng, Lục Trầm Ngân cảm nhận được một loại cảm giác kì lạ không nói nên lời.

Lục Trầm Ngân: “Khuya rồi, đi ngủ đi. Tôi sẽ dậy sớm, sáng mai có cần gọi cô không?”

Lương Vi: “Không cần, tôi tự đặt đồng hồ báo thức là được.”

“Vậy được, lúc đi đừng quên thuốc nước, cũng đừng quên đi tiêm.”

“Thuốc nước còn phải mượn tủ lạnh nhà cậu dùng một chút. Ngày mai tôi hẹn người đi xem đồ nội thất, không có chỗ để thuốc nước.”

Lục Trầm Ngân gật đầu nói “được”.

Lương Vi nói: “À đúng rồi, gần đây có bệnh viện nhỏ hay phòng cứu thương nào không?”

“Có, gia đình hướng Đông Nam bên kia có một người là bác sĩ của thôn. Nếu cô muốn tiêm thì đi tìm bác ấy là được, đi 10 phút là tới.”

Lương Vi nhìn hướng sang phía Đông Nam, hỏi: “Là nhà cao tầng bên cạnh cây liễu kia sao?”

“Phải, đúng là nhà đó. Bác ấy họ Đổng, người ở đây đều gọi là lão Đổng.”

“Nơi nhỏ bé này cũng không tồi.” Lương Vi nhìn đồng ruộng trải dài vô biên rồi đánh giá.

Không biết Lục Trầm Ngân đã châm thuốc lá từ lúc nào, Lương Vi nói: “Cho tôi một điếu.”

Anh kẹp thuốc lá dừng lại bên môi: “Cô hút thuốc?”

“Đúng vậy, hút thuốc.”

Anh gẩy tàn thuốc lá, trịnh trọng nói: “Cô không được hút.”

Lương Vi: “Vì sao?”

“Bác sĩ nói rồi: không được hút thuốc, uống rượu cũng không. Đồ cay càng không được ăn.”

Lương Vi liếm môi.

Lục Trầm Ngân cắn đầu lọc, thuận tay cầm chiếc ô ném ở cửa, rít một hơi thuốc lá rồi nói: “Tôi ngủ trong xe, cô cũng ngủ đi. Nhớ đóng cửa phòng.”

Lương Vi gọi anh lại: “Thật ra cậu có thể ngủ dưới đất.”

Anh cầm ô đứng trong mưa, lấy lại tinh thần nhìn Lương Vi. Ánh mắt ấy thâm thâm trầm trầm, cuối cùng lắc đầu.

Lương Vi nói: “Tôi là phụ nữ còn không sợ, cậu sợ cái gì.”

Lục Trầm Ngân: “Cô sẽ bị họ lời ong tiếng ve.”

Mưa rơi xuống càng dày, từng giọt mưa chạm xuống đất rồi vỡ tung thành nhiều bọt nước li ti.

Cô nói: “Tôi không để tâm mấy chuyện đó.”

Lục Trầm Ngân bình tĩnh ngưng mắt nhìn cô, nhìn kĩ khóe miệng mang ý cười của Lương Vi. Cô cười như thực sự không sao cả, nhưng ánh mắt sắc bén kia như muốn ghim vào máu thịt anh. Cô đang dao động điều gì, có cảm xúc thế nào mà ánh sáng trong con ngươi sâu thẳm kia tựa bờ giếng hun hút.

Từng giọt mưa lớn như hạt đậu vẫn rơi trên nền đất, nước văng khắp nơi làm ướt giày vải của anh. Đất bùn và bụi bặm cùng bắn lên bắp chân Lục Trầm Ngân, anh nghĩ một bước này thật khó đi.

Lương Vi nhàn nhạt hít một hơi, thả mái tóc đuôi ngựa xuống rồi đeo buộc tóc vào cổ tay. Lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy anh đang nhìn mình.

Cô nói: “Không quan trọng, vào bên trong ngủ đi. Sao ngủ trong xe được, sẽ bị bệnh về xương cổ.”

Lục Trầm Ngân ném đầu lọc thuốc, đốm lửa nhỏ biến mất trong màn mưa, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

“Tôi ngủ trong xe là được rồi. Cô không để ý nhưng tôi để ý, tôi không thể để cô mang tiếng xấu vì tôi được. Trên phương diện này, đàn ông chịu thua thiệt một chút cũng không sao.”

Còn rất có nguyên tắc.

Lương Vi vẫn cười như cũ, ánh sáng trong mắt khẽ chuyển động. Cô thấy hơi lạnh, gió từ mặt đất dần khiến cơ thể cô đông cứng. Cô khoanh hai tay, nói: “Ngủ ngon.”

Cô nằm trên chiếu trúc, có thể vì trời mưa nên nhiệt độ giảm thấp, lạnh tới thấu tim. Cô cuộn mình vào trong ổ chăn.

Lương Vi ngửi một cái, chăn có mùi bột giặt và mùi nắng.

Tiếng mưa ngoài cửa vang động, đêm khuya vắng người, cô nghe được tiếng từng giọt mưa rơi xuống đầu xe tải nhỏ.

Lương Vi nghiêng người, màn hình điện thoại di động bỗng sáng lên, cô nhớ mình còn chưa tắt máy. Mở khóa điện thoại, màn hình ghi chép cuộc gọi hiển thị có 27 cuộc gọi nhỡ.

Trong đó có 3 cuộc tới từ Lâm Trí Thâm, anh ta gọi tới sau khi cô đăng ảnh lên vòng bạn bè.

Cô cũng không muốn trả lời điện thoại.

Dù có gọi lại, có lẽ cuộc hội thoại cũng là Lâm Trí Thâm hỏi em bị chó cắn? Cô đáp đúng vậy, anh ta sẽ nói sau này nhớ cẩn thận.

Mà cũng sẽ không có sau đó.

Cô tắt mạng, đặt báo thức 7 giờ.

Đúng là hôm nay rất mệt, mệt tới gan bàn chân cũng nhẹ bẫng. Thế nhưng Lương Vi lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Rõ ràng cô bị lạ giường.

Mắt cô hết nhắm lại mở, hết mở lại đóng. Cuối cùng suy nghĩ dừng lại ở câu nói kia của Lục Trầm Ngân.

Anh ngược lại không giống người ở nông thôn chút nào, lời lẽ rất rành mạnh.

Rất thú vị.

Chăn dần ấm lên.

Lương Vi bỗng bật dậy, nhìn chằm chằm chăn hình gấu con, mặt trên đã hơi sần. Đưa lòng bàn tay lướt qua, cô cảm nhận được xúc cảm có chút thô ráp.

Lục Trầm Ngân ngồi vào ghế lái, chỉnh cho ghế ngả xuống sâu nhất. Anh định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng còn chưa chìm vào giấc ngủ đã nghe tiếng mở cửa xe vang lên.

Lương Vi ngồi ở vị trí phó lái, người cô dính nước mưa, khuôn mặt ướt nhẹp.

Cô nói: “Tôi không ngủ được, muốn nói chuyện với cậu một chút, được không?”

“Ừ, vậy chúng ta vào phòng nói.”

“Không, nói ở đây. Không phải còn có nhạc sao, nghe khá hay.”

Đêm khuya, đài phát một bản nhạc êm dịu.

Lương Vi cũng chỉnh cho ghế ngả ra, cô bỏ dép rồi thu hai chân lên trên, thoải mái nằm xuống.

Cô nói: “Tôi là Lương Vi. Vi trong cây tử vi.”

“Ừ.”

“Cậu tên gì?”

“Lục Trầm Ngân.”

“Ngân trong từ nào?”

Lục Trầm Ngân gõ tên mình vào mục tin nhắn trên di động.

Lương Vi: “Từ này đọc là ‘Ngân’? Tôi không biết đấy.”

“Ừm, nơi tôi sinh ra tên là huyện Ngân.”

“Là vậy sao… Tên cậu rất dễ nghe.”

Anh nặng nề “ừ” một tiếng.

Lương Vi quay đầu nhìn anh, nói: “Căn biệt thự bên cạnh kia là của tôi, về sau tôi cũng sống ở đây.”

Lục Trầm Ngân quay đầu nhìn cô.

Nếu nói như vậy, có lẽ anh nhớ ra rồi. Người mấy tháng trước tới xem phòng có lẽ cũng là cô.

Lúc ấy khá nhiều việc, đầu xuân bận bịu gieo hạt, buổi trưa anh chạy về uống miếng nước thì liếc thấy bóng lưng phụ nữ trong sân nhà bên cạnh. Lúc đó chỉ thấy bóng lưng đó rất cao.

Người trong thôn đều nói không ngờ chủ nhà đó gặp vận lớn, nhà cửa như vậy mà bán được với giá 300 vạn. Có người còn nói người mua đất là tiểu tam, cũng có người nói là người có tiền mua để trồng trọt. Tin tức lung tung, rối loạn loại nào cũng có.

“Sao cô lại mua nhà ở nông thôn?” Anh để tay trước bụng, ánh mắt nhìn về phía xa.

“Cậu đoán đi.”

“…”

“Đoán không ra?”

“…”

Lương Vi nhẹ nhàng để chân trái lên đùi phải, nói: “Không đoán ra thật?”

Lục Trầm Ngân quay đầu đi chỗ khác, như không muốn phản ứng cô.

Lương Vi nói: “Có có thể vì sao nữa, có tiền nên tùy hứng.”

Anh thực sự không phản ứng lại cô, mắt đã khép lại, hô hấp đều đều.

Lương Vi chọc chọc đùi anh: “Đừng như vậy, lại nói chuyện chút đi.”

Bắp thịt vốn thả lỏng lại căng chặt trong nháy mắt, anh bỗng mở mắt, nói: “Cô không sợ người lạ sao?”

“Sợ cái gì? Trước nay tôi đều ‘không sợ người lạ’ với đàn ông.” Cô cười tủm tỉm trả lời.

“…”

Lương Vi thấy buồn cười, nói: “Là cậu bảo tôi tới nhà cậu trước.”

“Tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với cô.” Anh rầu rĩ nói.

“Ồ, đạo lý cũng do cậu nói.”

Hết chương 4.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi